Hội Chứng Stockholm

Chương 21



Một đám người mặc đồ đen nhanh chóng ùa vào bệnh viện, Lâm Ngải biết chuyện mình nghe lén đã bị lộ, đối phương muốn bắt mình. Lâm Ngải lại không quen đường quen lối trong bệnh viên nên chỉ biết chạy lung tung.

Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, Lâm Ngải nhìn thoáng qua, cảm thấy "Được cứu rồi".

"Em ở đâu?"

"Lục Cửu, em đang núp dưới bàn y tá ở lầu hai, cứu em, có người xấu muốn bắt em."

"Đừng gác điện thoại, đứng yên ở đó đừng động đậy, chờ anh." Lúc này Lục Cửu thấy vô cùng may mắn vì hắn đã gắn định vị vào di động của Lâm Ngải. Nhin điểm đỏ trên màn hình, Lục Cửu nhanh chóng di chuyển, tìm được Lâm Ngải ở lầu hai.

"Ô ô, Lục Cửu, làm em sợ muốn chết "

"Sao lại thế này?"

"Em..."

"Cô ta ở kia!"

"Đi thôi!" Lục Cửu kéo Lâm Ngải chạy băng băng, phía trước có một đám người áo đen chặn đường, Lục Cửu không còn cách nào khác đành trực tiếp ứng chiến. Hắn đẩy Lâm Ngải đứng sau lưng, tung một quyền đánh vào tên áo đen vừa chạy tới, tên đó ôm cằm ngã xuống kêu thảm thiết. Lục Cửu lại xoay người đá một cước giải quyết tên phía sau.

"Đi!" Lục Cửu không ham chiến, dù sao bên cạnh hắn còn có Lâm Ngải.

Đằng Tử lớn tiếng quát đám thuộc hạ: "Phế vật! Một người phụ nữ mà cũng không bắt được, tôi nuôi các người có ích gì."

"Bà chủ, người phụ nữ đó có người giúp đỡ"

"Giúp đỡ... Có thấy rõ là ai không?" Thanh Gia ở một bên hỏi.

"Là... Là Cửu gia"

"Chính là Lục Cửu?" Đằng Tử nghiêng đầu nhìn Nghĩa Thanh.

Nghĩa Thanh suy nghĩ rồi gật gật đầu, xem ra người phụ nữ kia chính là tiểu tình nhân hiện tại của Lục Cửu rồi.

【 Lục Cửu ơi là Lục Cửu, còn nhớ tôi đã từng nói, người như chúng ta sợ nhất là bị người ta bắt được nhược điểm không? 】

Từ lúc ra khỏi bệnh viện mãi cho đến khi xe lăn bánh, dọc theo đường đi Lục Cửu không nói một câu nào. Lâm Ngải ngơ ngác phục hồi lại tinh thần, vừa rồi suýt nữa hù chết cô, nếu Lục Cửu không có mặt thì đúng là không tưởng tượng nổi hậu quả.

Nhưng... Lâm Ngải trộm nghiêng đầu nhìn Lục Cửu, phát hiện sắc mặt hắn cực kỳ tối tăm, bộ dạng rõ ràng rất tức giận. Lâm Ngải tự biết mình làm sai nên ngoan ngoãn ngồi một bên cúi đầu lỗi.

Xe tới nơi, Lục Cửu không nói một lời xuống xe lên lầu, không để ý đến Lâm Ngải.

Mặt mũi Lâm Ngải xám xịt xuống xe theo sau Lục Cửu về nhà.

Bước vào cửa, Lục Cửu lập tức vào phòng ngủ, Lâm Ngải cắn cắn môi, nở nụ cười vui vẻ cũng tiến phòng ngủ, dựa vào người Lục Cửu nịnh nọt: "Xin lỗi mà, em sai rồi, đừng nóng giận."

Ánh mắt sắc bén của Lục Cửu quét về phía cô.

Lâm Ngải bất giác rùng mình một cái, "Em... Em thật sự sai rồi!"

Ai ngờ, Lục Cửu một tay đặt Lâm Ngải nằm lên ghế dài, xốc váy của cô lên, cởi quần lót xuống. Bàn tay to trừng phạt đánh mạnh lên mông cô.

"A... Đau!" Lâm Ngải vặn vẹo người.

Tay Lục Cửu tiếp tục hạ xuống, như cơn gió mạnh đánh xuống mông cô, trong phòng ngủ truyền ra từng tiếng bốp bốp bốp.

"Ô ô ô... Lục Cửu... Anh hỗn đản... Buông... Ô ô" Lâm Ngải khóc lớn.

Lục Cửu dần ngừng tay, thả lỏng Lâm Ngải ra.

Không còn bị giữ chặt nữa, Lâm Ngải bò lên, than thở khóc lóc lên án Lục Cửu: "Lục Cửu, anh hỗn đản, en... Anh bị thương!"

Lâm Ngải nhìn từng giọt máu nhỏ xuống từ tay Lục Cửu, khóc càng thương tâm. "Anh bị thương sao không nói cho em biết". Cô cũng chẳng thèn để ý mình còn chưa mặc quần lót, tiến lên cởi áo khoác của Lục Cửu. Trên cánh tay mạnh mẽ của Lục Cửu có một vết thương dài nhỏ, đang chảy máu.

"Em, em đi lấy hòm thuốc"

Lục Cửu lại kéo cô vào lòng.

"Cẩn thận miệng vết thương của anh!"

"May mà em không bị thương" Lục Cửu thản nhiên nói một câu như vậy.

Nước mắt Lâm Ngải vừa mới ngừng lại bắt đầu rơi. "Lục Cửu, em xin lỗi, hôm nay là em lỗ mãng, em cam đoan sau này sẽ không thế nữa."

"Xin lỗi, em xin lỗi"

Lục Cửu lắc đầu, đưa ngón tay lau đôi mắt sưng đỏ của cô. "Mông có đau không?"

Lâm Ngải chép miệng "Đau". Nói xong cô nhấc chân ngồi trên đùi hắn, vòng tay ôm cổ hắn. "Nhưng không đau bằng trong lòng, anh bị thương, em đau lòng muốn chết."

"Được rồi, đừng khóc, không phải muốn bôi thuốc cho anh sao."

"Thôi nào, đừng khóc đừng khóc."

Mông Lâm Ngải bị thương, chỉ có thể quỳ gối trên giường bôi thuốc cho Lục Cửu. Lục Cửu vuốt cánh mông sưng lên của cô, rất đau lòng, nhưng vừa rồi hắn rất giận, nhất thời xuống tay không phân nặng nhẹ.

"Không có việc gì, không đau, hí"

"Xin lỗi"

Lâm Ngải lắc đầu: "Anh cũng lo lắng cho em mà."

"Sao lại có người muốn bắt em."

Lâm Ngải cười khẽ trừng mắt nhìn hắn: "Em có tin tình báo muốn cung cấp."

"Nói đi"

"Em gặp Thanh Gia với Đằng Tử" Lục Cửu đã từng nói cho cô biết, hơn nữa lúc hắn nói chuyện trong bang cũng không kiêng dè Lâm Ngải. Thế nên, nếu cô biết chút tin tức, càng sẽ tự bảo vệ được mình.

"Thanh Gia và Đằng Tử?"

"Vâng, hơn nữa đứa trẻ trong bụng Đằng Tử là của Thanh Gia."

"Em nói thật?"

"Vâng, em còn nghe thấy bọn họ nói đợi đứa nhỏ sinh ra thì nhã gì đó sẽ là của bọn họ."

"Nhã đường"

"A, đúng rồi, người phụ nữ có thai mà em giúp hôm nay chính là vợ của Thanh Gia."

"Thanh Gia đúng là chẳng phải loại tốt đẹp gì, vợ ở bên trong cửu tử nhất sinh sinh con. Thế mà ông ta lại dính với người phụ nữ khác, còn làm người ta có thai, thật sự là tra nam."

Lục Cửu không nói tiếp, hắn vẫn chưa rõ rốt cuộc Thanh Gia muốn làm gì. Trước mắt chỉ có thể đi từng bước xem từng bước, gặp chiêu đỡ chiêu. Nhưng, an toàn của Lâm Ngải... Quên đi, còn chỗ nào có thể an toàn hơn bên cạnh hắn chứ.

Lục Cửu nhìn Lâm Ngải đau lòng đang băng bó cho mình, trái tim cũng mềm nhũn.