Hồi Đáp

Chương 21: Tỏ tình



Buổi tối Trình Phong dẫn theo Linh Lan ra ngoài đến nơi hẹn với Hân Anh tuy nhiên anh chỉ nói với cô là đi gặp một người bạn chứ cũng chẳng nói sẽ có Lục Nhạn.

Lúc hai người đến nơi cũng đã tám giờ tối Lục Nhạn và Hân Anh đã đến lúc thấy Linh Lan thì Lục Nhạn rất bất ngờ anh không ngờ cô sẽ đến đây, Linh Lan cũng thế cô cũng không nghĩ là sẽ có Lục Nhạn.

- Anh.

Lục Nhạn thấy Linh Lan thì không khỏi bất ngờ anh cũng không ngờ là Trình Phong lại đưa Limh Lan đến đây, anh gật đầu sau đó lại đưa mắt nhìn theo Trình Phong ở phía sau.

Linh Lan bước đến chỗ Lục Nhạn còn Trình Phong thì đi theo sau, Linh Lan gật đầu chào hỏi với Hân Anh sau đó mới ngồi xuống đối diện với Lục Nhạn.

Nhà hàng họ đặt là một quán nướng khá lớn hiện tại cũng khá đông khách nên chỉ còn vừa đúng bàn bốn người, Lục Nhạn và Hân Anh ngồi gần nhau đối diện là Trình Phong và Linh Lan.

- Vợ cậu xinh thế này hèn gì cứ dấu ở nhà chẳng bao giờ giới thiệu với người khác.

Hân Anh nhìn nhìn Linh Lan thấy cô gái nhỏ này xinh xắn nhưng trông khá trầm tĩnh không biết sao nhưng cô cảm thấy rất có cảm tình.

Trình Phong lên tiếng giới thiệu

- Đây là vợ tôi Linh Lan còn đây là Hân Anh đồng đội cũng là một người bạn của anh.

Nói xong anh quay sang giới thiệu với Linh Lan còn Lục Nhạn thì anh không cần phải giới thiệu.

Linh Lan nghe Trình Phong giới thiệu xong thì gật đầu

- Chào Chị em là Linh Lan.

“ Chào em Chị là Hân Anh còn bên cạnh là Lục Nhạn cũng là đồng đội của chị”

Linh Lan nghe Hân Anh nói xong thì cười cô quay sang nói với Lục Nhạn

- Em biết ạ.

Hân Anh không nghĩ là hai người biết nhau nên hơi tò mò

- Em biết anh ấy à?

“ Vâng ạ”



Hân Anh quay sang nhìn Lục Nhạn với ánh mắt tò mò, Lục Nhạn cũng cảm nhận được ánh mắt của cô liền quay sang nhìn hai người nhìn thẳng vào nhau sau đó Lục Nhạn rờ mắt rồi lên tiếng giải thích.

Từ nảy đến giờ anh vẫn dựa lưng vào ghế tư thế khá thoải mái chiếc ghế này cũng có vẻ khá nhỏ đối với anh, Lục Nhạn nhìn Linh Lan từ tốn nói:

- Đừng quậy nữa.

Sau đó lại nói với Hân Anh

- Nó là em gái tôi.

Hân Anh nghe thế thì rất sốc, vợ Trình Phong lại là em gái ruột của Lục Nhạn? Wtf

- Anh….. Anh… em ấy? Hai người là anh em ruột?

Linh Lan nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Hân Anh thì bật cười.

- Chị thấy không giống sao? Cũng đúng có lẽ do em xinh xắn hơn còn anh ấy trông quá lạnh lùng lại hay cao có nên là trở nên già rồi hai anh em không giống nhau nữa.

Linh Lan chưa nói xong thì đã bị Lục Nhạn lườm cho một phát sau đó cô thức thời liền im lặng.

- Anh mày già vì phải cày bừa nuôi thêm đứa em gái ở nhà đó.

Hân Anh bên cạnh cũng lên tiếng

- Đúng là nhìn kĩ thì thấy hai người giống nhau thật đó càng nhìn càng giống, nhưng mà sau không ai nói cho tôi biết chuyện này hết vậy?

Trình Phong và Lục Nhạn điều im lặng cả hai không ai nói đến ai, Linh Lan bèn lên tiếng giải thích

- Hai người này không thích nhau tính tình lại giống hệt nhau không ai chịu nhường ai nên họ không nói cũng không có gì lạ đâu chị ạ.

“ Em nói đúng chị cũng thấy hai người này tính tình điều không tốt đúng là không xem ai ra gì cả”.

Hai người tuy vừa gặp nhau thôi nhưng cảm giác cứ như là thân quen tự lâu rồi, bữa cơm trôi qua khá yên ổn, mọi người điều uống rựu ban đầu Linh Lan cảm thấy vô cùng vui vẻ nhưng về sau nghe bọn họ nói chuyện cô mới biết thì ra Hân Anh phải rời quân đội tâm trạng của cô liền tụt dốc theo.

Linh Lan là người sống khá nội tâm từ nhỏ cô đã quen nhìn sắc mặt người khác mà sống nên chỉ nhìn là cô có thể đoán được tâm trạng của Hân Anh đang rất tệ tuy nhìn bề ngoài có vẻ vui vẻ nhưng ánh mắt cô ấy có gì đó rất buồn.

- Thế sau khi rời quân đội cô định làm gì?

Trình Phong hỏi thăm lúc này trong người ai nấy cũng có một ít cồn, Trình Phong và Lục Nhạn điều lười biến tựa vào ghế mà ngồi tuỳ ý, còn Linh Lan và Hân Anh vẫn ngồi thẳng lưng hai tay vẫn để trên bàn.

“ Vẫn chưa biết chỉ nghĩ muốn mở tiệm hoa thôi sau đó thì sống qua ngày”.

- Cũng được dù sao cô là con gái cứ liều mình sống trong nguy hiểm hoài cũng không được.

Hân Anh gật đầu chứ không nói thêm gì.

- Làm gì cũng được ngày ngày vui vẻ là được.

Lục Nhạn bên cạnh lên tiếng ý anh muốn nói với Hân Anh rằng cô làm gì cũng được anh chỉ hy vọng cô có thể ngày ngày vui vẻ.

————

Buổi tối này Linh Lan đã nghe mấy người bọn họ kể rất nhiều chuyện có chuyện của anh trai cô có chuyện của Trình Phomg và chuyện của Hân Anh từ chuyện vui hay buồn bọ họ điều ôn lại kỉ niệm, Cũng nhờ vậy mà Linh Lan mới biết cả ba người họ đã phải trãi qua nguy hiểm thế nào đã vất vả ra sao?.

Đến lúc ra về thì Hân Anh và Linh Lan đã đi không nổi nữa, Hân Anh uống rất nhiều nên cô ấy say là đúng nhưng Linh Lan thì tửu lượng quá kém cô chỉ uống có ba ly mà mặt mày đã đỏ bừng ngay cả đi cũng đi không nổi đến lúc về thì Trình Phong phải bế cô ra xe, còn Lục Nhạn và Hân Anh lúc chiều họ đi cùng xe là xe của anh nên Lục Nhạn đỡ Hân Anh ra xe.



Lúc ra đến xe Lục Nhạn nói với Trình Phong

- Chăm sóc em gái tôi cẩn thận, niếu nó có

chuyện gì tôi sẽ giết cậu.

Trình Phong nghe thế thì bật cười còn uy hiếp cơ đấy.

“ Biết rồi anh trai”

Anh cố ý nhấn mạnh hai từ anh trai, sau đó liền đưa Linh Lan lên xe, Lục Nhạn cũng đỡ Hân Anh lên xe cô say nhưng rất ngoan không có la hét chưởi bới như người khác.

Lục Nhạn thắt dây an toàn cho Hân Anh sau đó lái xe về nhà mình, nhìn Hân Anh bất tỉnh nhân sự anh cũng biết là không thể hỏi nhà cô ở đâu rồi, Hân Anh đã rời quân đội chỉ là ngày kia sẽ làm lễ ra quân cho cô nên hiện tại Hân Anh đã không ở quân đội nữa cũng không thể đưa cô về quân đội được.

Lục Nhạn lái xe rất chậm anh mở cửa cho gió thổi vào để tỉnh rựu, thật ra biết là lát nữa về sẽ lái xe nên Lục Nhạn và Trình Phong cũng không dám uống quá nhiều, uống xong lại ngồi ở đó một lúc đề tan rựu rồi mới ra về.

Gió thổi vào khoang xe khiến cho mái tóc của Hân Anh bay tán loạn, lúc nảy sợ cô bị lạnh nên Lục Nhạn đã cởi áo khoác đắp cho cô.

Không gian nhỏ lại tối khiến cho Lục Nhạn rối bời suy nghĩ anh biết niếu hôm nay bản thân không giữ cô lại không chịu nói rõ lòng mình có lẽ sau này sẽ không bao giờ có cơ hội nữa, gác tay lên cửa sổ Lục Nhạn chăm cho mình một điếu thuốc để giải toả tâm trạng.

Suốt quãng đường về Hân Anh vẫn ngủ có điều mặt cô đã không còn đỏ nữa, về đến nhà anh Lục Nhạn mở cửa sau đó bế cô lên nhà.

Hân Anh vẫn chưa tỉnh nên Lục Nhạn bế cô vào phòng khách phòng này ngày thường niếu anh về Linh Lan sẽ sang ngủ ở phòng này.

Lục Nhạn không mở đèn cả nhà anh điều không mở đèn, bước vào phòng sau đó Lục Nhạn đặt Hân Anh lên giường anh chỉnh lại chăn cho cô mở thêm điều hoà nhẹ nhẹ sau đó anh liềm đi ra.

Nghe tiếng đóng cửa Hân Anh từ từ mở mắt ra, thật ra cô say nhưng không đến mức bất tĩnh nhân sự thế này chỉ là cô muốn được gần anh thêm chút nên mới giả vờ say.

Nhìn căn phòng tối đen Hân Anh nằm bất động cả người cũng rất thoải mái tuy nhiên cô vẫn đang suy nghĩ.

Bên ngoài Lục Nhạn không đi ngủ anh cũng không thay đồ mà ngồi ở phòng khách hút thuốc, cả căn nhà im ắng chìm trong bóng tối chỉ có khói thuốc lờ mờ hoà vào trong đêm tối, ánh sáng của phố thị rọi vào cửa sổ khiến cho căn nhà mang một nét gì đó khá bí ẩn.

Cùng một căn nhà nhưng hai người bị căn cách không chỉ là một cánh cửa mà còn có cả vết ngăn cách trong lòng của hai người mà không một ai dám phá vỡ, Lục Ngạn chỉ sợ anh sợ niếu như cô không thích anh thì nói ra chỉ sợ làm bạn cũng không được nhưng niếu không nói lại sợ mất đi cô.

Không biết Lục Nhạn ngồi đó bao lâu lúc anh định đứng dậy thì đột nhiên thấy có bóng dáng ai đó đứng bên cạnh mình, Lục Nhạn bị doạ nên ngã xuống ghế lúc anh nhìn lại thì nhận ra là Hân Anh, anh xoa xoa trán

- Sau em không ngủ mà lại ra đây?

Hân Anh ngồi xuống bên cạnh

- Anh ngồi đây hút thuốc mấy tiếng liền à?

Lục Nhạn cũng không biết anh ngồi đây bao lâu nghe Hân Anh nói thì anh mới biết hoá ra mình đã ngồi đây lâu như thế.

Hai người ngồi bên cạnh nhưng cả hai điều im lặng không ai nói gì cả, không gian im ắng khiến cho hai người có thể nghe được nhịp đập của trái tim mình, ánh sáng bên ngoài rọi vào khiến cho căn nhà trở nên lờ mờ không khí càng trở nên mờ ám. Im lặng một lúc lâu thì có người lên tiếng là Hân Anh.

- Lục Nhạn em có chuyện muốn nói với anh.

Lục Nhạn nghe thì có hơi bất ngờ anh quay sang nhìn cô hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, lúc này anh cảm thấy đôi mắt của Hân Anh rất rất sáng.

Thấy được Lục Nhạn chịu nhìn mình nên Hân Anh lại nói tiếp chỉ là giọng nói hơi đứt quãng và chầm chậm.

- Chuyện là…. Chúng ta còn có ngày mai không?



Chỉ một câu nói đơn giản của cô thôi nhưng Lục Nhạn có thể hiểu, anh hiểu ý cô liệu hôm nay chia xa thì bọn họ còn có ngày mai không? Là ngày mai cùng nhau chứ không phải ngày mai của mỗi người.

Lục Nhạn trả lời vô cùng chắc chắn.

- Có, nhất định sẽ cùng nhau.

Hân Anh à, anh thích em rất rất lâu rồi nhưng do anh hèn nhát không dám đối mặt với em, anh muốn có một cơ hội để trở thành bạn đồng hàng cùng em trong suốt quãng đời còn lại, muốn trở thành chỗ dựa cho em, anh muốn chăm sóc em không để em chịu khổ, Hân Anh anh yêu em, em có đồng ý không?

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh người đàn ông trước mắt này là người cô yêu, Hân Anh không nghĩ đến Lục Nhạn có thể dịu dàng đến vậy nhìn đôi mắt sắt bén này gương mặt góc cạnh mang phần lạnh lùng, cô không nghĩ anh sẽ yêu cô.

Lục Nhạn cũng nhìn vào ánh mắt của cô anh đang chờ đợi câu trả lời trái tim của anh chưa bao giờ loạn nhịp như vậy, lúc này anh mới hiểu được dù bản thân có là quân nhân nhưng khi đứng trước tình yêu ai cũng hèn nhát như ai.

Hân Anh không trả lời cô vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Nhạn cái nhìn này khiếnncho anh bối rối không thôi, một lúc sau vẫn không thấy Hân Anh trả lời trong lòng Lục Nhạn đã biết cô không đồng ý nên anh muốn đứng dậy ra ngoài để bình tâm vượt qua tình huống này, nhưng lúc anh toan đứng dậy thì bị cánh tay của Hân Anh tóm lấy kéo trở về vị trí chưa kịp định thần thì Hân Anh đã bổ nhàu tới và hôn anh, Lục Nhạn bị cái hôn này làm cho ngẩn người

- Lục Nhạn em đồng ý em rất đồng ý.

Em đã đợi câu nói này của anh rất rất lâu rồi chỉ là em chưa kịp tỏ tình với anh thì anh đã tỏ tình trước rồi, Lục Nhạn em rất rất muốn bên cạnh anh.

Lục Nhạn vui mừng không thôi thì ra cô cũng yêu anh tình cảm của anh không phải từ một phía.

Lục Nhạn ôm lấy Hân Anh anh ôm rất chặt, cô cũng ôm lấy anh cả hai như muốn hoàn vào

nhau

- Hân Anh anh yêu em rất rất yêu.

Nụ cười trên môi Hân Anh lúc này tươi hơn bao giờ hết cô không dám tin ước nguyện của mình lại có thể trở thành sự thật như thế này.

“ Lục Nhạn em cũng yêu anh, yêu từ rất rất lâu rồi”.

Trong bóng tối hai con người chân thành nhất ôm lấy nhau dành cho nhau những nụ hôn ma bản thân đã khao khát quá lâu..