Sau khi ra khỏi nhà ăn Lục Nhạn bước nhanh đến tìm Hân Anh trên đường đi có rất nhiều người nhìn thấy anh họ cất lời chào nhưng Lục Nhạn chỉ gật đầu chứ không nói gì và tốc độ của anh vẫn không hề dừng lại, đến nơi Lục Nhạn nhờ người vào gọi Hân Anh ra dù sao là nam anh không thể tự tiên bước vào nơi ở của nữ được, đợi được mười phút thì Hân Anh bước ra lúc này Lục Nhạn vẫn đang mặc quân trang còn Hân Anh thì đã thay trang phục ở nhà.
Lúc Hân Anh đi ra giọng điệu vẫn vô cùng bình thường cô khoanh tay bước đến chỗ của Lục Nhạn.
- Nghe nói anh kiếm tôi?
Lục Nhạn vẫn chưa trả lời anh đứng thẳng đó cẩn thận quan sát Hân Anh
“ Ra đây nói chuyện với tôi một lát”
Lục Nhạn nói xong thì đi trước Hân Anh bước theo sau bọn họ đi đến sân tập, đã gần tối nên sân tập hầu như không có người rất vắng vẻ.
- Cô sắp giải ngũ à?
Lục Nhạn xoay người lại đối diện với Hân Anh, cô cũng ngước lên nhìn thẳng vào anh.
“ Anh nghe ai nói thế?”
- Việc ai nói không quan trọng, quan trọng là cô có giải ngũ hay không?
“ Anh quan tâm sao? ”
Hân Anh hỏi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Lục Nhạn bị cô hỏi cho sững sờ.
- Tôi quan tâm.
Lục Nhạn trả lời vô cùng nghiêm túc Hân Anh bị vẻ mặt này của anh chọc cười, Lục Nhạn thấy cô cười thì hoang mang có gì đáng cười sao?
- Ừ tôi giải ngũ có lẽ chỉ có thể đồng hành cùng anh thêm ba ngày nữa thôi.
Lục Nhạn chấn động vì câu nói của cô “ Ba ngày”
Cố giữ vẻ bình tĩnh Lục Nhạn muốn biết lí do tại sao Hân Anh lại quyết định như thế.
- Sao lại giải ngũ?
Hân Anh có thể cảm nhận được sự luyến tiếc trong câu hỏi của anh nhưng cô không biết liệu có phải bản thân mình bị ảo tưởng hay nghe nhầm không.
- Thật ra trước đây Ba Mẹ tôi không ủng hộ việc tôi nhập ngũ nhưng tôi đã quyết tâm nên ba mẹ cảm thấy không lay chuyển được ý tôi thì đành chấp nhận thôi, thời gian trôi qua tôi cứ nghĩ ba mẹ tôi đã dần dần đồng ý tôi theo nghề này nhưng anh nghĩ xem gần mười năm qua tôi ngày càng già ba mẹ tôi cũng già hơn tôi cũng đâu thể để họ lo lắng mãi, nhà tôi cũng chỉ có một đứa con gái là tôi, mười năm qua tôi đã không lo lắng cho ông bà bây giờ họ đã già chẳng lẽ tôi còn để họ lo lắng rầu rĩ vì tôi sao?
Hơn nữa tôi cũng đã nghĩ niếu sau này tôi kết hôn tôi cũng cần có thời gian chăm sóc gia đình con cái, tôi không thể cứ mãi như thế này được anh nói có đúng không?
Nhưng một lúc Hân Anh lại nói tiếp
- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều cuối cùng tôi lại thấy kết quả này cũng không phải là tệ có lẽ tôi chỉ đồng hành cùng anh đến đây thôi.
Lục Nhạn không biết phải nói gì thật sự lòng anh quá khó chịu.
- Sao cô không nói với tôi sớm hơn?
Nói sớm làm gì chứ chỉ làm anh buồn hơn thôi, thật ra tôi không nói với anh là vì tôi biết việc tôi rời ngũ những người khác có thể sẽ không buồn nhưng anh và Trình Phong có lẽ sẽ buồn cho tôi mà đúng không?
Lục Nhạn liền gật đầu anh mấp máy môi lên tiếng “ Ừ”
Trong bóng tối giữa sân tập Lục Nhạn lại muốn nhìn cô rõ hơn anh sợ niếu như bây giờ không nhìn thì sau này anh sẽ không có cơ hội nhìn cô nữa. Cô gái này quá xinh đẹp cũng quá kiên cường, Hân Anh trong bóng tối cả người trắng sáng gương mặt thanh tú mang nét lạnh lùng nhưng không ai biết rằng người con gái này chính là tâm can bảo bối của Lục Nhạn là người mà khi làm nhiệm vụ anh có thể sẵn sàng hy sinh để bảo vệ cô.
- Lục Nhạn tối ngày kia anh có rãnh không? Đi ăn bữa cơm chia tay với tôi nhé.
“ Được”.
Hân Anh cười với Lục Nhạn sau đó quay đi, sau khi quay lưng đi Hân Anh thu lại nụ cười rực rỡ của mình không ai biết được để có được quyết định ngày hôm nay cô đã phải đắn đo suy nghĩ nhiều thế nào cũng không ai biết cô đã luyến tiếc ra sao.
Lục Nhạn lại đứng trong đêm thêm một lần nữa, anh nhìn bóng lưng nhỏ bé của Hân Anh ngày càng rời xa mình lòng Lục Nhạn đau, rất đau.
Trình Phong và Linh Lan vẫn đang nghĩ ngơi ở quê nhà, lúc này hai người vẫn đang ngủ trưa trên chiếc giường gỗ nhỏ có điều chỉ có Linh Lan ngủ còn Trình Phong vẫn thức anh gác tay lên trán nhìn thẳng lên trần nhà Trình Phong đang suy nghĩ về sau này, nhìn sang Linh Lan đang yên giấc bên cạnh bàn tay đang ôm cô càng siếc chặt hơn.
Trước đây Trình Phong sống quá mơ hồ trước đây cuộc sống anh chỉ xoay quanh doanh trại, nhiệm vụ, đồng đội và nhà hoàn toàn không có Linh Lan trong dự định của mình nhưng hiện tại Linh Lan lại chính là mục tiêu quan trọng nhất và là lí do lớn nhất để anh có thể tiếp tục cố gắng và phấn đấu.
Trình Phong đã suy nghĩ rất nhiều về công việc của mình anh biết bản thân mình là một quân nhân quanh năm xa nhà cho nên anh sợ mình không lo lắng được cho Linh Lan, thú thật không yêu thì một chút cũng chẳng bận tâm nhưng khi yêu rồi chỉ là chuyện cỏn con cũng có thể khiến cho anh bận tâm về cô.
Anh sợ anh sợ cô sẽ không ai chăm sóc, đã nhiều lần Trình Phong biết mình lo xa ở nhà vẫn có ông nội và ba mẹ anh tuy nhiên mẹ anh lại không thích Linh Lan niếu khi anh đi làm nhiệm vụ ở nhà Mẹ anh và Linh Lan lại cãi nhau thì cô sẽ rất tủi thân như thế là quá thiệt cho vợ anh rồi.
Nói thì nói thế chứ hiện tại anh cũng chẳng biết phải làm thế nào bởi vì lựa chọn chuyển ngành đã bị Trình Phong dẹp sang một bên anh không thể chuyển ngành được, quân đội là một phần trong sinh mệnh của anh và đặc biệt là trước đây Ba Lục đã hy sinh thân mình để cứu anh cho nên anh càng phải cố gắng để có thể hoàn thành sứ mệnh của ông cũng như là trách nhiệm của mình.
Dòng suy nghĩ miên mang của Trình Phong bị tiếng gọi của Linh Lan cắt đứt
- Anh nghĩ gì đấy?
“ Không nghĩ gì cả em ngủ tiếp đi vẫn còn sớm”
Linh Lan nghe thế thì lắc đầu cô đã ngủ quá nhiều rồi.
- Mà tối nay chúng ta đi đâu đây anh?
“ Đi hội chợ”
Dạ.
Trình Phong có nghe Thím Lý nói cách nhà bọn họ nữa tiếng sẽ có hội chợ ẩm thực tuy anh không có hứng thú với ăn uống lắm nhưng anh biết cô vợ nhỏ nhà anh thích vả lại đến đây đã gần hai ngày nhưng bọn họ vẫn chưa đi đâu chơi cả.
Lúc hai người chuẩn bị xong thì cũng đã là sáu giờ tối Trình Phong mặc một chiếc áo thun đen kết hợp với quần short cùng màu, còn Linh Lan thì mặc một chiếc quần ngắn màu đen bên trên là áo mùa hè màu hồng kèm theo hoạ tiết bồng bềnh. Trình Phong thấy rất hài lòng với trang phục hôm nay của cô rất năng động lại đáng yêu phù hợp với lứa tuổi của cô tuy nhiên khi nhìn xuống chiếc quần ngắn để lộ đôi chân trắng noãn của cô thì Trình Phong có hơi nhíu mày
- Em không lạnh à?
Linh Lan vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn thật thà đáp “ Lạnh chứ ạ”
- Em vào thay quần dài đi sau này buổi tối ra ngoài cũng đừng mặc quần áo ngắn như thế hiểu không?
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy Linh Lan chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Trình Phong sẽ quản lí cách ăn mặc của cô nói chính xác là cô không tin Trình Phong sẽ để ý đến trang Phục của Phụ nữ.
Linh Lan ôm lấy cánh tay Trình Phong mà năng nỉ
- Ây da em đã lỡ thay rồi em không muốn lại vào thay lại đâu, vả lại em hết lạnh rồi.
Tuy nhiên xem ra Trình Phong không tin lời cô nói anh vẫn đứng đó nhìn cô, Linh Lan bị nhìn cho đến lúng túng nên đành buông tay Trình Phong mà đi thẳng vào trong tay một chiếc quần dài khác, Lúc Linh Lan đi ra thì vẻ mặt của anh mới hiện lên nét vừa ý.
Hai người tay trong tay ra khỏi nhà, vì đường đến đó khá xa nên Trình Phong đã hỏi thăm Thím Lý để thuê một chiếc máy nhỏ, lúc nghe Trình Phong nói anh đã thuê xe máy trong đầu Linh Lan hình dung là một chiếc xe chở hàng nhưng không ngờ xe máy nhỏ mà anh nói lại là chiếc mô tô phân khối lớn, Linh Lan vừa thấy chiếc xe thì á khẩu không nói nên lời “ đây mà là xe máy nhỏ á”
- Anh, Anh kím đâu ra chiếc xe này thế?
Trình Phong vẫn bình tĩnh đeo nón cho Linh Lan anh vừa đeo vừa trả lời câu hỏi của cô
“ Là Thím Lý giúp anh thuê đấy, nghe nói là thím ấy có một người cháu đã mua chiếc xe này vì thích nhưng mà Bố cậu ấy lại không thích vì không chở hàng được nên là cứ đậu ở đấy thỉnh thoảng đi đâu mới chạy đúng lúc chúng ta cần nên Thím Lý đã giúp chúng ta thuê đấy”
- Nhưng mà em hơi lo lắng.
“ Em lo chuyện gì?
- Em lo anh có biết chạy xe này hay không?
Trình Phong nghe thế thì bật cười, đúng là chẳng tin tưởng anh gì cả niếu anh khoing biêtd lái vậy anh thuê chiếc xe này làm gì
- Thay vì đứng đo lo sợ em cứ lên xe chẳng phải là biết anh có biết lái hay không sao?
Linh Lan chần chừ một lúc mới lên xe mà Trình Phong cảm thấy vô cùng vui vẻ với biểu cảm này của cô.
Tuy nhiên sau khi lên xe Linh Lan mới tin rằng Trình Phong biết lái nhưng không biết anh học từ lúc nào.
- Sao anh biết lái xe này thế?
“ Trước đây anh là một tay đua đấy nên em cứ yên tâm mà ngồi sau lưng anh đi”.
Đây là lần đầu tiên Linh Lan được ngồi xe mô tô lại được ngồi sau lưng anh đúng là có mơ cô cũng chưa từng nghĩ thế này.
Linh Lan hạnh phúc vòng hai tay ôm chặt eo Trình Phong, trên môi cô lúc này là nụ cười vô cùng hạnh phúc tuy nhiên Linh Lan không biết rằng trên gương mặt của Trình Phong cũng là nụ cười hạnh phúc như cô.