Hối Hận Muộn Màng

Chương 104: Quyết định nằm ở em



Bên trong phòng Cố Tuyên Nghi quả thật chưa ngủ, trước giờ cô luôn có thói quen thức đợi anh đi làm về, dù bây giờ vẫn còn tránh mặt anh nhưng cô vẫn vô thức ngồi đợi anh về, nghe tiếng cửa cùng tiếng bước chân vững chắc của anh vang lên rồi biến mất, chắc chắn anh đã về cũng đã vào thư phòng cô mới có thể an lòng mà đi ngủ.

Từng lời Thẩm Quân Đình nói cô nghe không xót một từ, cô không trách anh nhưng cô chưa sẵn sàng để đối mặt với tất cả.

Bóng đêm dần bao phủ toàn thành phố, sự rộn ràng tấp nập của ban ngày dần được thay bằng sự yên tĩnh, thanh bình khi mọi nhà dần chìm vào giấc ngủ.

...----------------...

" Cốc... cốc... cốc..."

Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức người con gái đang say giấc nồng trên chiếc giường lớn kia. Cố Tuyên Nghi từ từ mở mắt, đôi mắt ngái ngủ nhìn một lượt xung quanh phòng, tầm mắt dừng lại ở chiếc đồng hồ được treo trên tường 9 giờ rồi.



Cố Tuyên Nghi hốt hoảng bật dậy, lúc này tiếng của người làm từ ngoài vọng vào:

* Cô chủ, có cậu Tony đến tìm.

* Được, tôi ra ngay đây.

Đáp xong Cố Tuyên Nghi nhanh chóng rời giường, vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ rồi đi ra phòng khách. Vừa ra ngoài liền thấy Tony vẻ mặt đầy ưu tư ngồi ở đó.

* Tony, anh đến đây lâu chưa?_ cô lên tiếng chào hỏi trước.

* Anh cũng mới tới thôi_ Tony đáp

* Anh tới tìm Đình sao? Anh ấy giờ này chắc hẳn đang ở công ty sao anh lại đến đây?_ Cố Tuyên Nghi nói ra nghi vấn trong lòng mình, bình thường Tony tới đây đều là tìm Thẩm Quân Đình nên cô nghĩ lần này cũng vậy.

* Không, anh không tìm cậu ấy, anh tìm em._ Tony nhìn cô nói.

* Tìm em? _ Cố Tuyên Nghi bất ngờ, trước đây hầu hết là hai người gặp nhau ở phòng khám của Tony, nếu có gặp ở nhà cũng chỉ chào hỏi qua loa sau đó Tony liền vào thư phòng tìm Thẩm Quân Đình, hai người hầu như không nói chuyện riêng bao giờ, cũng không có gì để nói. Chả lẽ là vì bệnh của cô, nhưng bây giờ cô đã nhớ lại mọi chuyện, cũng không cảm thấy bản thân có bất kì triệu chứng nào của bệnh, nên cô không hiểu tại sao hôm nay Tony lại đến tìm cô.



* Anh biết em đang thắc mắc tại sao anh lại đến đây tìm em._ như đọc được suy nghĩ của cô Tony liền nói.

* Anh đến để giúp em hiểu rõ lòng mình._ Tony nói tiếp.

Câu nói kết thúc đổi lại được ánh mắt bất ngờ của Cố Tuyên Nghi, cô hồ nghi hỏi lại:

* Giúp em hiểu rõ lòng mình? Ý anh là sao?.

* Anh biết em trong lòng em đang lo lắng cái gì, với cương vị là bác sĩ điều trị chính của em thì dĩ nhiên anh sẽ giúp em giải đáp mọi nỗi niềm trong lòng._ Tony nói ra ý định của bản thân, thật ra anh ta làm vậy một phần vì cô hiện vẫn là bệnh nhân của anh ta cho nên anh ta cần phải để ý đến mọi hành động cũng như những thay đổi về mặt cảm xúc của cô, phần còn lại là vì Thẩm Quân Đình, không thể tiếp tục nhìn người anh em tốt của mình ngày ngày buồn rầu nên anh ta quyết định đến tìm cô.

* Anh biết những việc Lâm Mặc Phong gây ra cho em trong quá khứ là không thể chấp nhận được nhưng anh thật lòng khuyên em cái gì buông được thì hãy buông đi đừng mãi sống trong quá khứ như vậy. Thân là bác sĩ hơn ai hết anh mong bệnh nhân của mình sẽ buông bỏ được những chuyện không vui để có một cuộc sống tốt hơn. Anh cũng biết việc Đình lừa dối em thời gian qua là cậu ấy sai, anh cũng sẽ không nói giúp cậu ấy, nhưng anh thật lòng mong em buông bỏ được quá khứ và cho bản thân mình cùng cậu ấy một cơ hội.

Tony thật lòng nói.

- Em hiểu những gì anh nói, em cũng không trách Đình vì nững gì anh ấy làm, em có thể hiểu anh ấy làm vậy là vì muốn tốt cho em, vì không muốn em nhớ đến những chuyện đau lòng nên mới làm vậy, em hiểu hết. Cái khiến em khó xử ở đây là em không biết phải dùng thân phận gì để đối mặt với Đình, là em gái hay vợ sắp cưới.

Cố Tuyên Nghi nói ra nỗi lòng của bản thân, khi đầu mới nhớ lại cô quả thất có chút trách móc Thẩm Quân Đình vì đã nói dối mình nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại cô cảm thấy mình không nên trách anh bởi lời nói dối của anh không làm hại cũng như tổn thương bất cứ ai, hơn nữa quãng thời gian đó cô vô cùng vui vẻ, hạnh phúc cũng vô cùng tận hưởng tình yêu và sự săn sóc của anh.

- Anh hiểu nỗi khó xử của em, nhưng anh chắc rằng em cũng cảm nhận được tình yêu của cậu ấy dành cho em và anh tin những cử chỉ và tình cảm của em với cậu ấy khi đó hoàn toàn xuất phát từ trong tim em đúng chứ?

Tony hỏi nhưng giọng điệu lại mang tính khẳng định.

Thấy cô im lặng không nói gì Tony cũng không làm khó cô liền lái sang chuyện khác. Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Tony rời đi.

Cả căn phòng giờ đây chỉ còn lại mình Cố Tuyên Nghi ngồi đó chìm đắm trong đóng suy nghĩ, trong đầu cô giờ đây vẫn còn văng vẳng cuộc nói chuyện vừa rồi với Tony cùng với đó là câu nói trước khi rời đi của anh ta " Anh chỉ nói vậy thôi còn quyền quyết định vẫn nằm trong tay em."