Học Viện Phản Diện

Chương 74: “ivan Login”





Edit: Pi sà Nguyệt
Ồ?
Đắc Kỷ nhìn Tạ Minh, chị cảm thấy tên nhóc này… có chút quen quen? Bộ dạng khá vô lại, gương mặt
cũng khá đẹp nhưng thực lực thì tệ, chỉ dựa vào đầu cơ trục lợi thôi.
Chị nhìn về phía Lộc Giác rồi dựa theo câu hỏi Ivan đã đưa ra, hỏi Lộc Giác như một giám khảo, “Em
dùng cách gì để xác định nhóm một là hung thủ và đồng phạm?” Mạch suy nghĩ giải đề là cái gì?
Lộc Giác đáp: “Em không đoán được, ban đầu em chỉ định giết Trường Thọ thôi, năng lực của hắn mạnh
hơn em, kỹ năng cũng mạnh hơn, nếu không nhân cơ hội mà giết hắn thì hắn là đối thủ lớn nhất của
em, cho dù hắn có phải hung thủ không thì em vẫn sẽ giết hắn.”
Đắc Kỷ nhìn cô bé tán thưởng, đây mới là phản diện nè.
“Sau đó tên này nói cho em biết.” Cô bé chỉ về phía Tạ Minh, “Hắn bảo em và người cơ bắp đề phòng
người của nhóm một, em và người cơ bắp bắt hắn,
hắn lập tức khai hết rồi kết minh với bọn em.”
Đắc Kỷ nhìn về phía Tạ Minh, “Nhóc con, cậu phản chiến nhanh thật đấy.”
Tạ Minh chột dạ nói: “Không phải… Tôi vốn không định làm ‘đồng phạm’ với nhosmd dầu tiên, bởi vì
nhóm đầu không vừa mắt tôi, lần này họ hợp nhóm với tôi vì chẳng còn cách nào cả, qua cửa này thì
tôi cũng bị đá thôi, thế nên tôi phải tìm người đáng tin để tạo nhóm.” Hắn móc một thứ từ trong túi
ra, “Hơn nữa tôi đã tìm được manh mối trong căn phòng tôi đến.” Là một tấm thẻ công tác, trong tấm
ảnh là hình ảnh thư ký nữ mà Đắc Kỷ hóa thành, nhưng bên trên lại ghi: Chức vị Giáo viên.
“Tôi cũng tìm được sổ viết nội dung dạy học của ngài ở phòng đầu.” Lộc Giác nhìn chị nói: “Thân
phận của ngài trong nhiệm vụ này không phải thư ký nữ mà là giáo sư, nhưng theo lời Tạ Minh nói cho
em thì em biết, ngài đang nói dối với họ.”
Tạ Minh gật đầu: “Không thể trách tôi phản chiến nhanh được, bởi vì người của nhóm một không nghe
tôi, tôi lúc đầu đã bảo nên đi tìm manh mối nhưng không ai nghe, những manh mối này sẽ nói cho
chúng tôi biết cô… Ngài, ngài đang nói dối để che giấu cái gì đó, tuyệt đối không thể tin lời của
ngài, nhưng họ không hỏi ý tôi.”
Tạ Minh cũng oan lắm, thực lực của nhóm đầu không tệ, bọn họ vừa đến đã gây nhau, không thì cũng
lập mưu tính kế, rồi là tạo nhóm nhưng chẳng ai nghe hắn nói cả, hắn cảm thấy chuyện tin tưởng ‘thư
ký nữ’ này là một lựa chọn sai nên hắn không thể làm bậy với đám người kia được, đúng không?
Lâm huân thở dài nhìn Đắc Kỷ, coi như cũng có người chịu đi tìm manh mối đàng hoàng, đám người nhóm
một đã lãng phí mười phút ban đầu rồi.
Đắc Kỷ mỉm cười nhìn hai người họ, hỏi Lộc Giác: “Nếu biết tôi không phải là hung thủ thì sao vẫn
bắn?”
“Bởi vì em muốn để mọi người biết ngài không phải là hung thủ.” Lộc Giác trừng mắt nhìn, “Em vốn
định sau khi giết ngài, nhiệm vụ không kết thúc nghĩa là ngài không phải hung thủ, em sẽ giục mọi
người cùng giết Trường Thọ, không ngờ ngài hắc hóa trước, vừa hay đám Phi Thiên tính kế người cơ
bắp, em tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội lợi dụng ngài để giết họ được.” Thi Ân nhắn tin cho Đắc
Kỷ trong hệ thống: “Nhân vật Phản diện không nhận người thân này rất hợp ý tôi!”
“Lúc nhóm đầu tiên đi vào, tôi cực kỳ thật vọng, một đám phản diện tự xưng mình có năng lực hơn
người, cảm thấy năng lực và chỉ số thông minh của mình trên đám người ra đề bọn tôi à? Nếu thông
minh hơn thì sao lại chết sạch không còn ai trong nhiệm vụ cơ bản như vậy cơ chứ? Thua khó nhìn
muốn chết.” Đắc Kỷ chán ghét nhìn đám thi thể dưới chân, “Một đám bỏ đi, độ khó của nhiệm vu này
chưa đến ba sao, lãng phí kỹ thuật diễn và nước mắt của tôi chết đi được.” Chị nâng chân đá thi thể
Trường Thọ bên chân của mình rồi khinh thường nhìn Phi Thiên, “Từ lúc bắt đầu, nhóm đầu tiên đã
phạm vào lỗi không nên phạm vào.”
“Lỗi gì?” Tạ Minh nhỏ giọng hỏi theo bản năng.
Đắc Kỷ nhìn hắn nói: “Nhiệm vụ của mấy người là gì? Rời khỏi tầng trệt để cứu Người Chấp hành,
nhưng mấy người không thèm dò xét tình hình khi đến mà lại diễn màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, tôi hô
cứu mạng thì mấy người cứu à? Mấy người cho mình là Chính Phái cứu vớt thế giới hả? Có tinh thần
trọng nghĩa như vậy thì tới làm Nhân vật Phản diện làm gì?”
Tạ Minh đứng tại chỗ há mồm trợn mắt nhìn Đắc Kỷ, đột nhiên cảm thấy… chị nói rất đúng.
Đắc Kỷ ôm ngực khinh bỉ nói: “Nhớ kỹ đám thất bại đang nằm dưới đất này, năng lực như thế mà cứ
nghĩ mình giỏi lắm, ngay cả lớp thấp nhất của Học viện Phản diện cũng không vào nổi, một đám ngu
xuẩn.”
“…” Tạ Minh bị dọa ngơ rồi, giáo viên của Học viện Phản diện có thể lớn lối chửi người ậy à? Quả

nhiên là Nhân vật Phản diện mà.
Đắc Kỷ nhìn Lộc Giác cười, “Nhưng em rất giỏi.” Chị nghiêng đầu nhìn mọi người: “Bìa kiểm tra lầu
hai, nhóm một thất bại, loại hết, toàn bộ người của
nhóm hai qua cửa.” Chị quay đầu nhìn Tạ Minh: “Còn cậu, mặc dù năng lực bình thường nhưng đầu óc
không tệ, bề ngoài cũng được, thông qua.

À còn có…” Chị quay đầu nhìn người đứng trong góc, anh mặc
bộ hoodie đen, “Ồ? Cậu không phải người nhóm hai à? Cậu là…” Người nhóm một? Nhưng người nhóm một
ngoài Tạ Minh làm phản ra thì mấy người còn lại đều là đồng phạm, phải giết sạch người nhóm một thì
nhóm hai mới thắng? Nhưng sao vẫn còn một người nhóm một nhỉ? Chị không ấn tượng gì với người này
cả, Họa Thủy à?
Lộc Giác và đám người nhóm hai quay đầu nhìn anh, bọn họ không có ấn tượng, thậm chí không nhớ có
người này.
Chỉ có Tạ Minh nhớ đến, hình như… tên này không phải là người làm nhiệm vụ? Tên là Không tên thì
phải?
“Tôi sống tới khi qua cửa không phải cũng thắng à?” Người mặc hoodie đen kia ngẩng đầu cười với Đắc
Kỷ.
Đắc Kỷ thấy hệ thống vang lên, là Thi Ân.
Thi Ân: “Đừng hỏi nhiều, để anh ấy qua cửa đi.” Đắc Kỷ: “Cậu ta là ai?”
Thi Ân: “Tên ngốc của tôi.” Đắc Kỷ: “???”
Lâm Huân: “…”
======================================
Ngoài dãy lớp học, màn hình trực tiếp thông báo toàn bộ thành viên tổ hai cùng với Tạ Minh và Không
tên qua cửa.
Đám Phản diện hóng hớt bên ngoài ồn ào, kết quả này quá bất ngờ, bọn họ cứ cho rằng nhóm một có
năng lực, có kinh nghiệm thì sẽ qua được ải cơ! Không ngờ chết sạch! Còn chết trong tay một cô bé….

Nhóm hai lôi ngược dòng qua ải tầng hai!
Càng làm bọn họ giật mình là nhiệm vụ này chỉ hai sao rưỡi?? Độ khó này mà hai sao rưỡi á???
Đắc Kỷ và Lâm Huân mặc đồ vest đi ra khỏi phòng, vỗ tay một cái, đèn ở hành lang sáng lên, chị dựa
vào tường rồi chỉ về phía đối diện đồng hồ, “Chúc mừng đã qua ải, các vị vào thang máy đi.”
Đồng hồ biến mất, một chiếc thang máy sáng lên.
Người tổ hai lập tức tràn vào, Lộc Giác ở trong thang máy vui vẻ vẫy tay với Đắc Kỷ.
Đắc Kỷ cũng vẫy tay lại, nhẹ nhàng hôn gió với bọn họ: “Chúc các bạn may mắn, nói không chừng lần
tiếp theo gặp mặt, các bạn sẽ thành học viên của tôi đấy.”
Màn hình xanh lam chiếu hình ảnh bên mặt của chị, đẹp vô cùng, dáng người cũng đẹp tuyệt vời, tên
của chị xuất hiện trên màn hình lần người — Người ra đề tầng hai: Đắc Kỷ, Lâm Huân.
Quần chúng hóng hớt ồn ào, “Nhiệm vụ này do Đắc Kỷ kiểm tra! Đắc Kỷ đúng là phản diện cao cấp mà,
nhân vật trong truyền thuyết!”
“Bảo bối đó! Có giáo viên như vậy thì tôi không thèm tốt nghiệp ấy chứ! Hi vọng cô ấy cầm roi đánh
tôi hàng ngày!”
“Nằm mơ đi, cậu phải qua được kiểm tra trước rồi nói chứ, cửa đầu còn chưa qua được mà?”
“Đây là tuyển học sinh cho lớp tinh anh mà, tôi không thể đăng ký lớp bình thường à?”
Đắc Kỷ đột nhiên quay đầu nhìn màn ảnh, vẫy tay với quần chúng hóng hớt, hai tay ôm ngực cười nói:
“Hoan nghênh các Phản diện cấp thấp, không kinh nghiệm, các Phản diện ngu từ bé đến đăng ký lớp sơ
cấp của Học viện Phản diện.”
Đám người xung quanh gào lên: “S quá! Muốn làm M của cô ấy!” “….” Chủ nhiệm lớp và mấy người làm
nhiệm vụ chính phái câm lặng.

Sao đám Phản diện này lại thích bị hành thế chứ?
Chủ nhiệm lớp nhìn mấy người trong thang máy, ông nhìn Lộc Giác, nhóm này không phải lôi ngược
dòng, nhất là cô bé Lộc Giác này, cô bé này đã lôi kéo mấy phản diện từ tầng một để vào tầng hai,
trông cô bé ngơ ngơ thế thôi chứ thật ra cô bé đã bẫy đám người nhóm một từ đầu rồi, tính toán từng
bước rất rõ, cô bé này rất giỏi, sau này sẽ là một Phản diện ưu tú.
Ông nhìn Dịch Nhiên thở dài, đám Thi Ân đã nhận ra tên này rồi à? Nếu không sao có thể cho cậu ta
lọt vào tầng ba chứ?

“Không biết ai là người ra đề tầng ba.” Một người chính phái khác tò mò, “Chuyến này đi không uổng
công mà, có thể thấy được các Phản diện cao cấp làm mẫu như này, sau này lỡ gặp cũng không bị
cuống.”
“Tiếc là,” Một người khác nói: “Không ai đỡ chiêu được, trò chơi đào mạng ở tầng hai thiết kế hay
thế mà bị nhóm người đầu hủy hết, lãng phí toàn bộ nội dung nhiệm vụ, tôi nhìn mà ngứa ghê á.”
================================
Tháng máy dừng lại ở tầng thứ ba, người làm nhiệm vụ đi ra khỏi thang máy, một người đứng ở trước
thang máy mỉm cười lễ phép, cậu mặc bộ đồ vest màu đen, đeo cà vạt màu xanh lam, trông vừa ngoan
vừa đẹp trai.
Đây là Khổng Lệnh chứ ai nữa.
Khổng Lệnh cười với bọn họ: “Hoan nghênh mọi người đến với tầng ba, nhiệm vụ tầng ba là nhiệm vụ cá
nhân, mời mọi người vào từng phòng theo số báo danh để làm nhiệm vụ.” Cậu đưa từng số báo danh cho
mấy người làm nhiệm vụ.
Lộc Giác cầm số báo danh của mình, ngẩng đầu nhìn Khổng Lệnh: “Xin hỏi cửa ải này kiểm tra cái gì
vậy? Có thể nói trước không ạ?”
Khổng Lệnh mỉm cười với cô bé: “Kiểm tra năng lực tổng hợp của người làm nhiệm vụ, đừng lo lắng, độ
khó nhiệm vụ của tầng này được tạo ra theo năng lực của mọi người, có thể nhiệm vụ của em là dễ
nhất đấy.”
Lộc Giác liếc nhìn số báo danh của mình: Phòng số bốn.
“Đừng sợ.” Người cơ bắp sờ đầu cô bé, “Sợ thì gọi anh, anh cứu em.”
Lộc Giác ngẩng đầu nhìn hắn cười, “Anh cũng thế, anh phải thông minh một chút đó.”
Mấy người bọn họ cầm số báo danh tới trước từng phòng, số báo danh của Tạ Minh là chín, hắn cẩn
thận đẩy cửa vào, vừa vào đã thấy một cái ghế giữa phòng, trên ghế để một vật, cái đó là… gương
đồng của hắn! Hắn đã đánh mất nó khi nào?
Hắn đi sang cầm gương đồng lên, trong giây phút đó, ánh sáng trước mắt hắn biến mất, hắn cứ như
bước vào giấc mơ vậy, đợi đến khi hắn mở mắt ra thì thấy căn phòng nhỏ mình từng ở khi còn bé, trên
cửa phòng là nước sơn màu đỏ bị người đòi nợ phun lên.
Ngày hè nóng nực, trong phòng không có chút gió, hắn cứng đờ đi từng bước một, hắn thấy mẹ mình
treo cổ ở sân thượng…
===============================
Mấy người ngoài dãy phòng học nhìn chằm chằm hình ảnh xuất hiện ở màn ảnh, mỗi phòng đều có một cái
ghế và đặt đồ không giống nhau trên đó, mỗi người khi vào phòng đều lấy món đồ đó theo bản năng,
sau đó hình ảnh tối lại, lúc sáng lên thì bọn họ cứ như rơi vào không gian khác nhau.
“Ồ? Sao không có Dịch Nhiên?” Người làm nhiệm vụ chính phái không tìm thấy phòng Dịch Nhiên, Dịch
Nhiên cầm được số báo danh số một nhưng khi vào phòng lại chẳng có hình gì.
Chủ nhiệm lớp không trả lời hắn, ông cau mày nhìn những hình ảnh kia, ông thấy thứ để trong phòng
Lộc Giác là dây cột tóc trên đầu cô bé, phòng người cơ bắp là nhẫn của hắn.
Mỗi phòng đều có một món đồ, hẳn là đồ của bọn họ, chắc chắn là đồ đã mất ở tầng một, mà không gian
bọn họ bước vào sau khi cầm món đồ đó cứ như bước vào giấc mơ vậy, mà có vẻ như những không gian
đó… đều là quá khứ của họ.
Ông nhìn thấy không gian Lộc Giác bước vào là phòng bệnh, cha mẹ cô bé đứng ngoài phòng bệnh nói
chuyện với bác sĩ, mẹ cô bé nhỏ giọng hỏi bác sĩ, bệnh cô bé có thể chữa chứ? Nói cô bé luôn lầm
bầm lúc nửa đêm, hỏi cô bé nói chuyện với ai thì cô bé bảo đang nói chuyện với em gái trong bụng cô
bé…
Mặt Lộc Giác trắng bệch nhìn bóng dáng ở ngoài phòng chằm chằm, cô bé đưa tay lên bụng mình, nỉ
non: “Chị không bị tâm thần, em nói đúng không? Bọn họ không tin chị.”
Người làm nhiệm vụ cạnh chủ nhiệm lớp nhỏ giọng nói: “Tôi có chút sợ rồi á… Đây là nhiệm vụ quỷ
quái gì thế? Học viện Phản diện sao có thể nghĩ ra mấy nhiệm vụ đáng sợ như vậy?”
“Không, không phải bọn họ nghĩ ra đâu.” Chủ nhiệm lớp nhìn từng nhiệm vụ một lượt, phát hiện những
hình ảnh đó là ác mộng của bọn họ.
Nhiệm vụ lần này là đưa họ vào trong ác mộng của mình, để họ làm nhiệm vụ trong ác mộng của bản
thân.
Ông nhớ đến kỹ năng của Khổng Lệnh, lúc này đã hiểu ý của mấy món đồ để trên ghế, ông đoán được

người ra đề chung với Khổng Lệnh ở nhiệm vụ này là một người giỏi tạo ra ác mộng, lúc ở tầng một,
Họa Thủy đã trộm đồ trên người của các phản diện rồi đưa nó cho Khổng Lệnh.
Khổng Lệnh có thể đọc được ký ức của mọi người khi chạm vào đồ vật, sau đó chọn thứ đáng sợ nhất
rồi giao cho người chế tạo ác mộng kia tạo ra nhiệm vụ, cho nên mỗi món đồ của bọn họ chính là thứ
tạo ra nhiệm vụ trong tầng bốn này.
Ông đã bảo Khổng Lệnh là nhân tài hiếm có mà! Tiếc là bị ‘cướp’ đi mất!
Ông không khỏi tiếc hận lẫn thán phục trong lòng, nếu nhiệm vụ ác mộng này là do Thi Ân nghĩa ra
thì ông thừa nhận vị hiệu trưởng này rất giỏi, hôm nay cô không chỉ muốn tuyển sinh, cô còn muốn
thể hiện thực lực của các phản diện trong Học viện Phản diện của mình, cô muốn nói cho toàn bộ phản
diện, Học viện Phản diện của cô, các giáo viên cao cấp của cô có đủ năng lực để dạy các phản diện
bọn họ.
Cô đang khoe khoang!
Còn lý do Dịch Nhiên không xuất hiện thì dễ nói rồi.

Ngoài Thi Ân ra thì ai có thể lấy được đồ từ
trên người Dịch Nhiên cơ chứ?
========================================
Quả nhiên trong hành lang tầng ba, Khổng Lệnh căng thẳng mở cửa phòng một, cẩn thận gọi: “Anh Dịch
Nhiên, là anh đúng không?”
Dịch Nhiên ngồi gác chân trên ghế, chống cằm nhìn cậu ta: “Sao cậu biết là tôi?” Tay còn lại của
anh cầm lấy đóa hồng đỏ, là thứ đặt trên ghế anh.
Khổng Lệnh ngoan ngoãn đi vào đứng nói: “Không phải em, là hiệu trưởng Thi Ân nhận ra anh, bảo bọn
em đừng quấy rầy anh tới hóng chuyện.” Dịch Nhiên cười hỏi cậu: “Cô ấy ở đâu?”
Khổng Lệnh chỉ lên trên.
==========================================
Ngoài dãy phòng học, nhiệm vụ ác mộng ở tầng ba dọa toàn bộ người hóng hớt sững sờ, đừng nói bọn
họ, ngay cả chủ nhiệm lớp và mấy người làm nhiệm vụ chính phái đều câm họng, có phải mấy người trở
thành phản diện đều có ác mộng đáng sợ trong quá khứ không thế?
Mỗi ác mộng của mười một phản diện này đều là một bộ phim kinh dị, người xem… cảm thấy thở không
nổi.
Quá ác độc, Học viện Phản diện đâu phải đang tuyển sinh cơ chứ, đây là đang chơi chết mấy người
phản diện kia mà, bọn họ đang nói cho mọi người biết bốn chữ ‘không lượng sức mình’ viết thế nào
thì có.
Chưa đến mười lăm phút đã có một phản diện chết trong ác mộng của mình, người làm nhiệm vụ chính
phái hoảng sợ hỏi: “Nhiệm vụ này hẳn là sáu sao nhỉ?” Để một ít người làm nhiệm vụ không có kinh
nghiệm tới làm thì sao làm nổi, “Nếu như không ai sống qua cửa này thì Học viện Phản diện có thể
tìm được mười hai học viên không thế?”
Chủ nhiệm lớp không nói gì, ông không đoán được Thi Ân, tâm tư của Thi Ân sâu hơn biển đấy.
Sau đó là từng phản diện chết trong giấc mộng của mình.
Màn hình sẽ tối đi khi mỗi phản diện chết, bên trên xuất hiện tên của các phản diện cùng một dòng
chữ, bên trên viết — Nhiệm vụ thất bại.
Giống như một cuộc thi loại chết chóc vậy, vừa kích thích lại đáng sợ.
Chỉ nửa tiếng đã chết mười người, chỉ còn lại mỗi Lộc Giác trong phòng số bốn và người Không tên
không xuất hiện.
Nhưng điểm khác biệt của cửa ải này là các phản diện chết đi không bị đuổi ra khỏi dãy phòng học
như trước mà Khổng Lệnh sẽ đến cửa gọi họ dậy sau đó dẫn họ ra hành lang, đứng chung chỗ với người
Không tên Dịch Nhiên nhìn hình ảnh trực tiếp trong phòng Lộc Giác.
Mà Lộc Giác đang tự tay giết cha mẹ và bác sĩ trong ác mộng của mình, cô bé giết sạch người trong
bệnh viện, cũng để lộ năng lực cùng với kỹ năng của cô bé, năng lực của cô bé yếu chỗ nào chứ, năng
lực biến kẻ yếu thành động vật nhỏ, năng lực của cô bé đứng đầu trường.
Đợi đến khi cô bé giết y tá cuối cùng trong bệnh viện, mang theo dao phẫu thuật dính máu thở dài,
ngón tay cô bé run rẩy nhét dao phẫu thuật vào giày, cô bé chắp hai tay trước ngực, cầm dây chuyền
thánh giá, nỉ non một câu, “Thượng Đế sẽ tha thứ cho con, con chỉ sợ quá thôi…”
Cô bé nghe thấy tiếng ‘ting’, cô bé sợ hãi nghiêng đầu nhìn sang một chỗ khác của bệnh viện yên
tĩnh, cô bé thấy một chiếc thang máy xuất hiện ở cuối hành làng tối tăm, nó mở ra trước mắt cô bé,
lúc này, cô bé không biết mình đang làm nhiệm vụ hay là… đang ở trong ác mộng của mình.
Hệ thống của cô bé xuất hiện, bên trên thể hiện cô bé ‘qua cửa’, nó xuất hiện hai lựa chọn: Một là
kết thúc nhiệm vụ rời khỏi lớp học, một cái khác là nhiệm vụ khiêu chiến đặc biệt: Giết hiệu
trưởng.

(Đi vào thang máy để lên tầng 4).
Cô bé sửng sờ nhìn thang máy, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện trộn lẫn với mùi máu đã trở thành
ác mộng của cô bé, trên đất là máu, bên chân là y
tá và bác sĩ dính đầy máu, cô bé đứng đó một mình.
Cả hành lang, toàn bộ bệnh viện, cả thế giới cứ như chỉ có mỗi cô bé.

Cô bé cầm dây chuyền thánh giá trước ngực, đi chậm tới thang máy cuối tầng, cô bé không muốn làm
hiệu trưởng nhưng cô bé muốn tìm người mạnh nhất bảo vệ mình, người mạnh nhất trên đời này, cô bé
không muốn ở một mình nữa, không muốn tự bảo vệ mình.
Người cơ bắp nói với cô bé, Cùng Kỳ là hung thú mạnh nhất trên đời.

Cô bé cầm thánh giá chạy vào
thang máy như chạy khỏi bệnh viện làm người khó thở.
Thang máy đóng lại.
Màn hình lớn màu xanh ngoài dãy phòng học xuất hiện — Người ra đề tầng bốn: Tengu, Khổng Lệnh.
Những người làm nhiệm vụ thất bại vẫn còn câm nín chưa hoàn hồn, những người xem ở ngoài ngạc
nhiên, nhiệm vụ này làm người khác ngạc nhiên vô cùng, ai ngờ lại do Tengu trông cửa và một phản
diện không có tiếng tăm Khổng Lệnh nào ra đề.
Người trong thế giới này chỉ nghe đến tên Tengu chứ không biết gì nhiều, bọn họ chỉ biết hai người
này là ở nhiệm vụ mà hiệu trưởng Học viện Phản diện kéo Tengu đi làm mà thôi.
Ai ngờ hai người trông yếu nhất lại trở thành tổ tử vong, ngoài Lộc Giác ra thì chết sạch.
Mọi người ở ngoài bàn luận không thôi, mọi người tỉnh táo vô cùng, cô bé này đã đi khiêu chiến
nhiệm vụ đặc biệt — giết chết hiệu trưởng! Lần này là hiệu trưởng tự mình ra mặt hả?
Người hóng hớt và người thất bại bị truyền ra ngoài đều rất tò mò với nhiệm vụ cuối cùng cũng như
hiệu trưởng thần bí này.
Sau đó bọn họ thấy người mặc đồ hoodie đen có cảm giác tồn tại thấp kia trong hành lang, trong giây
phút Lộc Giác đi vào thang máy thì người này cũng đi vào thang máy khác cuối hành lang.
“Cậu ta là ai? Không thấy cậu ta làm nhiệm vụ, đang nhường à? Cậu ta qua ải rồi á?”
“Không biết nữa.

Không thấy tên cậu ta.”
“Nhưng cậu ta đi khiêu chiến nhiệm vụ đặc biệt, đi giết hiệu trưởng? Ai cho cậu ta tự tin thế? Hơn
nữa tại sao người ra đề không cản cậu ta? Cậu ta có tư cách gì mà đi làm nhiệm vụ đặc biệt?”
Chủ nhiệm lớp im lặng không nói gì, đám người làm nhiệm vụ họp lại nhỏ giọng nói: “Dịch Nhiên đi
làm nhiệm vu á? Hay cậu ta đi bảo vệ hiệu trưởng vậy?”
Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ nói: “Trong mắt cậu ta, vị hiệu trưởng có năng lực sâu không lường được,
chưởng khổng mọi thứ kia chỉ là một ma cà rồng nhỏ yếu thôi, không ai được bắt nạt cô ấy hết.” Yêu
đương não tàn gì thế không biết! Thi Ân chỉ còn thiếu đường đi ra vênh váo chửi mọi người là rác
rưởi thôi á!
===================================
Thang máy trong màn hình mở ra, Lộc Giác lại xuất hiện lần nữa.
Cô bé sửng sốt nhìn hình ảnh ngoài thng máy, bên ngoài vẫn là hành lang bệnh viện như cũ, các y tá
bác sĩ mặc áo blue trắng đang nằm trong vũng máu tươi như cũ… Mùi nước khử trùng và máu tươi lại
tràn vào mũi cô bé làm cô bé buồn nôn.
Sao có thể? Không phải cô bé đã rời khỏi ác mộng của mình rồi à? Cô bé rõ ràng… đã qua cửa rồi mà?
Cô bé mơ màng sửng sốt đi ra khỏi thang máy, cô bé nắm chặt thánh giá trên ngực rồi đi từng bước
trên hành lang, cúi đầu xác nhận đây… có phải là ác mộng của cô bé hay không?
Nhưng càng chạy tim càng nặng nề, càng nặng nề, chỗ này… giống như ác mộng của cô bé vậy, không lẽ
cô bé đang bị nhốt trong ác mộng của mình,
không thoát ra được?
Cô bé đi một nửa thì quay đầu lại, cô bé muốn về thang máy nhưng phát hiện không thấy thang máy đâu
nữa, cô bé chỉ thấy cha mẹ mình đứng sau lưng.
Cổ bọn họ bị cắt đứt, đầu ngoẹo sang bên vài, máu không ngừng chảy, họ đứng đấy nhìn cô bé.
Cô bé sợ tới mức lùi về sau một bước, hít hơi lạnh, “Chuyện gì xảy ra… Cái gì đang xảy ra…”
“Tao đã bảo phải đưa mày vào bệnh viện, đáng ra nên nhốt mày trong bệnh viện từ trước…” Ba cô bé
nhìn cô bé chằm chằm, “Mày xem mày đã làm gì này!”
“Mày ăn em gái mày trong bụng tao đúng không?” Mẹ cô bé hỏi cô bé.
Cô bé hoảng hốt nắm chặt dây chuyền thánh giá lùi về sau, ba mẹ cô bé đột nhiên đánh về phía cô bé,
bọn họ muốn bắt cô bé, muốn nhốt cô bé lại, muốn tiêm thuốc cho cô bé, bọn họ muốn đối xử với cô bé
như ác ma hoặc là bệnh nhân bị tâm thần, cô bé không muốn….
Cô bé muốn phản kích, chưa kịp làm gì thì đã bị ba mẹ dính đầy huyết đẩy ngã xuống đất, bọn họ nắm
lấy cổ họng cô bé, cô bé hoảng hốt vô cùng, cô bé phát hiện mình không sử dụng được kỹ năng của
mình…
Dao phẫu thuật đâu rồi? Dao phẫu thuật ở đâu?
Cô bé giãy dụa để lấy dao phẫu thuật gần đấy, ai dè cô bé thấy một đôi chân xuất hiện trước mắt
mình, giày da màu đen, phía trên là quần tây thẳng tắp, bên cạnh quần tây là hai bàn tay trắng xám,
người kia hơi khom người xuống, dây chuyền thánh giá trên cổ dừng trước mặt cô bé, cô bé nhìn thấy
gương mặt trắng xám tinh tế như pho tượng, đôi mắt đỏ sậm được khảm trong đấy, nhỏ giọng hỏi cô bé,
“Cô bé đang cầu xin Thượng Đế, cầu xin Thần cứu mình à?”.


— QUẢNG CÁO —