Thẩm Đình Huyên tắt lửa, vội vàng dùng khăn lông lau tay rồi bắt điện thoại đang reo liên tục.
“Có chuyện gì thế?”
Người gọi là người đại diện Đỗ An Na của cô, nghe thấy cô bắt máy lập tức đi thẳng vào chủ đề: “Mau nói cho chị biết ngày mai cô không có kế hoạch gì cả đi.”
Giọng nói chị ta đầy vẻ bực bội, gần như truyền qua sóng điện từ rồi phân tán ra đây.
Thẩm Đình Huyên thoáng dừng, gần đây cô có nhận một bộ phim hiện đại có tình tiết phá án, tên là 《Hội chứng tự kỷ》. Trước đó cô vẫn luôn ở phim trường quay phim, nhưng vì hôm qua mới nhận được một thông báo là ba ngày kế tiếp sẽ tập trung quay cảnh của nam chính Lăng Thản và nữ hai Đường Miểu Miểu, nên đồng nghĩa với việc cô sẽ được nghỉ ba ngày. Vì vậy cô lập tức xin nghỉ với bên đoàn phim, tối hôm qua mới vừa về đến căn hộ trong thành phố, bây giờ cô mới thức dậy sau một giấc ngủ ngon thì đã nhận được cuộc điện thoại này.
Chẳng lẽ lại có công việc gì mới à? Thẩm Đình Huyên ngẫm nghĩ, trong đầu tua lại lịch trình gần đây một lần nhưng vẫn không tìm được đáp án. Thế là cô đùa với Đỗ An Na: “Tôi không có kế hoạch gì cả, chẳng lẽ chị muốn sắp xếp gì cho tôi à?”
Đỗ An Na nghe được câu trả lời mình muốn thì thở phào một hơi, nhưng chị ta không có tâm trạng đùa với cô mà nhanh chóng nói: “Vậy thì tốt rồi, cô nghe này, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút. Sáu giờ sáng mai chị sẽ bảo Tiểu Tôn đến đón cô, cô phải mau chóng quay lại đoàn phim.”
“Hả?” Thẩm Đình Huyên khó hiểu, “Chẳng phải mấy ngày nay tôi không có cảnh diễn sao?”
“Vốn là vậy nhưng ai ngờ tối qua Đường Miểu Miểu bỗng nhiên bị tai nạn xe, lại đúng ngay lúc này nữa, đúng là……” Đỗ An Na bực bội thở dài, “Hôm nay đoàn phim cũng vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, phải ngừng quay một ngày để triển khai quan hệ công chúng, còn phải gấp rút chỉnh sửa phần sau của kịch bản và trình tự quay. Chị cũng mới nhận được điện thoại của phó đạo diễn Trương, bảo ngày mai cô phải quay về cứu cánh.”
So với việc bỗng dưng bỏ lỡ kỳ nghỉ êm đẹp, Thẩm Đình Huyên càng quan tâm đến nửa câu đầu của Đỗ An Na hơn: “Sao Đường Miểu Miểu lại đột nhiên bị tai nạn xe, có nghiêm trọng không?”
“Bị gãy xương đòn, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chắc chắn không thể quay tiếp được nữa.” Đỗ An Na nói: “Cho nên chị mới rầu.”
“Gì?!”
“Hôm nay cô vẫn chưa lên mạng à? Rạng sáng nay đã có tin rồi, bây giờ chủ đề trên hot search đều liên quan đến chuyện này. Bộ cô quên hai ngày trước cô với cô ta mới ầm ĩ một trận sao, đã vậy còn bị đưa ra ánh sáng nữa? Hiện giờ đám fan của cô ta vô cùng kích động, chỉ ước gì có thể cắn đứt hai miếng thịt của cô thôi đó… Đúng là bệnh tâm thần mà, chuyện này liên quan gì tới cô chứ!?” Chị ta bực bội nói, lại nghĩ tới gì đó bèn bổ sung: “Không phải chị đã nói với cô rồi sao, đâu phải cô không biết lần này cô ta mang vốn vào đoàn phim, hơn nữa cô ta với ông chủ Liễu cũng đang ngọt như đường vậy, sao cô cứ một hai phải gây với cô ta chứ?”
“Không phải tôi muốn gây với cô ta mà là do cô ta mơ ước phòng nghỉ của tôi.” Thẩm Đình Huyên khẽ nhíu mày, nhẹ đến nỗi không thể nhận ra, “Lúc trước khi cô ta chỉ cây dâu mắng cây hòe tôi chỉ xem như không thấy. Nhưng hôm đó cô ta xông thẳng vào như vậy, chẳng lẽ tôi còn phải giả câm giả điếc sao?”
《Hội chứng tự kỷ》 cũng không thể xem là một đoàn phim cực kỳ giàu có nên chỉ có nam nữ diễn viên chính là có phòng nghỉ riêng, còn những diễn viên khác đều là hai ba người ở chung một phòng. Lẽ ra cũng không có gì nhưng vấn đề là ở nữ phụ số hai của bộ phim. Đường Miểu Miểu mang vốn vào đoàn, có nhà đầu tư chống lưng, lại đang ở tuổi hừng hực sức sống nên không tránh khỏi có chút ý kiến với chuyện phòng nghỉ chung. Cũng vì thế nên mới xảy ra mâu thuẫn với Thẩm Đình Huyên – người có phòng nghỉ riêng.
“Được được được, chị không nói lại cô, dù sao những người họ Thẩm luôn có lý mà… Thiệt tình, không biết ai nhiều chuyện như vậy nữa, chả có đạo đức nghề nghiệp gì mà cứ thích đi mách lẻo với đám phóng viên. Giờ thì hay rồi, fan của Đường Miểu Miểu hóa đau thương thành sức mạnh, nói cô cố ý trả thù làm chị phải cúp điện thoại vội đi xử lý. Nếu lúc đó cô chịu nhịn nhục thì bây giờ đâu có lắm chuyện như vậy… Cuối cùng còn để chị phải đi xử lý nữa.” Đỗ An Na nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, rồi lại nói tiếp, “Tóm lại cô cứ tạm thời giữ im lặng đã, chớ đụng vào họng súng của đối phương.”
“Được rồi mà, cũng đâu phải là ngày đầu tiên tôi mới ra mắt đâu.” Thẩm Đình Huyên nói, “Chỉ vất vả cho chị thôi.”
“Ừ.” Đỗ An Na nói, cuối cùng còn không quên nhắc nhở cô, “Đừng quên ngày mai cô phải về đoàn phim đấy.”
Thẩm Đình Huyên cúp điện thoại, nhìn thoáng qua trong nồi, nửa quả trứng rán đang đáng thương nằm ở đó. Vừa rồi điện thoại vang lên làm cô luống cuống tay chân nên không cẩn thận làm vỡ trứng, khiến lòng đỏ và dầu nguội trộn lẫn vào nhau, vừa nhìn đã không muốn ăn.
Thẩm Đình Huyên đậy nắp nồi lại rồi yên lặng bỏ món trứng chiên ra khỏi thực đơn bữa tối của mình, sau đó cô mở tủ lạnh lấy bình sữa chua và tiện tay cầm luôn một trái cà chua tròn vo.
Thẩm Đình Huyên quay lại ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn cà chua vừa lấy di động ra lên mạng.
Quả nhiên, chủ đề #Đường Miểu Miểu gặp tai nạn xe# đang nằm chễm chệ ở vị trí đầu tiên trên bảng hot search, theo sau là lời chúc phúc #Cầu nguyện cho Đường Miểu Miểu# của fan. Thẩm Đình Huyên ấn vào đó, sau khi đọc hết mấy bài Weibo mới hiểu rõ mọi chuyện.
Hóa ra chiều hôm qua sau khi kết thúc công việc, Đường Miểu Miểu đã đi ăn với bạn bè tại một nhà hàng nào đó ở ngoại thành, trong bữa cơm có uống chút rượu. Sau khi kết thúc, cô ta một mình lái xe quay về phim trường, trên đường đi thì bánh xe bên trái bất ngờ bị nổ lốp khiến thân xe nghiêng hẳn sang một bên, cuối cùng va phải hàng rào chắn ven đường. May mà sau khi xảy ra chuyện, Đường Miểu Miểu không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cô kéo xuống mấy cái nữa, quả nhiên ngoài những lời lo lắng và chúc phúc thì còn thấy có fans thề son sắt bảo chuyện này nhất định là do Thẩm Đình Huyên trả thù. Từ sau chuyện phòng nghỉ cô vẫn luôn oán giận Đường Miểu Miểu, cộng thêm việc cô ta xinh đẹp trẻ trung, sớm muộn cũng có ngày thay thế địa vị của cô trong giới nên khiến trong lòng Thẩm Đình Huyên bất an, cuối cùng quyết định ra tay với Đường Miểu Miểu vào đêm đó.
Là người của công chúng, cho dù trong lồng ngực là một trái tim pha lê thì cũng sẽ bị mài đến sắt đá và lạnh lẽo sau sáu năm làm diễn viên. Huống chi Thẩm Đình Huyên cảm thấy giọng điệu đúng lý hợp tình này cũng khá thú vị, có đôi khi fan não tàn mà bùng lên thì ngay cả biên kịch cũng thấy sợ đấy.
Cô đọc thêm hai bài nữa, thấy không có gì mới thì định đăng xuất nhưng một bài Weibo đột nhiên đập vào mắt cô.
Con thỏ yêu ca hát _simple: #Đường Miểu Miểu gặp tai nạn xe# Bộ Thẩm Đình Huyên có thần đèn hả? Bằng không sao những người từng đụng chạm với cô ta đều xui xẻo như vậy chứ?! Lúc trước Tô Định chiếm spotlight của cô ta không bao lâu thì bị đèn treo rơi trúng làm bị thương, có ai còn nhớ chuyện này không vậy? Bây giờ lại đến phiên Đường Miểu Miểu, người phụ nữ này đúng là có độc mà! Nếu yêu mạng thì hãy tránh xa Thẩm Đình Huyên đi! Chúc Đường Miểu Miểu sớm ngày bình phục [ngọn nến].
“……”
Thẩm Đình Huyên cảm thấy trong chuyện này mình oan quá.
Chuyện Đường Miểu Miểu bất ngờ gặp tai nạn xe thật sự chẳng liên quan gì tới cô cả…… Hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì cô và Tô Định cũng không tính là “từng đụng chạm”. Chỉ là lần nọ khi cùng tham dự một hoạt động, đối phương bước lên thảm đỏ trước cô, còn nói chuyện với MC hơi lâu nên cô đành phải đứng chờ ở bên cạnh. Sau đó không biết tại sao lại bị phóng viên biến thành mối thâm thù sâu sắc giữa hai người, nên Tô Định mới không thèm nể mặt cô trước mặt mọi người.
Cũng may Thẩm Đình Huyên đã ở trong giới này lâu rồi nên không hề để ý đến mấy thứ này, thế nên mặc dù tin tức này có dấy lên một phen sóng gió nho nhỏ nhưng cô cũng không để trong lòng. Còn chuyện sau đó Tô Định bị thương, quả thật cô từng nghe thấy nhưng bởi vì hai người không có quan hệ cá nhân nên cô nghe xong chỉ bỏ ngoài tai, nào ngờ lại bị fan xâu chuỗi thành như vậy?
Thẩm Đình Huyên nghĩ, có phải tiếp theo sẽ phát triển thành cốt truyện linh tinh kiểu như: ai làm mích lòng cô thì cô sẽ gửi cho người đó một lá thư thông báo, ở trên viết mấy chữ đẹp đẽ “Vào lúc 12 giờ trưa sẽ lấy mạng mày”? Dù gì đầu năm nay có tên nào làm chuyện xấu mà không báo trước đâu, như vậy mới có vẻ tây đó biết không?
Thẩm Đình Huyên trầm tư một hồi, suy nghĩ đã bay tới cảnh mình sẽ gửi cho mỗi giám khảo thuộc ban tổ chức giải Oscar một lá thư thông báo. Nét chữ trên đó sắc bén như lưỡi dao, lại mang theo một tia thờ ơ kỳ lạ, nhẹ nhàng tuyên bố “Các người biết tôi muốn gì mà, hy vọng đôi bên đều đạt được những gì mình muốn”. Sau đó cô sẽ nâng bức tượng vàng nhỏ lên, nở nụ cười dịu dàng và xinh đẹp, nhưng dưới ánh đèn lại lộ ra vài phần âm u.
Màn ảnh chợt chuyển, một lá thư thông báo đẹp đẽ lẳng lặng nằm dưới ghế ngồi của cô…
Nụ cười trên môi của Thẩm Đình Huyên chợt đọng lại.
Ngay sau đó, cô đột nhiên đứng bật dậy, nếu cô nhớ không lầm thì…… Một sự lạnh lẽo bất chợt ập đến, vây lấy cô từ trong hư không. Thẩm Đình Huyên không để ý đến bất kỳ điều gì nữa, ngay cả giày cũng không mang mà chạy chân trần tới phòng chứa đồ ở lầu hai.
Quyển sổ lưu niệm sáu năm ra mắt, quà fanclub tặng nhân dịp khởi động máy, quyển nhật ký với dòng chữ “Thẩm Đình Huyên, em thích chị” được viết bằng 99 ngôn ngữ do fan tặng… Không phải những thứ này, đều không phải. Lá thư kia nhận được khi nào nhỉ, hôm qua ư? Không, hôm qua lúc cô về nhà thì đã khuya rồi nên không nhận được thứ gì cả, đó là ——
Sau một lúc tìm kiếm, rốt cuộc Thẩm Đình Huyên cũng tìm được mục tiêu của mình trong một phong thư nằm ở góc bàn.
Đó là một tấm bưu thiếp trắng mạ vàng, chất giấy rất tốt, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy những đường vân lờ mờ chuyển động, bốn góc được viền vàng mang hình dáng phục cổ. Đóa hoa hồng trắng khô héo bị một đoạn dây thép màu đen xuyên qua, lẳng lặng cố định ở một góc của tấm bưu thiếp. Cánh hoa dập nát như thể không được chăm sóc tốt.
Giữa tấm bưu thiếp đẹp đẽ nhưng không dung tục lại là một hàng chữ cực kỳ không ăn khớp:
Gửi cô Thẩm Đình Huyên, thân ái của tôi,
Mấy chữ này không hề nhất quán, giống như một người vừa cầm bút lại sau một quãng thời gian dài không đụng tới vậy. Đối với mỗi một chữ, thậm chí là từng nét bút đều cân nhắc khá lâu, muốn viết cho tốt nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Thẩm Đình Huyên hít sâu một hơi, chậm rãi mở ra.
-26.02.2015-
Thứ lỗi cho sự đa tình của tôi, giống như pháo hoa đã quấy rầy giấc mơ đẹp của em,
Tình yêu sâu đậm nuôi dưỡng lòng căm thù hèn mọn, thúc đẩy những tâm hồn thối nát,
Chạy nghìn dặm như điên ở trong đêm tối, trừ khi chết, sẽ không bao giờ dừng lại.
“Chạy nghìn dặm như điên ở trong đêm tối, trừ khi chết, sẽ không bao giờ dừng lại……” Thẩm Đình Huyên khẽ khàng nhẩm lại, bất giác siết chặt ngón tay, mãi đến khi một nếp gấp hiện rõ trên tấm bưu thiếp cô mới buông ra.
Cửa sổ trong nhà đều đóng lại, rõ ràng không có gió nhưng trong mắt cô, tấm bưu thiếp này giống như bị một lực vô hình kéo, bay lơ lửng rồi rơi xuống mặt đất.
Thẩm Đình Huyên lấy di động ra nhìn thoáng qua, trên màn hình đang hiển thị ngày hôm nay, ngày 27 tháng 02 năm 2015.
Không hề chần chừ, cô trực tiếp gọi cho Đỗ An Na.
“Cô hai à, lại làm sao vậy, chị đang bận đó.” Mất cả buổi Đỗ An Na mới bắt máy, đầu bên kia rất hỗn loạn, giọng của chị ta xen lẫn với tiếng chuông điện thoại và tiếng gõ bàn phím, nghe hơi xa xăm.
“Mấy tháng trước, à, khoảng nửa năm gần đây, khi fan gửi thư tới chị có nhận giúp tôi không?”
“Nửa năm gần đây! Sao cô không hỏi lúc cô mới ra mắt luôn đi?” Đỗ An Na trách móc một câu, “Đợi chị suy nghĩ chút đã —— chắc là đặt trong ngăn tủ ở phòng chứa đồ của cô đó, ngăn thứ ba bên tay trái, chị nhớ lúc đó cô đã xem qua rồi mà?”
“Vâng, tôi đang tìm thử này.” Thẩm Đình Huyên dùng đầu và vai kẹp điện thoại để rảnh tay lục lọi mấy phong thư trong ngăn kéo.
Cũng may đầu năm nay ngành thông tin phát triển nhanh chóng, nên số lượng fan gửi bưu kiện và chuyển phát nhanh đã tăng lên từng ngày, còn số lượng người hâm mộ viết thư lại giảm mạnh. Bởi vậy số lượng thư cô nhận được không nhiều lắm nên rất nhanh đã tìm được rồi.
“Những thứ này lúc đó tôi đã xem qua hết rồi sao?” Thẩm Đình Huyên tìm kiếm lần nữa, xác nhận không bỏ sót.
“Đúng vậy, không phải đầu năm nay cô còn nói viết thư tay đều là người có lòng, cũng không nhiều lắm nên lúc nào rảnh cô sẽ đọc à?” Đỗ An Na nói, “Đúng là không hiểu nổi cô, chắc lúc mấy fan này viết cũng không nghĩ cô sẽ đọc đâu, sao tự dưng cô lại nghiêm túc thế?”
“Có bức nào tôi chưa xem không?” Thẩm Đình Huyên hỏi, suy nghĩ một lát rồi lại bổ sung, “Hay là lúc tôi đi đóng phim, chị hoặc Tương Tương đã nhận giúp nhưng quên nói lại với tôi?”
Triệu Tương là trợ lý của Thẩm Đình Huyên, mấy ngày nay đã xin nghỉ vì chuyện riêng, bình thường sinh hoạt hằng ngày của Thẩm Đình Huyên đều do cô ấy lo liệu.
“…… Rốt cuộc cô đang làm trò gì vậy, chờ chút đã.” Đỗ An Na nói với bên kia vài câu rồi bước nhanh ra khỏi phòng, tìm một chỗ yên tĩnh hơn, “Rốt cuộc cô sao thế, sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”
“…… Tôi có một suy nghĩ, có lẽ rất vớ vẩn, cũng có thể tôi đã nghĩ sai rồi nhưng tôi vẫn muốn chứng thực một chút.” Thẩm Đình Huyên do dự chốc lát rồi chậm rãi lên tiếng.
“Nghĩ cái gì là muốn cái đó, cô đúng là tổ tông của chị mà.” Đỗ An Na nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thế nên có bức nào mà tôi chưa đọc không?”
“Cô tìm trong ngăn kéo xem có cái hộp giấy màu đen không, hoặc là túi giấy, nếu có thì chắc là ở trong đó. Còn nếu không thì có thể là Tương Tương giữ…”