Hội Chứng Stockholm

Chương 9



Lý Vinh ở bên ngoài đi bộ một vòng, vừa đi vừa hút thuốc, lúc quay đầu lại liền trông thấy Lâm Ngải khóc lóc chạy ra. Anh ta không kịp nghĩ nhiều ném tàn thuốc đi, đuổi theo "Lâm tiểu thư, cô và Cửu gia, hai người..."

"Đưa cái này cho anh ấy, tôi đi trước." Nói xong cô nhanh chóng muốn rời khỏi đây.

Lý Vinh vội vàng đưa khăn tay cho cô, "Tôi gọi xe đưa..." còn chưa nói xong đã bị Lâm Ngải cự tuyệt: "Không cần, cảm ơn."

Lý Vinh nhìn bóng dáng Lâm Ngải, nghĩ rằng cô gái này và Cửu gia nhà mình ở cùng nhau mấy ngày nhất định đã xảy ra chuyện gì đó bí mật.

...

Lục Cửu gần đây bề bộn nhiều việc, nguyên nhân là vì thủ hạ phát hiện có người buôn lậu thuốc phiện trong một quán bar. Phải biết rằng tuy Thiên môn không sạch sẽ, nhưng không chạm vào thuốc phiện, Lục Cửu phái Lý Vinh đi thăm dò, nhanh chóng phát hiện Hồng môn đang quật khởi.

"Cửu gia, Hồng môn này có thể từ một bang phái nhỏ phát triển đến bây giờ, không thể không nói người đứng đầu cũng có chút thực lực."

Lục Cửu ném cho Lý Vinh một điếu thuốc, Lý Vinh lấy bật lửa châm thuốc cho hai người. Nhất thời, sương khói phiêu tán xung quanh.

"Xem ra phải tìm bang chủ bên đấy nói chuyện một lần."

Di Thịnh Đông tửu lâu

"Đã sớm nghe nói Cửu gia có dáng vẻ đường đường, mạnh mẽ vang dội, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."

"Hồng bang chủ nói như vậy Lục Cửu không dám nhận." Lục Cửu nâng chén.

Hồng Kỳ cười cười, trên khuôn mặt trẻ trung đeo một cặp kính viền vàng nhã nhặn, nếu không nói, nhiều người sẽ chẳng ngờ hắn ta lại là bang chủ của một băng đảng xã hội đen.

"Tôi biết hôm nay Cửu gia tìm tôi là vì người của tôi buôn lậu thuốc phiện trên địa bàn của Cửu gia." Hồng Kỳ buông tay: "Chuyện này quả thật là do tôi dạy thuộc hạ không nghiêm, người kia đã bị trừng phạt, hắn sẽ không còn nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa. Không biết Cửu gia hài lòng hay không?"

"Hồng bang chủ trừng phạt thủ hạ thế nào, Lục Cửu không tiện nhiều lời."

Hồng Kỳ đặt tay lên bàn, coi như không có việc gì hỏi: "Nhưng nói thật, một chiêu có thể kiếm tiền như vậy nhưng Cửu gia lại không động vào, không phải là có ẩn tình gì chứ?"

Lục Cửu không nói gì, không khí nhất thời có chút ngượng ngịu.

Hồng Kỳ tự làm mất mặt nhún vai, rót rượu cho hai người: "Tính tôi nhiều chuyện, tự phạt một ly."

Lục Cửu uống một hơi cạn sạch ly rượu của mình.

Từ sau khi Lâm Ngải tạm biệt Lục Cửu thì về công ty tiếp tục làm việc như bình thường. Hôm nay, ông chủ Hàn Dương đưa cô cùng đi xã giao, trong bữa tiệc không ngừng mời rượu Lâm Ngải.

Lúc đầu Lâm Ngải còn có thể miễn cưỡng, nhưng nhiều ngày trôi qua, áp lực tâm tình gặp được cồn thế là cô không còn quan tâm gì nữa.

Hàn Dương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, rõ ràng là đã say rượu, vì thế sau khi tiễn khách liền bảo phục vụ mang tới một cốc nước.

"Tiểu Lâm, cô uống ngụm nước đi." Hàn Dương kéo Lâm Ngải đã xụi lơ vào trong ngực cho cô uống nước.

"Đau đầu quá."

"Uống nước sẽ tốt hơn, lát nữa tôi đưa cô về."

Lâm Ngải uống nước xong, ôm trán tê liệt ngồi trên ghế.

Hàn Dương ung dung ngồi một bên, hai mắt híp lại chăm chú nhìn Lâm Ngải.

Lâm Ngải cảm giác thân thể mình càng ngày càng nóng, chống người dậy muốn đi toilet.

"Ai, Tiểu Lâm, cô uống nhiều thế này còn muốn đi đâu?"

"Toilet... "

Hàn Dương ngăn không cho cô đi. Lúc này Lâm Ngải mới ý thức được có khả năng mình gặp chuyện không may, cuống quít muốn đẩy Hàn Dương ra. Hàn Dương làm sao để cô đạt được, hắn mong chờ cơ hội này đã lâu, đã sớm muốn kéo tiểu mỹ nhân này lên giường rồi.

"Buông... A"

"Bé ngoan, em theo anh đi, anh sẽ đối tốt với em." Nói xong, Hàn Dương háo sắc đặt Lâm Ngải lên bàn, đưa tay muốn cởi móc áo của cô.

"Ân... Không..." Lâm Ngải không ngừng giãy dụa, tay cô cầm lấy bình rượu trên bàn đập lên đầu Hàn Dương.

"A! Con đ* nãy, dám đánh tao, xem tao thu thập mày thế nào."

Lâm Ngải nắm chặt bình rượu vỡ, cơn đau nhất thời khiến cô tỉnh táo, dùng hết toàn lực đẩy Hàn Dương ra, chạy đi.

"Lần này đa tạ Cửu gia, không bằng đến chỗ tôi ngồi một lát?"

"Tôi..." Lục Cửu vừa muốn nói gì, thì nhìn thấy Lâm Ngải ở đầu kia hành lang tập tễnh chạy tới: "Lâm Ngải, sao em ở chỗ này?"

"Tôi... Ân... Nóng quá" Cảm giác được hơi ấm quen thuộc, Lâm Ngải không ngừng cọ xát rên rỉ trong lòng Lục Cửu.

Lục Cửu ôm cô vào ngực, quay lại xin lỗi Hồng Kỳ: "Xin lỗi Hồng bang chủ, lần sau có cơ hội lại gặp nhau."

"Lần sau để tôi làm chủ, Cửu gia nhất định không được khách khi." Lục Cửu đưa lưng về phía Hồng Kỳ, cho nen không nhìn thấy ý cười nghiền ngẫm trong mắt hắn ta.