Hối Hận Còn Kịp

Chương 23





Chap 23

Nói rồi Dương Thiên nhanh chóng rời khỏi phòng họp, phóng xe nhanh đến bệnh viện.

Còn đám cổ đông và thư ký Dư Thi đứng hình và vô cùng ngạc nhiên với thái độ và lời nói hôm nay của anh.

Anh nói cái gì mà vợ tôi sinh sao tôi có thể ở đây họp ? Nếu nhớ không lầm anh và vợ mình đã ly hôn và xa nhau hơn 5 tháng rồi mà. Sao anh có thể biết cô sinh được chứ ?

Dương Thiên nhanh chóng lên xe phóng nhanh trên con đường cao tốc đến bệnh viện. Nhưng không may Dương Thiên đã gặp tai nạn ngay trên con đường cao tốc. Hai chiếc xe Ferrari xanh và trắng tông thẳng vào nhau.


~ Bệnh viên Trịnh gia

Dương Thiên được đưa đến bệnh viện nhà họ Trịnh. Bác sĩ Bạch Lan em gái bà Bạch Nhan \( mẹ Nhã San \) đích thân cấp cứu phỏng thuật cho anh để anh qua được cơn nguy kịch.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn 4 tiếng rất thành công Dương Thiên được đưa đến phòng điều trị đặc biệt để nằm. Người đến thăm anh một bóng người cũng không có chỉ duy nhất thư ký Dư trợ thủ đắc lực của anh biết và đến chăm sóc.

Anh nằm suốt trên giường bệnh suốt cả ngày đến sáng hôm sau anh mới có thể tỉnh lại. Nhưng đến khi anh tỉnh lại thì có lẽ đã quá trễ để đến gặp người con gái anh rất muốn gặp.

. Dương tổng cậu tỉnh rồi ?

. Tôi nằm ở đây bao lâu rồi ?

. Cả ngày hôm qua.

. Tôi phải đến bệnh viện Chân Ái. Cậu mau chuẩn bị xe đưa tôi đến đó.

. Dương tổng cậu đang bị thương không thể đi lại nhiều được. Bác sĩ đã dặn.....

. Tôi bảo cậu đi cậu dám quản ?

. Được ! Tôi lập tức chuẩn bị xe cho cậu.


Hơn 10p chiếc xe Ferrari đã có mặt tại bệnh viện Chân Ái. Dương Thiên không màn việc đang bị thương nặng mà nhanh chạy vào phòng cấp cứu để tìm Nhã San. Nhưng trời có lẽ không muốn để anh và cô vợ vô duyên của mình gặp nhau thì phải ?

Dương Thiên chạy đến trước cửa phòng cấp cứu thì vừa lúc đó một vị bác sĩ và hai cô y tá đi ra gương mặt ai nấy đều đau buồn.

. Bác sĩ vợ tôi cô ấy sao rồi ?

Vị bác sĩ vẫn giữ gương mặt đau buồn đó nhìn anh nói

. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể giữ mạng sống cho cả mẹ và bé.

. Vậy thì.....

. Trước khi vợ anh vào phòng sinh đã nói với chúng tôi dù thế nào cũng phải giữ lấy đứa bé nên chúng tôi chỉ có thể cứu đứa bé.

. Bác sĩ ông nói vậy là ý gì ? Vợ tôi và con tôi quả thật đều quan trọng như nhau, nhưng vợ tôi mới là người phụ nữ tôi cần. Bác sĩ sao ông lại không hỏi ý kiến của tôi chứ ?

. Anh Trần anh đừng đau lòng nữa, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ đừng lực bất tòng tâm.

. Anh Trần ? Tôi họ Dương, vợ tôi họ Trịnh, anh Trần là ý gì đây hả ?

. Cô Trần Tâm Ngãi chẳng phải là vợ anh sao ?


. Bác sĩ, tôi đang cảm thấy rất rối loạn, ông có thể đừng đùa nữa có được không ? Vợ tôi cho ông bao nhiêu tiền, tôi cho ông gấp đôi chỉ mong ông nói sự thật.

. Xin lỗi, nếu anh không phải là người nhà của cô Tâm Ngãi thì chúng tôi không tiện tiết lộ thông tin nào nữa về cô ấy.

Vị bác sĩ nói rồi liền rời đi. Còn Dương Thiên anh vẫn đứng đó như người không hồn. Không những thế anh còn tự cười giễu bản thân mình.

" ông trời chẳng lẽ ông lại trêu đùa tôi như vậy ? Người còn bên cạnh tôi thì tôi không biết quý, đến khi người đi rồi thì ông lại bắt tôi vì người đó mà đau khổ, mà bị dằn vặt. Ông trời rốt cuộc ông muốn trêu đùa tôi thế nào thì ông mới vừa lòng đây ? "

Dương Thiên giờ đây chẳng khác gì kẻ mất hồn đi lang thang trên dãy hành lan bệnh viện mà không biết rằng đang có một người vẫn dõi theo anh, nhìn về phía anh và vì anh mà rơi lệ.

" Thiên à, em xin lỗi. Em không thể vì bản thân mà tiếp tục làm anh đau khổ nữa. Anh yên tâm đứa con này của chúng ta em nhất định sẽ chăm sóc nó, bảo vệ nó và nuôi dưỡng nó thành người tài như anh. "

Trịnh Nhã San cô không biết rằng lựa chọn ra đi của cô mới chính là lựa chọn mà khiến cả đời Dương Thiên anh cảm thấy vừa dằn vặt vừa đau khổ.

Hết chap 23