Hơi Ấm Của Anh

Chương 53



Tống Đề phát hiện, hình như khoảng thời gian gần đây Mạc Tư Nguyên có gì đó không ổn.

Kể từ khi rời khỏi cửa hàng Nhật, anh bắt đầu trở nên cuồng công việc. Dường như không nghỉ ngơi ngày nào, một ngày một đêm thu thập số liệu, nghiên cứu báo cáo, nghiên cứu bản vẽ thiết kế. Ngay cả anh ấy chủ động mời anh đi ra ngoài bơi lội đánh golf đều bị anh từ chối.

Tống Đề hỏi anh mấy lần, nhưng anh chỉ nói bản thân muốn chấn chỉnh tâm lý và chuẩn bị công việc thật tốt trước khi nhậm chức. Thấy anh không muốn tiết lộ điều gì, Tống Đề cũng dứt khoát mặc kệ anh tùy ý.

Kết quả cũng không ngoài dự đoán của Tống Đề. Qua mấy ngày đêm làm việc với cường độ cao, Mạc Tư Nguyên đã mệt đến mức bị bệnh.

Lúc này Tống Đề đang ở nhà Mạc Tư Nguyên, nhìn y tá gia đình đang từ từ đâm cây kim nhỏ bé vào mạch máu.

Hai bịch thuốc nước được treo trên giá quần áo thẳng đứng. Y tá cẩn thận dán băng dính, điều chỉnh xong tốc độ nhỏ giọt, sau đó tường thuật lại những việc phải chú ý, rồi xách hòm thuốc rời đi.

Nghe tiếng y tá đóng cửa, Tống Đề xoay người lại, nghiêng người dựa vào bàn làm việc rộng lớn đối diện với chiếc giường, tiện tay nắm lấy một xấp tài liệu rất dày ở trên bàn, thờ ơ lật xem.

“Tài liệu khách hàng, số liệu tiêu thụ, phản hồi của khách hàng, báo giá thị trường...”

Tống Đề lật từng trang tài liệu này đến trang tài liệu khác, vừa đọc vừa không nhịn được chậc chậc lắc đầu: “Tôi nói này Mạc Tư Nguyên, mới có mấy ngày thôi, vậy mà một mình cậu đã làm xong hết lượng công việc một tuần của một tổ, cậu đây là muốn tu tiên à?”

“Nếu hiệu suất của tôi chậm hơn một chút.”

Mạc Tư Nguyên nằm trên giường dựa vào tấm lót lưng, gương mặt trắng như tuyết hiện lên chút trạng thái bị bệnh, nhưng vẫn hời hợt tuấn tú như cũ:  “Giám đốc marketing như cậu cũng sắp bị cho thôi việc rồi.”

Tống Đề khinh thường ” Hừ ” một tiếng, anh ấy lười biếng ngồi dậy.

“Nói nghe xem nào!” Anh ấy ở xa xa mang theo ý dò xét nhìn anh: “Lần này cậu lại bởi vì cái gì?”

“Cái gì?” Mạc Tư Nguyên hỏi ngược lại, giống như nghe không hiểu.

“Cậu biết tôi đang nói gì mà.” Tống Đề đặt báo cáo xuống, bước tới trước hai bước nhìn chăm chú vào anh: “Nếu cậu không nói thì tôi nói thay cậu. Tang, Noãn! Có đúng không?”

Mạc Tư Nguyên im lặng.

“Thế nào? Đêm hôm đó đã nói là cùng nhau đi uống cà phê, đột nhiên nửa đường cậu lại chạy đi, là đi tìm Tang Noãn đúng không? Ngày hôm sau cô ấy cũng không tới làm. Đêm hôm đó hai người đi đâu vậy? Lại xảy ra chuyện gì? Khiến cậu có dáng vẻ như sắp chết này, còn phải phiền đến tôi...”

Vẻ mặt của Mạc Tư Nguyên từ đầu đến cuối đều là thờ ơ.

“Tôi nghe không hiểu.”

Tống Đề khinh bỉ ‘xùy’ một tiếng: “Cậu định ‘vịt chết vẫn còn cứng miệng’ à! Gạt được bản thân thì cậu cứ gạt đi, dù sao cũng không phải là tôi khó chịu!”

Biểu cảm trên mặt Mạc Tư Nguyên đột nhiên hơi u ám.

Cách một lúc lâu sau, anh nói: “Tống Đề, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

“Được được được được được...” Tống Đề nghẹn lời, dứt khoát không xoắn xuýt nữa, biểu cảm trở nên nghiêm nghị.

“Tóm lại, tôi nói với cậu này Mạc Tư Nguyên, cậu và Tang Noãn như thế nào tôi cũng không quan tâm, dù sao đây cũng là chuyện của cậu, tôi cũng không can thiệp được. Nhưng cậu phải nhớ, cậu phải chú ý cho tôi, cậu đừng quên, cậu vội vàng đến D-King là muốn làm gì. Mặc dù D-King đúng là của nhà cậu, nhưng cậu cũng không ngăn được mấy nghìn miệng người phức tạp từ trên xuống dưới của D-King. Một khi truyền scandal ra ngoài, đối với cậu thì không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với Tang Noãn lại là chuyện khác. Coi như là vì muốn tốt cho cô ấy, bình thường cậu cũng phải để ý ở xung quanh công ty, huống chi...” Dừng một lát, anh ấy có chút rối rắm: “Cậu đừng quên, còn có Chỉ Huyên.”

Mạc Tư Nguyên hơi mím môi.

“Được rồi!” Tống Đề bước tới vỗ nhẹ lên vai anh, khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, tiến lên rót nước và lấy thuốc cho anh: “Tôi nói cậu ấy à, không có chuyện gì mà một hai phải liều mạng như vậy làm gì? Bị bệnh còn muốn tôi tới chăm sóc, bình thường tôi chăm sóc con chó ở trong nhà cũng không được tỉ mỉ vậy đâu, cậu nói xem cậu có bao nhiêu thể diện chứ!”

Mạc Tư Nguyên im lặng nuốt thuốc vào theo dòng nước, không nói gì.

“Này, đây là cái gì?” Đúng lúc này, hình như Tống phát hiện đồ chơi thú vị gì đó ở trong góc phòng, lục lọi mở ra.

Đó là một hộp quà thắt nơ con bướm, mở hộp ra, bên trong đặt một cây kẹp vẽ trống, cây kẹp vẽ rất nhẹ, tuy chưa từng có dấu vết sử dụng, nhưng có thể thấy cũng đã qua mấy năm rồi.

Trên bản vẽ là một bông hoa hướng dương lộng lẫy với cách vẽ vẩy mực, ở dưới góc phải, còn có chỗ ký tên được tiện tay ký xuống – Sunshine.

Tống Đề mỉm cười, cầm đến bên cạnh Mạc Tư Nguyên giống như phát hiện ra lục địa mới, trêu chọc: “Hehe tôi nói này Tư Nguyên, không ngờ cậu còn thích sưu tầm đồ của con gái? Cậu đây là sở thích gì thế, sao trước kia không nghe cậu nhắc tới!”

Mạc Tư Nguyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy liền mở mắt ra, lúc nhìn thấy bản vẽ trong tay anh ấy, đôi mắt lập tức cứng lại.

“Đặt xuống.”

“Hả?” Tống Đề sửng sốt.

“Đặt xuống.”

Anh lặp lại từng chữ từng câu, thẳng thừng lấy lại từ trong tay anh ấy: “Đừng làm loạn đồ của tôi.”

“...”

Cảm giác vô duyên vô cớ bị người khác làm mất mặt đương nhiên không quá tốt, Tống Đề không giải thích được, ngượng ngùng lườm anh: “Không đụng thì không đụng, nhìn dáng vẻ hẹp hòi của cậu kìa, giống như bảo bối gì vậy!”

Anh ấy cúi đầu xem giờ, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, đứng dậy phất áo sơ mi: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi! Tôi về công ty đây, một lát nữa còn có buổi họp!”

Sắp xếp các báo cáo trên bàn rồi bỏ vào ngăn kéo khóa lại xong, anh ấy cất chìa khóa vào trong túi của mình ngay trước mặt anh: “Tôi nói cho cậu biết, cậu không lo nghĩ cho bản thân cậu thì cũng phải suy nghĩ cho tôi, tôi lại lười chăm sóc cậu, nghỉ ngơi cho khỏe đi, không cho phép làm việc, chìa khóa tôi mang đi, bị bệnh nữa tôi cũng mặc kệ.”

Tống Đề đi tới huyền quan cầm áo khoác đổi giày, mở cửa rời đi.

Trong phòng yên tĩnh.

Đồng hồ trên tường phát ra tiếng vang tích tắc.

Sau khi ngồi yên một lúc lâu, Mạc Tư Nguyên hơi rũ mắt, nhìn cây kẹp vẽ trong tay.

Đây là quà sinh nhật vào tám năm trước, ngày cô vừa tròn mười lăm tuổi, anh vẫn mãi chưa tặng ra được. Những năm này, bất luận là anh ở đâu dường như đều mang theo nó, ảo tưởng có một ngày có thể tặng cho cô một lần nữa.

Nhưng...

...

“Mạc Tư Nguyên, chúng ta sẽ là bạn!”

“Nhưng... Chúng ta đã không thể quay lại được.”

“Tang Noãn và Mạc Tư Nguyên sống ở nhà họ Tang lúc trước đã sớm cắt đứt trong ngày sinh nhật mười lăm tuổi của em rồi. Em nghĩ sau này chúng ta có gặp lại cũng chỉ có thể là thực tập sinh trợ lý thiết kế Tang Noãn và giám đốc Mạc mà thôi.”

...

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua hoa hướng dương trên cây kẹp vẽ.

Mạc Tư Nguyên nhắm mắt lại.

Cảm giác khác thường chảy ra từ lồng ngực, là loại buồn bã không nói ra được.



“Bản thảo thiết kế mọi người nộp lên công ty lần này cũng đã được xem qua rồi, trải qua sự lựa chọn, công ty đã quyết định trưng bày triển lãm các tác phẩm hoặc bản vẽ ‘I·J’ dưới đây.”

Trong phòng họp, Cảnh Chỉ Huyên đặt một xấp bản thiết kế thật dày lên bàn, tuyên bố cho mọi người ở bên dưới.

“Hai tác phẩm đặt ở tủ chính của triển lãm D-King, đã quyết định là bộ sưu tập ‘Bụi gai thần tình yêu’ do Nghiêm Na Na chủ bút, và bộ sưu tập ‘Niết bàn’ do Đại Tây chủ bút. Trong đó có ba tác phẩm bộ sưu tập ‘Bụi gai’, dây chuyền, cùng với vòng tay thông minh và hoa tai. Trước mắt, bởi vì dây chuyền lúc trước coi như là thành phẩm được tạo ra để tuyên truyền, cho nên tinh thần và thể lực của ‘Bụi gai’ vẫn được đặt ở bản thiết kế sửa chữa và trên thành phẩm của hai bản hỗ trợ. A Tranh, bởi vì Na Na đi công tác rồi, cho nên cái này cô tới phụ trách, ngày mai đi làm nhớ phải đưa bản thảo thiết kế cuối cùng đến trên tay người sản xuất mô hình.”

“OK.” Nhà thiết kế A Tranh ngồi ở hàng đầu đáp lại, nhanh chóng ghi chép bằng bút máy lên trên cuốn sổ.

“Còn ‘Niết bàn’, mặc dù bộ sưu tập mới được lên bản thảo, nhưng cấp trên đã xem qua bản in đầu tiên và cảm thấy rất tốt, cho nên quyết định tổ chức triển lãm lần này trước, chờ đến quý sau rồi ra mắt. Đại Tây, khoảng thời gian này phải vất vả cho tổ của cô rồi, thời gian diễn ra triển lãm khá gấp, cô phải chắc chắn bản thảo nhanh chóng tạo ra thành phẩm.”

“Được!” Đại Tây gật đầu, vẻ mặt tràn đầy sự kiêu ngạo khó mà kiềm chế được.

“Ngoài ra, tác phẩm triển lãm lần này cũng đã được chọn ra, cũng không tệ lắm, bên trong vẫn là có rất nhiều tác phẩm vô cùng đẹp. Nhưng cấp trên đã chọn lựa ra mấy tác phẩm thích hợp nhất để triển lãm, tôi sẽ nói sau đây.”

Phía trợ lý thực tập trong phòng, tâm trạng của mọi người có hơi căng thẳng.

Nghe được tiếng hít thở liên tục không ngừng ở xung quanh, tay Tang Noãn không tự chủ được nắm chặt, trái tim cũng đập loạn.

Mặc dù nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng cô vẫn tồn một chút hy vọng mình có thể trúng tuyển.

Lấy ra một vài bản thảo thiết kế mỏng trong tập tài liệu, Cảnh Chỉ Huyên đọc từng người:

“Tôn Gia Di, Đinh Đồng, Vương Hạo, Lâm Nhân, còn có một người là...”

Hô hấp của cô khẽ ngừng.

Tang Noãn không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Chỉ Huyên.

“Lâm Tư Vũ.”

Cảnh Chỉ Huyên đọc tên cuối cùng.

“...”

Trái tim bỗng nhiên nhảy lên, tay Tang Noãn dần dần buông lỏng, có chút xíu thất vọng.

“Công ty đã quyết định sẽ dùng bản thảo thiết kế của năm người để tiến hành tổ chức triển lãm, tôi thấy các bản thảo thiết kế của mọi người trước mắt vẫn còn có vấn đề, đã đánh dấu cho từng người, mọi người lấy về sửa lại, đợi khi sửa xong lại giao cho tôi xem.”

Cảnh Chỉ Huyên nói: “Được rồi, công việc hôm nay khá nhiều, mọi người tan họp đi! Lần này người không được chọn cũng đừng nản chí, sau này vẫn còn cơ hội. Nếu như còn có những vấn đề khác, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Người trong phòng họp lác đác đứng lên, cười cười nói nói rối rít rời đi.

Tang Noãn vẫn ngồi tại chỗ, thở dài, trong lòng cổ vũ cho mình cố gắng lên, sau đó cũng đứng lên.

“Tang Noãn.” Cảnh Chỉ Huyên lại đột nhiên gọi cô lại: “Cô chờ một lát, tôi có chuyện tìm cô.”

Tang Noãn dừng bước, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cô ta.

...

“Bộ phận tuyên truyền?”

Tang Noãn khó tin trợn to mắt nhìn Cảnh Chỉ Huyên, qua một lúc lâu cũng không thể hoàn hồn lại.

Cô cố gắng kiềm chế sự hốt hoảng ở trong lòng, vội vàng hỏi: “Giám đốc Cảnh, chị bảo tôi đến bộ phận tuyên truyền sao? Đây là...”

” Ừ.” Cảnh Chỉ Huyên gật đầu, nở nụ cười xin lỗi với cô, biểu cảm cũng rất lạnh nhạt: “Đây chỉ là điều động nhân sự bình thường, lúc mọi người tới tôi cũng đã nói qua rồi, trong nhóm thực tập sinh của mọi người sẽ có mấy người bị phân đến những ngành khác. Cô đừng thất vọng, bộ phận tuyên truyền cũng rất tốt. Nếu như cô thật sự muốn làm nhà thiết kế, như vậy sau này cũng có cơ hội, nói không chừng sau này còn có thể được điều trở lại.”

“Không phải...” Trong lòng Tang Noãn cực kỳ hoảng loạn, kinh ngạc nhìn cô ta: “Giám đốc Cảnh, là tôi làm không tốt chỗ nào sao? Hay là tôi làm sai chỗ nào? Tôi...”

Cảnh Chỉ Huyên lắc đầu: “Đây chỉ là kết quả được bộ phận nhân sự đưa ra sau khi đánh giá năng lực toàn bộ của cô, cô cũng đừng đa nghi. Cô yên tâm, mặc dù không cùng ngành, nhưng bình thường thời gian sau giờ làm việc, cô vẫn có thể tới bộ phận thiết kế làm khách.”

Làm khách...

Trong lòng Tang Noãn đau xót, ngẩn người nhìn cô ta không thốt nên lời.

“Được rồi.” Cảnh Chỉ Huyên vỗ vai cô, mỉm cười cười: “Một lát nữa cô thu dọn đồ đến bộ phận tuyên truyền báo danh đi! Tôi đã đánh tiếng với bộ phận tuyên truyền rồi, cô không cần phải lo lắng gì cả.”

Nói xong cô ta xoay người muốn đi, Tang Noãn đột nhiên kéo cô ta lại.

Động tác của Cảnh Chỉ Huyên buộc phải dừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Giám đốc...” Tang Noãn cầu khẩn nói: “Chị có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không? Chỉ một lần thôi! Tôi đảm bảo nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn! Có thể đừng điều tôi đến bộ phận tuyên truyền được không, tôi chỉ muốn ở lại bộ phận thiết kế...”

Cảnh Chỉ Huyên thở dài: “A Noãn, cô phải biết đây là chuyện điều phối người bình thường trong công ty, cũng không phải là do tôi định đoạt. Hơn nữa cô cũng nên biết, cô không phải là người tốt nghiệp học viện thiết kế chính quy, trong nhóm thực tập sinh chỉ có năng lực của cô là yếu nhất, nhưng bây giờ cô có thể ở lại đã là sự cố gắng rất lớn của tôi rồi. Cô yên tâm, nếu cô có biểu hiện tốt trong những ngành khác, sau này vẫn còn cơ hội xin đổi ngành với nhau. Đại Tây trước kia từng ở bộ phận thị trường, rất nhiều người trong bộ phận thiết kế của chúng ta cũng từng như vậy, đây không phải là không thừa nhận cô.”

“Nhưng...” Trái tim của Tang Noãn đau nhói, gần như muốn khóc.

Nhưng cuối cùng vẫn là không giống.

Cô muốn làm một nhà thiết kế xuất sắc nhất, muốn tiếp tục đi trên con đường này. Cô đã cố gắng từ rất lâu, cuối cùng mới đạt tới bước như hôm nay, nhưng một khi cô rời đi, cô có khả năng sẽ không còn cơ hội nào nữa.

“A Noãn.” Cảnh Chỉ Huyên nghiêm túc nhìn cô, mặt không cảm xúc, “Điều tôi có thể làm cũng đã làm, nếu quả thực cô không muốn ở bộ phận tuyên truyền, vậy thì rời khỏi D-King đi!”



Ra khỏi cửa phòng họp, Tang Noãn hồn bay phách lạc.

Cô chậm rãi đi đến vị trí làm việc của mình, cả người ngơ ngác sững sờ, thậm chí bên cạnh có người đi sát vai đụng vào cô, cô cũng không cảm nhận được. Cô thẫn thờ nhìn mặt đất, trong lòng cảm giác giống như bị nước chì rót đầy, chìm đến phát hoảng.

“Cô không phải tốt nghiệp học viện thiết kế chính quy, trong nhóm thực tập sinh, chỉ có năng lực của cô yếu nhất...”

“Nếu quả thực cô không muốn ở bộ phận tuyên truyền, vậy thì rời khỏi D-King đi!”

...

Cho nên...

Cuối cùng vẫn là không được.

Cô thật sự đã rất cố gắng rất cố gắng, từ khi bắt đầu học phác họa cô đã cố gắng đi học bố cục tỷ lệ, cố gắng đi nghiên cứu ánh sáng và bóng tối. Cô cũng rất cố gắng vượt qua điểm yếu về màu sắc của mình, đi phối hợp bác sĩ để chữa trị, cũng cố gắng sử dụng điểm mạnh và tránh điểm yếu của mình.

Nhưng mà, hóa ra những thứ mà cô cố gắng đối với người khác mà nói, cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay...

“A Noãn!”

Giọng nói đột ngột vang lên bên tai.

Tang Noãn giật mình, chợt quay đầu: “Hả?”

“Cô cứ cúi đầu nhìn gì vậy? Trên mặt đất cũng không có hoa, kêu cô nửa ngày cô cũng không nghe thấy.”

Người nói chuyện chính là nhà thiết kế A Tranh, bình thường quan hệ của cô ta và A Noãn luôn khá tốt. Trong tay cô ta cầm các loại tài liệu bản thảo thiết kế và sổ ghi chép, cười ha ha nói với Tang Noãn: “A Noãn, cô pha giúp tôi một ly cà phê được không? Tôi bây giờ không rảnh tay.”

“À... được.” Tang Noãn ngẩn người đáp lại, lấy ly của A Tranh đi tới máy pha cà phê ở bên cạnh.

Vẫn không thể ngừng suy nghĩ.

Nên làm cái gì?

Rốt cuộc là nên rời khỏi D-King? Hay là đến bộ phận tuyên truyền?

Nếu như rời khỏi D-King, cô vẫn có thể tìm một công ty thiết kế nhỏ hoặc phòng làm việc, tiếp tục học tập. Nhưng có bộ phận thiết kế của nơi nào có thực lực mạnh hơn D-King không?

Nhưng nếu là đến bộ phận tuyên truyền...

Cô lắc đầu, bưng ly cà phê đã pha xong đi tới chỗ làm việc của A Tranh.

Đặt ly lên bàn, Tang Noãn xoay người muốn đi, nhưng có lẽ do cô quá không tập trung, mới vừa quay người, cánh tay lại không cẩn thận đụng đổ ly. Cà phê nóng trong ly cà phê lập tức đổ ra, tí tách chảy dọc theo bàn, trực tiếp chảy tới trên đùi A Tranh.

“A!” A Tranh bị nóng lập tức thét chói tai.

Tang Noãn giật mình, vội vàng rút khăn giấy lau chùi cho cô ta: “Xin lỗi xin lỗi! Tôi không phải cố ý, xin lỗi...”

Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện đây cũng không phải là điều làm người ta hoảng sợ nhất.

“Trời ạ! A Tranh.”

Theo tiếng hoảng sợ của người xung quanh, Tang Noãn mê man nhìn sang.

Chỉ thấy cà phê đã thấm ướt một xấp bản thảo thiết kế trên bàn. Một tấm đặt ở phía trên nhất là thê thảm đến không nỡ nhìn.

Ngoài dự kiến đó chính là bản thảo thiết kế vừa được thông báo chọn tham dự triển lãm “I·J”

“Bụi gai thần tình yêu”.



Khi Mạc Tư Nguyên nhận được điện thoại của Tống Đề, anh đang ngồi trước máy vi tính viết đề án.

Những giọt nước trên giá quần áo đã chảy gần hết, băng dán cầm máu được dán qua loa trên mu bàn tay. Bàn đọc sách hơi lộn xộn, các loại số liệu báo cáo phân loại đã được sắp xếp, chìa khóa dự bị của ngăn kéo đang đặt bên cạnh tay.

Thấy Tống Đề gọi tới, anh hơi do dự, chậm rãi nhận điện thoại dời đến bên tai, âm thanh gõ bàn phím bắt đầu chậm lại.

Nghe đầu bên kia điện thoại nói dông dài một lúc “Kiểm tra kim truyền xong chưa, uống thuốc chưa, cuối cùng cũng nghe lời không làm việc” vân vân, sau đó cuối cùng cũng nghe anh ấy đi vào vấn đề chính.

“Này, tôi nói cậu nghe, tôi vừa biết một chuyện, nhưng cậu nghe xong phải bình tĩnh.”

“Cậu nói đi.” Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, tay vẫn không ngừng hoạt động.

“Tiểu Thanh Mai Tang Noãn đó của cậu, bị điều đến bộ phận tuyên truyền rồi.”

Bàn tay anh đang gõ bàn phím bỗng nhiên dừng lại: “Cái gì?”

Nghe Tống Đề ở bên kia dùng lời ít mà ý nhiều để tường thuật xong nguyên nhân hậu quả, Mạc Tư Nguyên cúp điện thoại.

Mạc Tư Nguyên yên lặng ngồi suy nghĩ ở trên bàn một lúc, sau đó mím môi. Chốc lát lại cầm điện thoại di động lên, bấm ra một chuỗi số điện thoại.

Điện thoại bên kia vang lên, nhanh chóng được người khác nhấc máy.

“Alo.” Mạc Tư Nguyên mở miệng, giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt, không có cảm xúc: “Chỉ Huyên.”