Cất món đồ cuối cùng đi, Tô Cẩm Chi nhìn xung quanh, chỉ trong nháy mắt cậu đã làm việc ở đây được một năm. Từ sự bỡ ngỡ khi bước vào đến những thói quen hiện tại, nơi đây mang theo những hồi ức không thể thiếu của cậu, nhưng giờ đã phải rời đi.
Tô Thiển Thiển đưa cậu xuống lầu, taxi đã dừng ở cửa, Tô Cẩm Chi cất đồ lên xe rồi quay lại nhìn cô.
"Cẩm Chi..." Đôi mắt đẫm lệ của Tô Thiển Thiển mông lung, khóe mắt rưng rưng. Sau đó, cô đưa tay về phía Tô Cẩm Chi, thấp giọng nói: "Ôm một cái nào."
Tô Cẩm Chi do dự một lúc, Tô Thiển Thiển nghĩ cậu sẽ từ chối, miệng cô bẹp xuống, như sắp khóc. Tô Cẩm Chi thở dài, bước tới ôm lấy Tô Thiển Thiển, vỗ vỗ lưng cô, "Tự chăm sóc mình thật tốt nha." Nói xong liền buông cô ra.
Thanh âm Tô Thiển Thiển nức nở: "Tôi không muốn cậu đi chút nào, ô ô ô."
"Ngốc thế, sau này không phải là không thấy mặt nhau suốt đâu, chúng ta vẫn có thể hẹn khi nào có thời gian rảnh mà." Nhìn Tô Thiển Thiển như thế, trong lòng cũng nổi lên chút chua xót, nhịn không được an ủi cô.
"Được rồi, tôi đi đây, cậu tự chăm sóc mình thật tốt nha."
Tô Thiển Thiển mặc dù rất bất đắc dĩ cũng chỉ có thể gật đầu. "Um, đến đó, cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy."
"Ừm."
"Tạm biệt."
Tô Cẩm Chi bước lên xe vẫy vẫy tay với Tô Thiển Thiển qua cửa sổ. Sau khi xe khởi động, Tô Cẩm Chi đã lăn cửa kính xe, sự miễn cưỡng khi chia tay dần dần được thay thế bằng sự mong đợi mờ nhạt về một cuộc hành trình không xác định.
Tại Vạn Hợp, Tô Cẩm Chi trả tiền vé và mang đồ ra ngoài. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, một tòa nhà khổng lồ cao lớn sừng sững, cậu biết rõ tòa nhà này thuộc về Vạn Hợp.
Tô Cẩm Chi mở cửa bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên cậu đến thăm Vạn Hợp, đây thực sự là một công ty lớn, công ty Gia Thiện ban đầu của cậu thì hoàn toàn kém xa. Trong sảnh tầng 1 vừa rộng vừa sáng sủa, người ra người vào đều mặc vest chỉnh tề, bước đi vội vã, tựa hồ không muốn lãng phí bất luận thời gian nào, giành giật nhau từng giây từng phút. Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình hệt như một nhân viên bán hàng ở một nông thôn quèn.
Sau khi báo danh lên lầu, cấp trên thông báo cho cậu một số việc cần chú ý và yêu cầu công tác, tiếp đến yêu cầu đồng nghiệp đưa cậu đến văn phòng được chỉ định. Tô Cẩm Chi mở lời cảm ơn với đồng nghiệp, sắp xếp xong mọi thứ và bắt đầu công việc mới ở Vạn Hợp.
Tốc độ làm việc của Vạn Hợp nhanh hơn Gia Thiện rất nhiều, cậu cũng phải mất rất nhiều thời gian sức lực để từ từ bắt kịp tốc độ, rốt cuộc cậu cũng dần thích nghi với những vấn đề này.
Vào buổi sáng cuối tuần sau khi làm thêm mấy ngày, Tô Cẩm Chi ăn sáng bên ngoài rồi đến cô nhi viện.
Sau khi tốt nghiệp, mỗi tháng cậu sẽ chọn một ngày để đến cô nhi viện một lần, gần đây vì lý do công việc nên Tô Cẩm Chi đã lâu không đến. Những năm gần đây, cô nhi viện đã nhận được nhiều sự tài trợ của xã hội, không còn quá nhiều khó khăn như trước, thức ăn ngày ba bữa của các em cũng không còn là một vấn đề nan giải, nhiều tình nguyện viên cũng đến giúp đỡ vào cuối tuần.
"Tiểu Tô, con đến sớm như vậy." Dì Vương công nhân viên chức đang dọn dẹp, vừa nhìn thấy cậu liền mỉm cười chào hỏi. Dì Vương là một ông già trong trại trẻ mồ côi, ông cũng là người theo dõi Tô Cẩm Chi lớn lên từng ngày.
"A di, chào buổi sáng."
Dì Vương hỏi: "Con ăn sáng chưa? Còn chưa ăn thì xuống căn tin ăn chung với lão."
Tô Cẩm Chi lắc đầu, "Trên đường tới đây con đã ăn rồi. "
" Vậy à. "Dì Vương gật đầu. Như đang nghĩ ra điều gì đó," Viện trưởng Tô bây giờ chắc đâng ở trong bếp. "
" Được, vậy con đi trước, chào ông ạ. "
Dứt lời, Tô Cẩm Chi đi về phía nhà bếp. Vừa bước tới cửa, một người từ phòng bếp đột nhiên đi ra, suýt nữa đụng phải cậu. Người nọ vội nói xin lỗi. Thời điểm ngẩng đầu nhìn lên nhận thấy người trước mắt là Tô Cẩm Chi. Đôi mắt đen bóng liền che kín vẻ ngạc nhiên "Cẩm Chi ca ca!"
Tô Trác Hàng là một đứa nhóc trong trại trẻ mồ côi. Khi phát hiện nhóc bị bỏ rơi ở lối vào của trại, viện trưởng liền nhận nuôi nhóc, cho nhóc một cái tên. Nhóc và Tô Cẩm Chi lấy cùng họ với viện trưởng. Hơn mười mấy năm sau, nhóc giờ đã là một học sinh trung học.
Tô Trác Hàng quay đầu, hướng trong bếp, hét lên: "Mẹ, ca ca về rồi!"
Khi Tô Dư vừa nghe Tô Cẩm Chi đến, cô vội tùy tiện rửa tay bằng nước chà vào tạp dề rồi vội vàng ra khỏi bếp. Nhìn thấy Tô Cẩm Chi đứng ở cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười, "Cẩm Chi."
Tô Cẩm Chi nhìn Tô Dư, mặc dù năm tháng trên mặt đã để lại vết tích, nhưng cậu vẫn có thể thấy được rằng trẻ trung bà là một mỹ nhân. Khi bà cười, ngay cả những nếp nhăn quanh mắt cũng trông rất dịu dàng. Trong trí nhớ của Tô Cẩm Chi, Tô Dư chưa bao giờ mất bình tĩnh trước cậu, bà luôn bình tĩnh thản nhiên, thật giống như hóa thân của dịu dàng. Nhìn thấy bà, mọi lo lắng trong lòng Tô Cẩm Chi sẽ được xua tan dần bình yên trở lại.
Hôm nay là sinh nhật của một đứa nhỏ trong sân, Tô Dư luôn rất chú ý đến từng đứa trẻ, bà làm việc trong bếp từ sáng sớm vì muốn làm một chiếc bánh cho đứa trẻ và những món ăn yêu thích của nó. Sau khi biết được điều này, Tô Cẩm Chi lập tức vào bếp giúp một tay.
Sau khi tổ chức sinh nhật cho đứa nhỏ, Tô Cẩm Chi không về nhà mà ở lại trại trẻ một đêm. Ngày hôm sau, cậu cùng Tô Trác Hàng đi mua sắm bên ngoài rồi trở về, cô nhi viện không có việc gì cần cậu giúp, nên Tô Cẩm Chi đến dạy thêm cho Tô Trác Hàng làm bài tập về nhà. Mới giảng được nửa đường, bên ngoài bỗng nhiên nổi lên tiếng ồn ào, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, Tô Cẩm Chi liền đi ra khỏi phòng.
Ở sân trước, một nhóm trẻ đang vây quanh một người đàn ông cao lớn trong bộ vest, người nọ tình cờ quay lưng lại với cậu. Tuy không nhìn thấy mặt người kia, nhưng Tô Cẩm Chi cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc. Cho đến khi một đứa trẻ bên cạnh kéo góc quần của người đàn ông đó, hắn mới quay đầu lại.
Mặt trời chói chang, Tô Cẩm Chi khẽ nheo mắt, nhìn qua vầng hào quang đầy màu sắc, khuôn mặt người đàn ông dần dần trở nên rõ ràng. Với nụ cười luôn dịu dàng trên khuôn mặt hoàn mỹ của người nọ, anh ngồi xổm và lắng nghe tiếng đứa nhỏ.
Tô Cẩm Chi thì thào không tin: " Học trưởng..."
"Kiều Vũ ca ca!" Tô Trác Hàng bước ra khỏi phòng hét lên vì vui mừng, chạy nhanh ra sân không chút do dự.
Thời điểm Kiều Vũ nghe thấy tiếng động nhìn về phía này, anh dừng lại... khi ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Cẩm Chi, một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt anh, sau đó lại mỉm cười và khẽ gật đầu với Tô Cẩm Chi.
..........
Trong phòng khách, Tô Cẩm Chi nhướng mắt nhìn Kiều Vũ đang ngồi đối diện, vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc khi gặp Kiều Vũ ngay tại đây, cảm giác được học trưởng đang ngồi phía trước cậu bây giờ. Nó hệt như đang nằm mộng vậy.
"Không ngờ Kiều tiên sinh đây, lại quen biết Cẩm Chi." Chính là Tô Dư lên tiếng trước. Trong những năm gần đây, trại trẻ mồ côi đã nhận được rất nhiều quyên góp, và Kiều Vũ là một trong những người gây quỹ. Không giống như hầu hết các nhà tài trợ, ngoài việc thường xuyên mua những vật dụng cần thiết cho đứa trẻ, anh thỉnh thoảng đến trại trẻ mồ côi để tự mình giúp. Sau khi biết Kiều Vũ là sếp của Tô Cẩm Chi, bà cũng cảm thấy kinh ngạc, trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
"Tôi cũng hông ngờ là do trùng hợp như vậy, lại thực sự gặp Cẩm Chi ở đây." Kiều Vũ cười nhẹ liếc thoáng qua Tô Cẩm Chi, sau đó quay lại tiếp tục nói với Tô Dư, "Thật ra, cháu và Cẩm Chi học cùng trường đại học, Cẩm Chi là học đệ của cháu. "
Tô Dư vẻ mặt kinh ngạc, lại liếc nhìn Tô Cẩm Chi và Kiều Vũ, không khỏi nở nụ cười:" Thật là trùng hợp. "
Thấy Tô Cẩm Chi cúi đầu trầm mặc. Trong im lặng, Kiều Vũ hỏi: "Cháu mạo muội hỏi một câu, quan hệ giữa Cẩm Chi và viện trưởng là gì?"
"Cẩm Chi là đứa trẻ mà bác nhận nuôi." Tô Dư trả lời ngay, không chần chừ.
"Ồ, ra là vậy."
Nghe cuộc nói chuyện giữa Kiều Vũ và Tô Dư, tim Tô Cẩm Chi đập như trống, lúng túng bẻ bẻ ngón tay, thật lâu sau, cuối cùng cậu cũng thu hết can đảm hô một tiếng học trưởng.
"Hả?" Kiều Vũ và Tô Dư đều nhìn cậu.
Tô Cẩm Chi càng thêm khẩn trương khi ánh mắt tươi cười của Kiều Vũ nhìn thấy anh ta, anh ta cắn môi dưới hỏi: "Học trưởng, sao anh lại ở đây?"
"À, quên giới thiệu với con." Tô Dư dường như nghĩ ra điều gì, cười nói, "Kiều tiên sinh đây, là người đã hỗ trợ viện chúng ta được vài năm, và thỉnh thoảng đến đây giúp đỡ. Bọn trẻ rất yêu thích anh."
Nghe xong, Tô Cẩm Chi ngạc nhiên nhìn Kiều Vũ, Kiều Vũ cũng chú ý đến tầm mắt cậu. Nháy mắt hai cái đối cậu mỉm cười.
Học trưởng thực sự là một trong những nhà tài trợ, cậu thậm chí còn không biết. Hơn nữa, người nọ đã đến cô nhi viện mấy lần, nhưng cư nhiên lần nào cậu cũng bỏ lỡ mất. Nghĩ đến đây, một cảm xúc chua xót buồn bực dâng lên trong lòng cậu.
Theo sau cô nhi viện, Kiều Vũ cùng Tô Dư nói chuyện phiếm một lúc, trong khi Tô Cẩm Chi yên lặng lắng nghe. Một lúc sau, anh nhìn đồng hồ và nói: "Viện trưởng Tô, muộn rồi, cháu về nhà trước."
"Tôi tiễn cậu." Nhìn thấy anh đứng dậy, Tô Dư cũng đứng dậy theo.
Tô Cẩm Chi đứng ở một bên, mím môi nói: "Học trưởng, em đi cùng anh, vừa vặn em cũng muốn về nhà."
Tô Cẩm Chi nắm lấy bàn tay của anh, thật ra là cậu ích kỷ, cậu ích kỷ chỉ muốn nói chuyện với học trưởng. Cậu ích kỷ vì muốn ở cùng học trưởng thêm chút nữa.
Nghe được yêu cầu đột ngột của Tô Cẩm Chi, Kiều Vũ sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên ý cười, tựa như có từng tầng gợn sóng trong đó. Anh mỉm cười gật đầu, đáp: "Được rồi."
Kiều Vũ đang làm vài việc vặt ở gần đây, sau khi sự tình xong xuôi, anh đến thăm cô nhi viện một lúc. Tuy nhiên, xe của anh đang đậu ở bãi đậu xe phía trước, cô nhi viện cách bãi đậu xe đi đến đó chỉ mất vài phút, nhà ga mà Tô Cẩm Chi sẽ đến cũng ở gần đó, vì vậy hai người cùng nhau đi.
Không có Tô Dư, bầu không khí của hai người một hồi yên tĩnh. Khu vực lân cận tương đối hẻo lánh và không có người, Tô Cẩm Chi nhìn bóng lưng hai người song song, thỉnh thoảng hai bóng nọ gần sát nhau. Cậu lắng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, không khí lúc này dường như trở nên ngọt ngào.
Tô Cẩm Chi thầm nghĩ mình thật sự rất ngốc không chịu cố gắng, thật vất vả mới cùng học trưởng tương ngộ, rốt cuộc một lời cũng không dám nói.
"Đã quen việc làm của công ty mới chưa?" Đột nhiên, thanh âm của Kiều Vũ từ trên đầu cậu truyền đến.
Tô Cẩm Chi ngơ ngác, một lúc sau cậu mới nhận ra đối phương hỏi gì, không nghĩ tới người nọ lại biết mình được chuyển đến Vạn Hợp. Cậu vui vẻ nhìn bộ dáng của Kiều Vũ, gật đầu lia lịa: "Um, em cũng dần quen rồi."
"Không cần phải khách khí, nếu Cẩm Chi học đệ gặp phải vấn đề gì, thì cứ tới tìm anh". Anh quay đầu, lại, liếc nhin Tô Cẩm Chi, nói.
Cẩm Chi.
Thanh âm trầm thấp giàu từ tính rơi xuống.
Khi nghe tên mình được gọi thân mật như vậy, khuôn mặt Tô Cẩm Chi đỏ bừng. Kỳ thật vừa nãy còn ở cô nhi viện, Kiều Vũ cũng gọi cậu như vậy, nhưng Tô Dư ở đó, cậu cũng không nghĩ nhiều. Song bây giờ, khi hai người ở một mình, thời điểm thốt ra hai chữ này từ miệng anh, nhịp tim của cậu liền tăng nhanh.
Hai người vô tình cùng nhau đi đến bãi đậu xe, Kiều Vũ dừng trước xe của mình, hướng Tô Cẩm Chi nói: "Anh đưa cậu về."
Tô Cẩm Chi hoảng sợ xua tay, "Không... không. Không cần phiền phức như vậy, em tự bắt taxi về nhà là được rồi. "
Trước phản ứng dữ dội của cậu, Kiều Vũ rồi mở cửa cho cậu: " Không sao, lên xe đi. "
Tô Cẩm Chi nhìn ghế phụ trống không tâm liền động. Nếu lên xe cùng Kiều Vũ, chẳng phải cậu sẽ ở cũng học trưởng nhiều thêm chút sao?
Cuối cùng, cậu đỏ mặt bước lên xe. Tiếp đó, Kiều Vũ cũng lên xe. Sau khi tra chìa khóa vào ổ, anh nhìn vào gương chiếu hậu.
Bắt gặp ánh mắt của Kiều Vũ, Tô Cẩm Chi lập tức hoảng sợ cúi đầu xuống.
Đột nhiên, một luồng hơi thở sảng khoái xông lên mũi, Kiều Vũ dựa gần người cậu, nhìn gương mặt gần sát của Kiều Vũ, Tô Cẩm Chi khẽ hẽ mắt, nín thở, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Giây tiếp theo, Kiều Vũ thắt dây an toàn hộ cậu.
Anh quay đầu lại liếc cậu một cái, cười nói: "Cậu quên thắt dây an toàn."
Tô Cẩm Chí dường như cảm thấy máu từ trên người chảy ngược lại, dồn lên mặt.
Ahhhhh!Ngại Ngại Ngại! Chỉ để ý việc có thể ở chung với tiền bối thêm một lúc nữa, quá sức đến nỗi quên thắt cả dây an toàn, vừa rồi cậu thật sự rất mong chờ một điều gì đó.
Như thể nhìn ra sự xấu hổ của Tô Cẩm Chi, Kiều Vũ chủ động đưa ra các vấn đề của trường đại học một cách khá thân thiện, do đó làm giảm bớt sự căng thẳng của cậu. Lắng nghe thang âm dịu dàng của Kiều Vũ, Tô Cẩm Chi dần dần thả lỏng, hai người bắt đầu nói chuyện lúc nào không hay.
Cuộc trò chuyện được nửa chừng, Kiều Vũ lại chuyển đề tài sang trại trẻ mồ côi và vô tình đề cập đến thân thế trước đây của viện trưởng.
"Khi còn học cấp 2, anh đã vô tình đến nghe viện trưởng biểu diễn một lần. Lúc đó, anh đã rất mê tiếng đàn piano của bà. Đáng tiếc, sau này viện trưởng lại không thấy biểu diễn trên sân khấu do đó cũng biến mất trong ngành. Anh vẫn luôn muốn nghe lại tiếng đàn của bà, đại khái là trong hai năm trước, anh đã biết được viện trưởng mở một trại trẻ mồ côi, lúc đó mới thêm lần nữa được nhìn thấy bà."
Tô Cẩm Chi không ngờ trong này lại có chuyện sâu xa như thế, cậu cùng Kiều Vũ thật giống nhau đều thích tiếng đàn của viện trưởng, cậu cũng có thể hiểu được chấp niệm của đối phương với tiếng đàn piano của Tô Dư.
"Tôi nghĩ thỉnh thoảng viện trưởng sẽ dạy cho bọn trẻ chơi piano. Không biết Cẩm Chi có biết đàn?" Vẻ mặt của Tô Cẩm Chi dần dần sa sút, "Nhưng... em đã lâu không chạm vào cây đàn rồi."
"Tại sao?" Kiều Vũ nghi hoặc, hỏi.
"Khi đó, trại trẻ mồ côi rất khó khăn..."
Giây tiếp theo, Tô Cẩm Chi nói với Kiều Vũ về những công việc trước đây của trại trẻ mồ côi, bao gồm cả việc cậu phải từ bỏ đánh đàn và ước mơ của mình chỉ vì tài chính khó khăn của trại trẻ mồ côi.
Sau khi nghe điều này, Kiều Vũ biểu tình không thể không bày tỏ sự tiếc nuối, "Thật đáng tiếc. Tô viện trưởng chơi đàn rất hay, Cầm Chi chắc cũng phải ngang ngửa"
Khắc sau, anh nửa đùa nửa thật, nói: "Anh thực sự muốn nghe Cẩm Chi đánh đàn một lần, không biết khi nào em có thể chơi một đoạn cho tôi nghe? "
Vẻ mặt Tô Cẩm Chi hơi giật mình như không ngờ Kiều Vũ lại nói vậy.
Thấy cậu im lặng, Kiều Vũ nghĩ rằng là cậu xấu hổ, cười ra tiếng, nhẹ nhàng giải vây: "Không sao, em không cần quan tâm, anh chỉ là tùy tiện."
Nghe vậy, Tô Cẩm Chi lập tức hoảng hốt lắc đầu, rất sợ đối phương hiểu lầm mình, liền lắp bắp đáp lại: "Không, không phải.... Học trưởng, em không xấu hổ." Trên mặt cậu hơi nóng lên, giọng nói càng ngày càng nhỏ, "Em nguyện ý, nếu học trưởng không ngại..."
Kiều Vũ bỗng cứng họng, song sau đó lại cười khúc khích: "Được rồi, anh sẽ đợi, anh rất mong chờ nó'
Đưa cậu tiễn đến dưới lầu, Tô Cẩm Chi ngồi ở ghế phụ ngập ngừng một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Học trưởng, anh có muốn vào nhà ngồi một lúc không không?"
Trước ánh mắt của Tô Cẩm Chi, Kiều Vũ trầm mặc một hồi, tựa như có một cảm xúc mãnh liệt cuộn trào trong đôi mắt dịu dàng của anh, nhưng lại bị chủ nhân nó che giấu rất kỹ khó có thể nhìn thấy. Cuối cùng, anh cười cười, lắc đầu từ chối, "Tối nay anh phải về có việc, nên hôm nay không được rồi."
"Vâng." Tô Cẩm Chi thất vọng gật đầu, "Học trưởng, em về đây, anh đi đường cẩn thận. "
" Ừm. ""
Tô Cẩm Chi nhìn Kiều Vũ lần cuối rồi xuống xe.
"Cẩm Chi!" Kiều Vũ ở phía sau đột nhiên gọi cậu.
Động tác của Tô Cẩm Chi dừng lại, cậu quay đầu với vẻ mặt ngơ ngác.
Kiều Vũ trên mặt mang theo ý cười, ngữ khí nhẹ nhàng: "Ngày mai gặp lại."
"Um." Tô Cẩm Chi gật đầu, đỏ mặt, thấp giọng nói: "Ngày mai gặp lại."
Đi về phía nhà, Tô Cẩm Chi có cảm giác như đang đi trong mây, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng hư ảo. Những gì đã xảy ra ngày hôm nay thật giống như một giấc mơ đối với cậu.
***
Trong căn phòng, một bức tường được bao phủ bởi dày đặc bởi các bức ảnh. Theo mỗi góc độ của chúng, là cơ bản được chụp bí mật, mà mỗi bức ảnh, đều khắc hình một thanh niên.
Mặt khác của một số bức ảnh, là chụp một cậu học sinh trẻ tuổi, thanh niên gương mặt ngây thơ, đa phần đều cúi gằm mặt, trông hơi u ám. Một người như vậy có thể bị lãng quên ngay từ cái nhìn đầu tiên trong đám đông, không có cảm giác tồn tại.
Ở phần khác, nam thanh niên trong ảnh đã bước vào xã hội, khoác lên mình bộ vest và nước da trắng dần. Cậu không còn thói quen cúi đầu, khuôn mặt thanh tú lộ ra.
Ánh mắt của Kiều Vũ nhìn vào một trong những bức ảnh do anh bí mật chụp khi đang nói chuyện với một người bạn. Trong ảnh, Tô Cẩm Chi nở nụ cười trên môi cùng với đôi mắt híp lại. Có lẽ vì cậu đang phơi ngoài trời nắng nóng nên khuôn mặt hơi ửng đỏ, như thể đang say rượu.
Hôm nay anh lại từ chối Tô Cẩm Chi, là bởi anh sợ mình không kiềm chế được sẽ đem cậu nhốt vào một chỗ chỉ mình anh nhìn thấy, sợ mình không kiềm chế được lỡ làm bại lộ bản chất thật, lộ những việc anh đã làm với cậu. Nếu mà thật, kế hoạch trước đó của anh sẽ bị phá vỡ, với lại anh không muốn làm bảo bối sợ. Chờ một chút, chờ một chút nữa thôi, bảo bối của anh sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Kiều Vũ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve Tô Cẩm Chi trong bức ảnh, ngón tay lần lượt rơi trên mắt, mũi, má, cuối cùng lưu luyến trên môi cậu. Kiều Vũ biết cái miệng nhỏ nhắn thanh tú này ngọt ngào đến mức nào, chỉ cần anh hôn lên, cái miệng nhỏ nhắn này sẽ trở nên đỏ tươi, giống như quả anh đào chín mọng chờ anh hái. Khi đó, anh sẽ cắm vào khoang miệng ẩm ướt của Tô Cẩm Chi, cái loại cảm giác sảng khoái như bị điện giật đến tê dại này khiến anh mê muội.
Kiều Vũ không kìm được mà hôn người thanh niên trong ảnh, hai mắt si mê, nụ cười luôn luôn dịu dàng có chút vặn vẹo.