Hối Hận Muộn Màng

Chương 102: Khôi phục trí nhớ



Khốn... kiếp... mày dám... phản tao..._ Thẩm Bình gục xuống đất khó khăn nói từng tiếng.

- Phản... Haha...Thẩm Bình ông không lẽ mất máu đến hồ đồ rồi, tôi có khi nào trung thành với ông mà tạo phản....

Tony nhếch mép khinh bỉ nhìn Thẩm Bình chật vật nằm đó.

Lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngày càng gần, tiếp theo đó là nột loạt tiếng bước chân, cảnh sát ập vào liền bắt Thẩm Bình và hai tên thuộc hạ của ông ta đi.

- Sao rồi, mọi người không bị thương ở đâu chứ??

Ken bước đến phía Thẩm Quân Đình nhìn một lượt rồi lên tiếng hỏi han.

- Không sao...

Lúc này khi hai tên thuộc hạ bị bắt đi Thẩm Quân Đình mới có cơ hội đến gần Cố Tuyên Nghi, anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô mà không khỏi đau lòng.

- Tiểu Nghi, em có sao không, không bị thương ở đâu chứ?

- Không sao...

Cố Tuyên Nghi gắng gượng mỉm cười nhưng gương mặt tái nhợt lại đang tố cáo cô.



- Đi anh đưa em đến bệnh viện. _ Thẩm Quân Đình đỡ cô đứng dậy, để cô dựa vào lòng mình.

- Không... cần..._ Cố Tuyên Nghi mệt nhọc lên tiếng, cô không muốn đến bệnh viện.

Ngoan, nghe lời, đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra cho em. _ Thẩm Quân Đình dịu dàng như dỗ một đứa trẻ.

- Không.....

- Tiểu Nghi....

Chưa nói hết câu trước mắt Cố Tuyên Nghi đã tối sầm lại, cô ngất đi trong vòng tay Thẩm Quân Đình.

Thầm Quân Đình sợ hãi, đôi tay run rẩy bế cô lên đi nhanh ra xe, một đường lái thẳng đến bệnh viện.

Phía bên này Lâm Mặc Phong cũng nhanh chóng đi theo.

...----------------...

Cố Tuyên Nghi khi được đưa đến bệnh viện đã nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

Sau 30 phút cuối cùng bác sĩ cũng bước ra.

- Bác sĩ, cô ấy sao rồi.

Thẩm Quân Đình lo lắng tiến lên hỏi.

- Sức khoẻ cô ấy không có gì đáng ngại, chỉ là bị kinh sợ cùng kiệt sức nên mới ngất xỉu, một lát nữa sẽ tỉnh lại.

- Cảm ơn bác sĩ.

Cố Tuyên Nghi sau đó được đưa xuống phòng hồi sức, gương mặt tái nhợt khi nãy giờ đã có chút huyết sắc.



Lâm Mặc Phong lúc này cũng đến nơi muốn tiến đến xem tình hình của cô nhưng bị Thẩm. Quân Đình ngăn lại.

- Anh có ý gì?_ Lâm Mặc Phong hỏi.

- Ý gì? Không phải tôi đã cảnh cáo anh không được đến gần Tiểu Nghi rồi sao. Tại sao anh vẫn cứ như âm hồn bất tán bám riết không buông vậy? _ Thẩm Quân Đình tức giận chất vấn, Lâm Mặc Phong có quan hệ không rõ với Thẩm Bình, có thể anh ta có liên quan đến những chuyện bất chính của Thẩm Bình, anh vẫn nên đề phòng anh ta thì hơn.

- Bám riết không buông? Tôi đi theo vợ mình có gì là sai?

- Vợ??? Anh và Tiểu Nghi đã ly hôn lâu rồi, giờ tôi mới là chồng sắp cưới của cô ấy, anh lấy tư cách gì mà đòi làm chồng cô ấy. Sau những chuyện anh đã làm ảnh nghĩ mình còn xứng để làm chồng cô ấy sao. Tôi nói cho anh biết, chỉ cần Thẩm Quân Đình tôi còn sống ngày nào thì anh đừng mơ đến gần Tiểu Nghi.

Nói rồi Thẩm Quân Đình mở cửa phòng bệnh đi vào bỏ lại Lâm Mặc Phong thần người đứng đó.

...----------------...

Bên trong phòng hồi sức Thẩm Quân Đình nhìn Cố Tuyên Nghi nằm đó mà đau lòng, cũng tại anh lơ là, mất cảnh giác mới khiến cô phải chịu khổ như vậy.

- Bé con,... đừng... đừng bỏ mẹ....bé con.....

Nghe thấy tiếng của Cố Tuyên Nghi, Thẩm Quân Đình sực tỉnh đến bên cạnh cô, cố gắng nghe rõ từng lời cô nói.

- Phong....em không hại cô ta... tại sao không tin em...

Từng câu từng chứ lọt vào tai Thẩm Quân Đình khiến anh chết lặng, cô sắp nhớ lại rồi sao.

- Phong....Phong.....

Từng mảnh kí ức lần lượt hiện lên, nó lướt qua như một cơn gió rồi dần rõ ràng, từng chuyện từng chuyền lần lượt hiện về như một thước phim quay chậm trong đầu cô, giọt nước mắt lăn dài trên gò má, tiếng nức nở của cô vang vọng cả căn phòng đau xé tâm can của Thẩm Quân Đình.

- Tiểu Nghi....

Thẩm Quân Đình bình ổn lại tâm trạng, cầm tay cô nhẹ xoa như an ủi, chấn an.

- Đừng làm hại con tôi.... Đừng

Cố Tuyên Nghi hét lên một tiếng, rồi mở mắt, nước mắt vẫn còn nơi khoé mắt, giọng nói kèm theo tiếng nức nở.

- Phong.... bé con.... bé con...đừng làm hại con tôi.... Phong...cứu bé con...cứu...

- Tiểu Nghi....em tỉnh rồi....

Thẩm Quân Đình lên tiếng kéo Cố Tuyên Nghi về thực tại.

- Tiểu Nghi... bình tĩnh đi em... bình tĩnh...

Thẩm Quân Đình ôm chặt lấy cô giữ cho Cố Tuyên Nghi không kích động.

- Anh hai.... con của em...Lâm Mặc Phong đã giết đứa bé...con của em...

Cố Tuyên Nghi nước mắt giàn giụa được Thẩm Quân Đình ôm vào lòng, từng câu từng chữ cô nói như con dao đâm từng nhát sâu vào trái tim của Thẩm Quân Đình. Cô nhớ lại rồi, nhớ hết tất cả mọi chuyện, nhưng từ lúc tỉnh lại tới giờ câu nào cũng nhắc tới Lâm Mặc Phong, còn có " anh hai" tiếng gọi này anh vạn lần không muốn nghe lại nhưng giờ thì hay rồi bao nhiêu tâm tư của anh đều đổ sông đổ bể hết rồi.

- Ngoan.... bình tĩnh... Em mới tỉnh lại không được quá kích động...anh đi gọi bác sĩ cho em.

Thẩm Quân Đình đè nén đau nhói nơi lồng ngực chấn an cô, đỡ cô nằm xuống rồi đi ra ngoài.