Hồi Đáo Lê Triều

Chương 41: Rõ Ràng Là Người Thương, Nhưng Giờ Không Phải Nữa!



Cổng chính Nam Môn của hoàng thành bao năm nay vẫn đứng sừng sững, ngày ngày làm ranh giới giữa cuộc sống hoàng tộc quyền uy phú quý và nét đời dung dị của thường dân bên ngoài cung cấm. Lê Đắc Ninh mặc áo vải nâu, mang tay nải trên vai từng bước tiến đến chỗ người lính gác cổng thành. Trong lúc chờ người canh gác kiểm tra lệnh bài xuất cung, Lê Đắc Ninh thấy một cổ xe ngựa đang vội vã đi vào. Bức rèm treo của cổ xe được buộc gọn gàng nơi ô cửa để lộ gương mặt chủ nhân ngồi bên trong. Họ lướt qua nhau như một sự sắp đặt của định mệnh. Thời gian lúc ấy như chậm lại, đủ để Lê Đắc Ninh nhận ra xe ngựa của phủ Điện Tiền, và bên trong là phu phụ Nguyễn Đức Trung.

- Lạ thật! Hoàng Thượng đang tuyển chọn Cấm Vệ Quân, ông ấy lại mặc thường phục vào để đến thao trường gặp Hoàng Thượng sao?

Tiếng gọi của người lính gác cổng làm Lê Đắc Ninh sực tỉnh. Hắn nhận lại thẻ bài, miệng nói lời cảm ơn người lính nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cổ xe ngựa đang theo lối bên cánh tả vào hậu cung.

- Hậu cung? – Lê Đắc Ninh nheo đôi mắt tự hỏi.

* * *

Thư phòng trong Thừa Hoa Điện của Lê Hạo trước giờ vẫn bày trí rất đơn giản, giống như khi còn ở Huy Văn Tự vậy. Từ cửa bước vào chỉ cần một cái đảo mắt đã có thể thấy hết tất cả đồ vật trong đó. Những ngày giáp Tết, Ngô Tiệp Dư đặc biệt sửa soạn lại thư phòng của chàng cho tươm tất và tươi mới hơn, bà thay khăn trãi bàn, đặt thêm một bình hoa bách hợp ở bàn trà.

Trà Bích Loa Xuân trầm mình trong nước sôi đủ lâu nên tỏa ra mùi hương thanh khiết thật dễ chịu. Tiếng nước trà rơi vào tách nghe "loong toong" thật sự khiến Lê Hạo không thể thờ ơ được nữa, chàng đặt quyển sách xuống mỉm cười nhìn mẹ:

- Định đọc thêm vài trang nữa nhưng trà của mẹ hấp dẫn quá!

Lê Hạo đến bên bàn trà ngồi xuống. Ngô Tiệp Dư đẩy đĩa bánh đậu xanh đến gần chàng mời mọc:

- Mẹ vừa làm sáng nay đấy!

Lê Hạo vén ống tay áo định lấy một cái bánh, thì Nguyễn Đức Trung cùng phu nhân vừa bước qua khỏi cửa. Nguyễn phu nhân đi như bay đến bên cạnh Ngô Tiệp Dư, nói:

- Thái phi, xin người hãy che chở cho huyết mạch của Nguyễn Trãi, cho đứa con gái nhỏ của thiếp thân (*)!

Nói xong, bà rơm rớm nước mắt quỳ phục dưới chân Ngô Tiệp Dư.

Lê Hạo thấy chuyện có vẻ nghiêm trọng, chàng phất tay lệnh cho các thái giám cung nữ lui ra hết, đoạn đỡ Nguyễn Phu Nhân lên và ngập ngừng hỏi:



- Thu Hằng.. bị phát hiện thân phận rồi sao? Thái Hậu vẫn muốn tiếp tục truy sát huyết mạch duy nhất của Nguyễn Trãi à?

Nguyễn Đức Trung không nén được thở dài, ông quỳ xuống nói:

- Trước hết, thần xin tạ lỗi với Thái Phi và Bình Nguyên Vương vì đã che giấu một nửa sự thật suốt mười lăm năm nay.. Nhưng tất cả chỉ vì để bảo vệ tuyệt đối cho huyết mạch của vị đại trung thần triều ta, chờ ngày giải oan cho gia tộc họ Nguyễn!

Ngô Tiệp Dư thấy mình chẳng khác kẻ mù đi đêm, bốn phương tám hướng đều tối tăm vô định, bà sốt ruột hỏi:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Nguyễn Đức Trung cất giọng đều đều kể về ngày hai chị em Thu Đào chào đời, mẹ con Lê Hạo chỉ biết chết lặng trước sự thật không ngờ. Hóa ra.. Năm ấy, người mang song thai lại là Lê Mỹ Nhàn!

* * *

Gió chiều thổi qua đám lá trúc đào nghe xào xạc.

Lê Đắc Ninh tựa lưng vào vách tường phía sau thư phòng lắng nghe câu chuyện. Đôi mắt hắn xa xăm nhìn lên khoảnh trời xanh trong cao vút, lòng gợn lên ngàn vạn lớp sóng ngầm như muốn chực trào ra khỏi lồng ngực. Hóa ra Nguyễn Đức Trung đang che đậy một bí mật động trời như thế, chẳng trách Thái Hậu một là muốn thu phục, hai là phải trừ khử ông ta. Nhưng bà ta chắc chắn không ngờ ông trời lại để Lê Đắc Ninh nắm được điểm yếu của mình - Lê Bang Sơn.

- Có được người này trong tay chắc chắn sẽ uy hiếp được Thái Hậu. Dù không đủ để Hoàng Thượng nhường ngôi cho Lạng Sơn Vương đi nữa, thì ít nhất cũng ép được bà ta buông tha Thu Đào. Con cờ quan trọng này nhất định không được để rơi vào tay Bình Nguyên Vương! - Lê Đắc Ninh tự nhủ.

Tiếng mở cửa keng két vang lên làm hắn thận trọng đưa mắt quan sát. Bóng dáng Lê Hạo bước ra khỏi bậc thềm làm Lê Đắc Ninh giật mình nấp vội vào tầng tầng lớp lớp những bụi trúc đào sau hậu viện, hắn lợi dụng lúc Lê Hạo quay lưng tiến ra cổng Thừa Hoa Điện mà nhẹ nhàng rút lui.

Thẩn thờ và vô định.. một bước rồi một bước.. bàn chân Lê Hạo cứ thế đều đều từng nhịp đặt lên con đường nhỏ. Quá khứ như một thước phim chiếu chậm hiện lên từng phân cảnh rõ rệt trong tâm trí chàng. Cũng vì không muốn phụ lòng con gái của Nguyễn Trãi mà chàng đành nghe lời mẹ từ bỏ Thu Đào, cũng vì không muốn đối đầu với Triều Đình nên chàng chọn cách buông tay Thu Đào để đổi lấy cuộc sống bình yên cho mẹ, cho cả con đường sự nghiệp của mình. Để rồi cuối cùng nhận ra, tất cả chuyện mình làm đều sai hết.. Sai, vì phụ cả tấm chân tình của Thu Đào, của con gái ruột ân nhân cứu mạng, khiến nàng đau lòng tuyệt vọng, hại nàng mất đi ký ức và tài hoa thiên phú. Sai, vì trót bỏ đi tình yêu vốn là của mình, nên thuộc về mình. Sai, vì trót gieo hi vọng cho Thu Hằng, trong khi mình chẳng thể cho nàng một tình yêu đúng nghĩa!

- Ta sai rồi! Sai rồi! – Lê Hạo mím chặt môi tự trách.

Trong vô thức, cánh cổng Quảng Hằng Các đã hiện ra trước mắt Lê Hạo. Từ xa phía xa, bóng dáng Thu Đào đang nhảy nhót cùng quả cầu lông chim in hằn trong đáy mắt chàng. Bao nhiêu ký ức ngày còn bên Thu Đào ùa về bóp nghẹt trái tim Lê Hạo. Chàng tự oán trách chính mình khôn nguôi, vì cục diện trớ trêu hôm nay do một tay chàng tạo nên.

- Giá như từ đầu ta không vì chút mưu cầu tiến thân trong triều mà nhường nàng cho tam ca.. giá như ta kịp thời hối hận lúc tam ca chưa sâu đậm với nàng.. giá như ta sớm biết nàng cũng là con gái ruột của Nguyễn đại nhân..

Niềm tiếc hận dâng lên làm đôi mi long lanh ánh nước, chàng ngửa cổ lên trời ngăn không cho giọt lệ rơi ra. Trong phút chốc không kiềm chế nỗi cảm xúc, Lê Hạo buông bỏ hết lý trí chạy thẳng vào khoảng sân nhỏ, nơi Thu Đào đang cùng Xuân Mai tập đá cầu.

* * *

- Năm mươi, năm mươi mốt, năm mươi hai.. - Xuân Mai vừa đếm vừa vỗ tay, gương mặt tươi cười hớn hở vì sự tiến bộ vượt bật của Thu Đào.

Thỉnh thoảng nàng còn tấm tắc khen bằng giọng điệu đậm chất người hiện đại để chứng tỏ mình là tỳ nữ trung thành, đến cách nói chuyện cũng dần trở nên kỳ quái cho giống với chủ nhân:

- Đại tiểu thư mãi đỉnh, đại tiểu thư ngầu lòi..

Thu Đào chân đá cầu, miệng bận đếm nhưng vẫn phải phì cười khi nghe người cổ đại dùng ngôn ngữ của giới trẻ thế kỷ hai mươi mốt.



- Tám mươi hai, tám mươi..

Chữ "ba" chưa kịp bật ra thành tiếng thì một bàn tay rắn chắc chụp lấy cổ tay Thu Đào kéo mạnh. Nàng chới với sắp ngã nên để rơi quả cầu xuống đất đánh "bộp". Tức giận vì công sức tập tành mãi mới đá gần được một trăm, Thu Đào ngoác mồm lên định mắng:

- Tên kh..

Lại một lần nữa, chữ "khốn" chưa kịp nói ra thì lại phải nuốt ngược lại. Thu Đào quay sang định mắng thì gương mặt với biểu cảm khó hiểu của Lê Hạo làm nàng giật mình:

- Là chàng?

Lê Hạo không thèm đáp mà tiếp tục dùng sức lôi Thu Đào đi theo mình. Hốt hoảng trước hành động lạ đời, Thu Đào vừa gỡ tay Lê Hạo ra vừa kêu lên:

- Ê.. ê! Chàng kéo ta đi đâu vậy? Mau bỏ ra!

Xuân Mai cũng phát hoảng nên chạy theo túm lấy ống tay áo Thu Đào giữ lại:

- Vương gia, người định mang tiểu thư đi đâu?

Lê Hạo bỗng quay đầu lại nhìn Thu Đào, vẫn cái nét hỉ nộ khó đoán ấy, chàng nói:

- Theo ta đến Cổ Loa Thành một chuyến được không?

Thu Đào hiện tại không còn ký ức ngày trước nên tất nhiên không biết đó là nơi ghi dấu kỷ niệm mối tình đầu. Nàng cảm thấy vô cùng thắc mắc, và không muốn cùng đi, bèn ái ngại hỏi:

- Để làm gì chứ? Mà nơi đó là đâu? Ta không đi đâu!

Lê Hạo nhất thời xúc động, chàng nắm chặt hai vai Thu Đào mà lay:

- Nàng phải theo ta đến đó, nàng phải nhớ ra bản thân mình là ai! Ta không tin, không muốn chấp nhận nàng sẽ quên hết ký ức về ta, nàng phải nhớ lại..

Lê Hạo cứ nói và nói, mặc cho Thu Đào cố vùng vẫy khỏi vòng tay chàng:

- Nè, chàng phát điên cái gì vậy! Ta không phải Thu Đào lúc trước..

- Nàng chính là Thu Đào, rõ ràng là nàng, tại sao bây giờ không phải nữa! - Lê Hạo gào lên.

Thu Đào cố vùng vẫy nhưng không kháng cự nổi sức mạnh của chàng, rốt cuộc chỉ đành hét lên:

- Lê Hạo! Chàng điên rồi phải không? Thả ra! Chàng làm ta đau..

Nghe Thu Đào than đau, trong phút chốc Lê Hạo như bừng tỉnh, chàng nới lỏng đôi tay ra rồi dịu dàng nói:



- Xin lỗi, nàng.. không sao chứ?

Thu Đào nhân cơ hội vùng thoát ra rồi lui lại vài bước thủ thế. Nàng nhìn Lê Hạo, bốn mắt chạm nhau làm tim Thu Đào khẽ nhói. Sỹ Thành trong tâm trí nàng lại hiện ra manh theo vết thương lòng còn chưa lành hẳn. Xâu chuỗi lại những câu nói khó hiểu của Lê Hạo từ nãy đến giờ, nàng đoán Lê Hạo chắc lại nhớ đến tiểu thư Thu Đào trước kia mà nhất thời kích động. Nàng trộm nghĩ:

- Chắc chàng cũng như ta, mang một nỗi nhớ, một bóng hình trong lòng.. biết rõ kiếp này không thể thành đôi nên cắn răng buông bỏ. Chắc chàng cũng như ta, người đứng trước mặt rõ ràng là người yêu thương nhất, nhưng giờ lại không phải nữa..

Bỗng chốc, Thu Đào nghĩ đến bản thân mình và chàng của hiện tại, hay của tương lai đều không nên có thứ tình cảm đó. Chút chua xót trong tim hiện ra bằng một nụ cười nhạt thếch, nàng nhìn thẳng vào mắt Lê Hạo:

- Lê Hạo! Nói cho chàng biết một sự thật! Ta.. không phải là Thu Đào của chàng!

Nói xong, Thu Đào kéo tay Xuân Mai dứt khoát quay lưng bước đi. Lê Hạo vẫn không bỏ cuộc, chàng lớn tiếng nói với theo cốt để nàng nghe thấy:

- Khi nàng khôi phục ký ức, chắc chắn nàng sẽ không nói như vậy nữa!

Thu Đào vờ như không nghe thấy, nhưng bước chân lại nhanh hơn đột ngột tố cáo sự lẫn trốn hiện thực của nàng.

Nắng tắt! Hơi lạnh mùa đông thừa cơ lan tỏa khắp ngõ ngách hoàng cung, len lõi vào cả trái tim Lê Hạo. Chàng đứng im bất động nhìn theo bóng lưng Thu Đào đang sắp khuất sau lần cửa dẫn vào nội các.

Cửa cung Quảng Hằng Các hoa cỏ tuy nhiều nhưng hôm nay bỗng kém phần tươi sắc. Lê Tuấn tựa lưng vào tường, chàng vân vê trong tay một đóa trà my mà lúc nãy tiện tay hái được, vốn định đến đây tặng cho nàng để tiện bề châm chọc. Tình cờ thấy rõ tình cảm của Lê Hạo.. Lê Tuấn thấy lòng mình giờ đây là một mớ cảm xúc hỗn độn phức tạp, vui buồn khó phân minh.

- Tứ đệ! Đệ quả nhiên không quên được nàng!