Hơi Ấm Trong Bóng Tối

Chương 2: Mèo nhỏ xuất hiện



Lúc này đã là 1 giờ sáng, Lâm Tri Hạ thoáng mệt vì cứ mải đi như thế, mà cũng vì vết thương trên đầu cậu, không biết mình bây giờ nên sống như thế nào, nên làm cái gì.

Khung cảnh xung quanh thật yên ắng, không có âm thanh làm phiền của bất kì ai làm cậu vô cùng thoải mái.

Lâm Tri Hạ không sải bước đi nữa mà chọn một nơi gần đó mà ngả lưng ra, khuôn mặt cậu nhìn lên bầu trời cao. Đôi tay giơ lên như cố nắm bắt những vì sao trên bầu trời, ánh trăng hôm nay cũng thật sáng, thật đẹp. Mọi thứ bây giờ đối với cậu nhóc ấy thật mới mẻ, bởi bấy lâu nay cậu đã bao giờ được thoải mái như bây giờ đâu.

"Làm ơn nếu có thần linh xin người hãy để con được sống hạnh phúc, nếu không có xin hãy để con chết đi ..."

Bỗng nhiên từ đâu đó quanh cậu có tiếng 'Sột soạt', phá tan bầu không khí im lặng lúc này. Lâm Tri Hạ mặt tái mét, cậu vốn dĩ rất sợ ma, nếu nó thật sự xuất hiện chắc là cậu sẽ ngất tại đây mất.

"Meo meo meo."

"Meo?" Lâm Tri Hạ nghi vấn rồi dần bình tĩnh lại, cậu nhìn xung quanh và dường như phát hiện ra có vật gì đó đang tiến lại gần mình.

Một chú mèo con màu đen tiến lại phía của Lâm Tri Hạ, nó dùng cái đầu nhỏ của mình để cọ vào người cậu, dường như cảm nhận được hơi ấm nên cậu đã ôm mèo con lên. Cậu thật sự rất thích mèo, mà con mèo này vừa vặn lại vô cùng "Tròn", trông thật sự rất đáng yêu.

"Nhóc là mèo hoang à? Sao nhóc lại ở đây cơ chứ? Hay ông trời phái nhóc tới đây để an ủi anh...?"

Hàng vạn câu hỏi vì sao được đặt ra, mèo con lúc này như hiểu được tiếng người, nó tỏ vẻ ghét bỏ, quay ngoắt người lại rồi đi ra một góc gần đó và bỏ Lâm Tri Hạ ngồi ngốc ở đó. Mèo con liếm láp bộ lông đen mượt của mình, nó dùng đôi mắt tròn xoe của mình nhìn cậu.

Bên này Lâm Tri Hạ vẫn như đứa ngốc ngồi tâm sự, kể lể về cuộc đời của mình, số từ đó mà liệt kê ra thì có mà thành sách.

Mèo con phía bên kia sau khi nghe 7749 câu than vãn của Lâm Tri Hạ thì chạy mất dạng, chắc nó đang mệt mỏi vì nhân loại này nói quá nhiều. Tuy mèo nhỏ bỏ cậu lại, nhưng trong một thoáng nọ cậu đã cảm thấy rất vui, dù chỉ là hơi ấm cỏn con nhưng với cậu bây giờ thì nó là niềm an ủi lớn nhất.

Bỗng một tiếng "Bịch", Lâm Tri Hạ sau một hồi luyên thuyên thì đã ngã lăn ra mặt đất bất tỉnh vì mất quá nhiều máu.

Sáng ngày hôm sau khi cậu mở mắt ra, đập vào mắt là khung cảnh xa lạ, đầu cậu đã được băng bó.

"Bệnh viện! Ai đã đưa mình vào đây?"

Trong đầu Lâm Tri Hạ hiện lên đầy dấu chấm hỏi, cậu nhớ đêm qua bản thân vẫn đang nằm ở ngoài đường mà...Tại sao giờ đã vào được tận trong phòng bệnh mà nó còn có chữ 'vip' kia rồi? Đang mải suy nghĩ thì một vị bác sĩ đã bước vào và hỏi thăm về vết thương của Lâm Tri Hạ, "Bây giờ anh cảm thấy đầu mình còn đau không?"



"Tôi...hình như không còn đau nữa rồi."

Cậu ngập ngừng, mấp máy đôi môi của mình rồi cuối cùng cũng thốt ra một câu hỏi: "Xin hỏi ai đã đưa tôi vào đây vậy?"

Vì tò mò cũng vì lo lắng, bản thân cậu làm gì có tiền để trả viện phí, vả lại đây lại còn là phòng 'vip', cậu bây giờ đến cái bánh mì cũng mua không nổi.

Thấy được sự lo lắng của Lâm Tri Hạ, vị bác sĩ kia định lên tiếng trả lời thì bỗng lúc này một âm thanh vang lên 'lạch cạch', cánh cửa phòng bệnh được mở ra.

"Là tôi đã đưa cậu vào" Phó Sơn Thành dùng giọng điệu trầm thấp của mình đáp, anh nói thêm: "Bản thân đã bị thương như vậy còn không biết mà vào bệnh viện, lang thang bên ngoài làm gì?"

"Nếu không phải do tôi tốt bụng thì cậu đã sớm chết ở bên ngoài rồi!"

Lâm Tri Hạ ngơ ra vài giây rồi bắt đầu nhìn chăm chú vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Anh ta mặc một thân âu phục, mái tóc được vuốt keo để lộ ra khuôn mặt vô cùng đẹp trai. Đôi mắt đen và sâu không đáy đang nhìn chăm chú vào cậu, tất cả chi tiết trên khuôn mặt đều như tạc ra vậy. Đẹp trai như người nổi tiếng, à không phải nói còn hơn thế nữa. Bằng chứng là cô bác sĩ bên cạnh cứ đứng đó và nhìn ngắm anh ta từ nãy đến giờ đây.

"Chú là đa cấp?" Lâm Tri Hạ cất giọng nói trong vô thức, sau lời nói đó cậu mới phát hiện ra là mình đã lỡ lời.

"Cậu đang nói gì vậy?"

Giờ đây trong đầu Phó Sơn Thành hiện ra một nghìn lẻ một dấu hỏi chấm, cùng với đó là khuôn mặt tối sầm lại nhìn đứa nhóc trước mặt mình. Anh ta suy nghĩ: " Thằng nhóc này trông cũng sáng sủa nhưng mà thật sự bị khờ?".

Phó Sơn Thành tiếp tục lên tiếng: "Cậu gọi tôi là chú?"

"Đúng vậy."

"Tại sao? Trông tôi đâu có già đến vậy?"

"Thế chú bao nhiêu tuổi?"



"Tôi ba mươi mốt tuổi."

"Còn tôi thì chỉ mới mười chín."

"..."

Câu chuyện cứ thế ngày càng trở nên ngượng ngùng, không biết tình huống bây giờ là như thế nào nữa. Phó Sơn Thành trước nay luôn được mọi người khen ngợi, được các cô gái vây quanh, ai gặp cũng bảo trông bản thân mình cứ như trai hai lăm nay lại bị một đứa nhóc chê 'già?'

Cô bác sĩ bên cạnh sớm đã không còn nhịn cười được nữa mà cười phát ra tiếng: "Ha ha ha hai vị cứ nói chuyện tiếp đi tôi ra ngoài trước nhé!"

Thấy bầu không khí này Lâm Tri Hạ bèn lên tiếng: "Cảm ơn chú đã đưa tôi vào đây, nhưng tôi không có tiền trả chú đâu đấy."

"Bộ nhìn tôi giống thiếu chút tiền của cậu sao?!"

"Tôi không biết, lỡ đâu chú bắt tôi làm chuyện phạm pháp hay gì đó để trả nợ cho chú thì sao? Bây giờ lừa đảo ở đâu mà chả có."

Cũng đến cạn lời với cậu nhóc trước mặt mình, chưa bao giờ Phó Sơn Thành bất lực như bây giờ, anh ta chỉ biết khóc thầm trong lòng. Một lát sau đó Lâm Tri Hạ lên tiếng: "Chú gì ơi...cho tôi xuất viện với ạ."

Phó Sơn Thành đơ mặt ra, sao nhóc này lại ngoan ngoãn rồi?

"Cậu có nhà để về không?"

"Tôi không có nhưng chú cho tôi xuất viện đi đã, tôi hết đau rồi..."

Phó Sơn Thành chỉ im lặng rồi đi làm thủ tục xuất viện cho Lâm Tri Hạ. Sau khi làm xong anh quay lại phòng bệnh, "Giờ cậu có thể đi được rồi, ra đây đi!"

Không nghĩ ngợi gì, Lâm Tri Hạ vội rời giường bệnh và vụt chạy đi, cậu cũng không quên để lại lời cảm ơn, "Cảm ơn chú đẹp trai tốt bụng, hẹn không gặp lại."

"Để rồi xem", khuôn mặt của Phó Sơn Thành giờ đây thật sự là đen như đít nồi, anh hạ giọng: "Thật mong chờ lần gặp tiếp theo của cậu với tôi."