Lúc Hilda nói tới đây hai người lại rơi vào im lặng, không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng nghe được âm thanh dao nĩa chạm vào đĩa ăn.
Cuối cùng, Hilda muốn nắm quyền kiểm soát bầu không khí trên bàn ăn nên nàng chủ động đặt câu hỏi:
"Hôm nay, lúc đang đánh đàn, khi em bắt đầu đàn bản thân em, em nghĩ đến điều gì?"
Đào Nhạc Tư lại uống một hớp rượu, có lẽ là vì hương vị của bò bít tết rất thơm ngon nên cô cảm thấy rượu Rose Cabernet Sauvignon cũng ngon hơn. Đúng như dự đoán, trên đầu lưỡi quả thật có chút vị chua chua của hoa hồng.
"Lúc ấy em nghĩ... Phản ứng đầu tiên của em, là mẹ."
"Là mẹ em ở quê nhà, mẹ ruột của em?" Hilda lập tức hỏi.
"Không chỉ vậy, còn có những thứ khác nữa..." Đào Nhạc Tư cân nhắc lời nói, "Những thứ khác, dịu dàng, mạnh mẽ, sức mạnh nữ tính như của mẹ."
Hilda cười, nàng châm một điếu thuốc, cách lớp khói và bàn ăn mà nhìn Đào Nhạc Tư.
"Tôi cảm thấy em đã khác rồi, giống như là em đã trở thành một người khác vậy."
"Có lẽ chỉ là trạng thái của em gần đây đã thay đổi," Đào Nhạc Tư trả lời, "Thế nên, em có thể làm người đệm nhạc cho điệu nhảy của cô không? Không chỉ trong lúc luyện tập mà cả lúc biểu diễn chính thức nữa."
Hilda hít một hơi khói, sau đó chậm rãi nhả một làn khói ra, nàng nhìn Đào Nhạc Tư, mặt không cảm xúc. Dưới ánh đèn lờ mờ trong nhà hàng, đôi mắt nàng là một màu đen sâu thẳm, ánh xuống ly rượu Rose Cabernet Sauvignon trông giống như nửa ly máu tươi.
"Đương nhiên."
Thật ra điều Đào Nhạc Tư càng muốn hỏi hơn là, lúc các người chuẩn bị chọn tế phẩm, có thể đại phát từ bi mà bỏ qua cho tôi được không?
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc hỏi những chuyện này.
Bởi vì có uống rượu nên tối hôm đó Đào Nhạc Tư ngủ không ngon, cứ mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy Hecate, đó là một con quái vật có ba khuôn mặt, nhìn về ba hướng khác nhau, gương mặt nào cũng lạnh lẽo như băng, có vết máu chảy xuống. Một gương mặt trong số đó nhìn về phía Đào Nhạc Tư, tay ả ta cầm một con rắn. Ả ta giơ cánh tay ra, đưa con rắn cho Đào Nhạc Tư.
Đào Nhạc Tư bị dọa sợ nghiêng đầu chạy mất. Lúc cô tỉnh lại trời chỉ vừa tờ mờ sáng, cô chợt nhận ra hôm nay là cuối tuần, có thể ngủ thêm một chút nữa.
Sau khi trời sáng, Đào Nhạc Tư thức dậy, tận lực quên đi cơn ác mộng tối qua, chuẩn bị theo kế hoạch cũ đi dạo phố mua đồ. Ít nhất cũng phải chưng diện cho Dorothy một chút, không thể ngày nào cũng mặc đồ như học sinh vừa học vừa làm được.
Shana chạy vào phòng cô, hỏi cô có dự định gì không, sau đó hào hứng quyết định cùng Đào Nhạc Tư đi dạo phố.
Các cô đi cùng nhau trên đường, trời vừa sáng, vừa tạnh mưa nên khí trời rất tốt. Đào Nhạc Tư cảm thấy thị trấn này có dương khí hơn tối hôm trước nhiều, người đi đường cũng nhiều hơn, xa xa còn có thể thấy ống khói nhà máy. Shana nói, nhà máy đó là nhà máy sản xuất thuốc lá.
Nói tóm lại, Đào Nhạc Tư cảm thấy nơi này giống như một thị trấn nhỏ ở Đức, Áo, hoặc Thụy Sĩ vào thập niên tám mươi vậy, có điều kiến thức cơ bản về nhân văn và địa lý của cô đã trả lại cho thầy cô hết rồi nên cũng khó mà phán đoán đây rốt cuộc là thành phố nào.
Các cô nắm tay nhau đi trên đường, Đào Nhạc Tư nói: "Phu nhân Hilda hy vọng mình có thể đệm nhạc cho điệu nhảy mới của cô ấy."
Shana nghe xong liền vui vẻ: "Mình có từng nghe cô ấy đề cập tới rồi, cô ấy nói phần nhạc của điệu nhảy mới này chỉ có piano, không có bass guitar hay trống gì cả. Nếu như bồ tới đệm nhạc vậy thì thực sự quá tốt rồi, chúng ta có thể học chung với nhau."
Các cô đi vào cửa hàng bách hóa tổng hợp, Đào Nhạc Tư mua một đống quần áo. Ngay cả Shana cũng bị sốc trước hành động vung tay quá trán này của Đào Nhạc Tư, đến nỗi cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải gần đây Đào Nhạc Tư mới có bạn trai hay không.
Lúc rời khỏi cửa hàng bách hóa tổng hợp thì lại đi ngang một tiệm may nhỏ, Đào Nhạc Tư chợt liếc thấy một con ma nơ canh đang mặc một bộ váy len được cắt may rất tinh xảo trong tủ kính của cửa hàng, màu táo xanh đậm. Kích thước của bộ váy này khá lớn, thích hợp với người có vóc dáng cao. Có lẽ chính vì vậy nên chiếc váy này đã được trưng bày ở đây từ rất lâu rồi.
Đào Nhạc Tư không khỏi dừng chân. Kiểu váy này không hợp với cô, đối với cô mà nói, nó quá cổ lổ sĩ, kích cỡ cũng quá lớn. Thế nhưng cô cảm thấy rằng, nếu như Hilda mặc quần áo như thế này nhất định sẽ rất đẹp mắt.
"Bồ đang nhìn gì vậy, Dorothy?" Shana hỏi.
Đúng lúc ấy, có tiếng cãi vã truyền tới từ phía đối diện đường, hình như là có hai người đánh nhau vì xảy ra mâu thuẫn. Ánh mắt Shana theo đó bị thu hút, còn Đào Nhạc Tư thì vội vàng vào trong cửa tiệm nhỏ kia, bỏ tiền ra mua bộ váy màu xanh này. Đến khi cô ôm chiếc túi giấy đựng bộ váy đi ra khỏi cửa tiệm lại phát hiện Shana vẫn còn đang nhìn phía đối diện đường, mặt mũi tái mét, bờ môi run run. Có điều rất nhanh sau đó cô ấy đã bình tĩnh lại, nét mặt có vẻ kỳ quái.
Không chỉ có Shana, ngay cả người qua đường phía bên đây cũng đều dừng chân, nhìn xe chạy trên con đường đối diện, mặt hiện ra vẻ kinh hoàng và bất an.
Đào Nhạc Tư nhìn sang, thấy trong hai người đánh nhau hồi nãy có một người đã nằm dưới đất, dưới mặt đất là một vũng máu lớn, trong tay người còn lại đang cầm một con dao, ngơ ngác đứng bên cạnh, giống như là hóa ngu rồi.
Shana lấy lại tinh thần, nắm lấy cánh tay Đào Nhạc Tư, nhanh chóng rời đi, vừa đi vừa nói: "Chúng ta quay về đi."
*****
Thị trấn này không lớn, những vụ án như đổ máu trên đường phố không xảy ra hằng ngày. Vào bữa tối hôm đó, tất cả thầy trò trong học viện đều bàn luận về chuyện này trên bàn ăn.
Đào Nhạc Tư bưng một khay thức ăn, thấy Shana ngơ ngác ngồi trong chiếc bàn trong góc một mình, chiếc khay trước mặt cô nàng trống không. Cô bèn đi tới đó, ngồi xuống bên cạnh Shana.
"Sao thế, Su?" Đào Nhạc Tư hỏi: "Có phải là bị chuyện hôm nay dọa sợ hay không?"
Sắc mặt Shana tái nhợt, trắng bệch đến nỗi sắp giống như màu tóc cô ấy rồi. Cô ấy lắc đầu một cái, nhìn qua có vẻ không bình tĩnh cho lắm.
"Không, không phải vậy, Dorothy. Hôm nay sau khi nhìn thấy rất nhiều máu chảy ra từ người chết kia, đột nhiên mình cảm thấy... Đột nhiên cảm thấy, hình như mình rất thích thứ máu đó. Hơn nữa mình còn cảm giác rất thỏa mãn, giống như đột nhiên được ăn một bữa no nê đầy đồ ăn mình thích nhất vậy, thậm chí còn muốn nhiều hơn, khát vọng nhiều máu hơn nữa... Tới lúc bồ tới gọi mình mình mới sực tỉnh lại, khi đó mình mới nhận ra đấy là một vụ giết người, một người đã chết, nhưng mình lại đối với thứ máu đó..."
"Đừng nói nữa, Su." Đào Nhạc Tư cắt ngang Shana, "Chỉ là bồ đang bị stress quá mức thôi, nên mới nhầm lẫn giữa sợ hãi và khát vọng."
Mặc dù an ủi Shana như thế nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.
Nữ thần Hecate, vị tà thần mà học viện này cung phụng, có món tế phẩm yêu thích nhất chính là máu tươi.
Shana không giải thích được chút khát vọng đối với máu tươi này, chẳng lẽ là do Hecate đã truyền xuống điềm báo trước? Hoặc nên nói là, lúc này Shana đã có cảm ứng với Hecate rồi?
"Ta nên làm gì đây? Nếu như không thể chạy trốn khỏi học viện trước khi Hecate hạ phàm, vậy cuối cùng kiểu gì cũng sẽ ngủm." Đào Nhạc Tư lo lắng nói với Ace.
Ace cười trên sự đau khổ của người khác, "Cô cứ tiếp tục công lược Hilda là được, nói không chừng lúc cô ta vui vẻ có thể thả cho cô một con đường sống thì sao."
... Đây là lần đầu tiên Đào Nhạc Tư thấy một hệ thống tùy thân vừa đáng ghét lại vừa vô dụng như vậy.
Thật sự thì, cô nên bắt đầu nghiêm túc xem xét khả năng trang bị súng ống hạng nặng cho thầy trò cả học viện này. Sớm biết vậy thì hôm nay không nên đi mua quần áo mà phải là vũ khí mới đúng.
Được Đào Nhạc Tư khuyên nhủ, Shana ăn mấy miếng cơm qua loa, sau đó Đào Nhạc Tư đưa cô nàng về phòng nghỉ ngơi. Nhìn thấy sắc mặt Shana đã khá hơn một chút cô mới ra khỏi phòng Shana, nhưng lại cảm thấy có chút mờ mịt.
Cô không muốn trở về phòng rồi lên giường ngủ sớm thế này, suy cho cùng ở cái nơi rách nát này không có chuyện chơi điện thoại trước khi ngủ, nhưng cô lại không biết nên đi đâu bây giờ.
Đào Nhạc Tư biết trong lòng đất bên dưới học viện có một mật thất to lớn, giữa mật thất chính là tế đàn, hơn nữa trong nguyên tác cũng có nói rõ về cách tiến vào mật thất. Có lẽ nếu như Đào Nhạc Tư chạy tới đàn tế sắp đặt một chút, ví dụ như dán đầy mấy thứ biểu ngữ kiểu như "Nỗ lực và rèn luyện học tập lý luận theo chủ nghĩa Mác", nói không chừng sẽ làm Hecate nổi giận rồi không hạ phàm nữa.
Có điều, căn cứ vào thiết lập, làm vậy hình như cũng không có ích lợi gì. Dù sao Hecate cũng là thần, căn bản sẽ không để ý đến tình hình đã qua sửa đổi của nơi hạ phàm.
Suy nghĩ một chút, Đào Nhạc Tư lại đi vào tòa nhà dạy học.
Phòng luyện vũ đạo ở tầng một còn sáng đèn, Đào Nhạc Tư lặng lẽ đi tới trước cửa kính thủy tinh, nép người nhìn vào bên trong.
Hilda đang đứng giữa phòng luyện vũ đạo, đầu cúi thấp. Mái tóc dài của cô ấy được xõa ra, che kín khuôn mặt. Tình cảnh này bỗng khiến cho Đào Nhạc Tư nhớ tới đêm Anastasia hoàn hồn về. Cô cẩn thận nhìn lại một chút, xác nhận đầu và thân thể Hilda vẫn còn trong trạng thái bình thường, đầu cũng không có quay được một trăm tám mươi độ.
Bỗng, Hilda giơ tay lên. Cô ấy bắt đầu điệu nhảy.
Bộ váy Hilda đang mặc không thích hợp để khiêu vũ, nếu như Đào Nhạc Tư cũng mặc nó mà khiêu vũ, khẳng định sẽ làm mình ngã chết. Nhưng từng động tác của Hilda đều gọn gàng chuẩn xác, không hề cẩu thả. Tay áo và vạt váy rộng đó trái lại còn trở thành đạo cụ biểu diễn của cô ấy, theo từng động tác của cô ấy mà tung bay, hoặc là che chắn thân mình.
Nhưng, công tâm mà nói, cho dù Đào Nhạc Tư có nhìn bằng bộ lọc của Hilda đi nữa, điệu nhảy này vẫn không hề đẹp đẽ gì. Theo cách nhìn của cô, Hilda giống như đang liều mình giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế từ một nguồn sức mạnh nào đó nhưng lại phí công; hoặc là giống như một nghi thức cúng tế nào đó, như một tín đồ đang điên cuồng huơ tay múa chân, chào đón sự hạ phàm của vị thần của cô ta.
Đào Nhạc Tư chỉ cảm thấy bất an.
Cuối cùng Hilda cũng dừng điệu nhảy lại. Cô ấy lại yên lặng đứng trên sàn nhà giữa phòng luyện vũ đạo, cúi thấp đầu, như động tác trước khi bắt đầu điệu nhảy vậy.
Từ chỗ Đào Nhạc Tư nhìn sang vừa vặn có thể thấy được cửa sổ phòng luyện vũ đạo. Vào lúc này, trên bầu trời đêm đang treo một vầng trăng tròn cực lớn, không biết là do nguyệt thực sắp đến hay là do màu sắc của cửa kính, vầng trăng kia lộ ra một màu đỏ đáng sợ.
Đào Nhạc Tư chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng, nặng nề giống như phát ra từ chân quái vật, từng bước từng bước một đến gần nơi này, tựa như mỗi bước đều đang giẫm lên trái tim Đào Nhạc Tư vậy. Cô vội vàng quay đầu lại nhìn, hành lang sau lưng trống trải, ánh sáng phát ra từ trong phòng không thể soi sáng hết được, không biết còn ẩn chứa nguy hiểm nào không.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Hilda vang lên, tiếng bước chân kia lập tức biến mất.