Trong phòng thay đồ tràn ngập không khí lãng mạn và hạnh phúc, Thẩm Quân Đình nãy giờ vẫn ôm chặt Cos Tuyên Nghi không buông, cô bây giờ thật xinh đẹp, một vẻ đẹp đến động lòng người, thật lòng anh chỉ muốn giữ cô là của riêng mình, chỉ của một mình anh thôi.
Bà xã, anh nhớ em muốn chết, em có biết mấy hôm nay không có em bên cạnh anh không đêm nào anh có thể ngủ ngon. Em xem này, quầng thâm mắt rõ như vậy._ Thẩm Quân Đình ôm cô tủi thân kể. Mấy hôm nay theo tục lệ cưới hỏi trong nước nên anh và cô bị mẹ anh tách ra, không cho ở chung làm anh nhớ cô muốn chết. Nói cái gì mà cho đến khi bước vào lễ đường thì cô dâu và chú rể không được gặp mặt nhau nếu không sẽ không may mắn chứ, hừ mấy cái hủ tục cưới hỏi lạc hậu đó mà mẹ anh vẫn tin cho được, đã vậy còn một mực bắt anh phải làm theo, tức chết anh rồi.
- Vậy sao, Thẩm tổng nói vậy là ý chỉ hơn ba mươi năm qua đêm nào anh cũng thức trắng sao._ Cố Tuyên Nghi trêu chọc anh.
- Phải đó._ Thẩm Quân Đình không biết xấu hổ trả lời.
Ôi trời, mù mắt tôi rồi._ một giọng nói trong trẻo vang lên cắt ngang giây phút ngọt ngào của hai người,
- Tuyết Nhi, cậu đến rồi._ Cố Tuyên Nghi vui vẻ reo lên, thoát khỏi vòng tay anh đi về phía phát ra tiếng nói.
Người đến chính là Vũ Tuyết Nhi, người bạn thân duy nhất của Cố Tuyên Nghi, sau khi cô sang Mĩ cùng anh thì cô và Tuyết Nhi đã ít liên lạc với nhau, lại cộng thêm việc cô mất trí nhớ nên dường như đã quên mất người bạn này nhưng bây giờ cô đã nhớ lại còn sắp kết hôn nên dĩ nhiên không thể thiếu người bạn thân này rồi.
Hai người lâu ngày gặp lại đều vô cùng xúc động mà ôm chầm lấy nhau, thấy hai cô gái có vẻ có nhiều điều muốn tâm sự nên Thẩm Quân Đình liền nói:
- Tuyết Nhi em ở lại với cô ấy, anh ra đại sảnh tiếp khách cùng với mọi người.
Được, em biết rồi.
Nói rồi anh liền ra khỏi phòng, hai cô gái cũng nhanh chóng đi đến chiếc bàn gần đó ngồi xuống trò chuyện.
Đồ vô lương tâm nhà cậu, xảy ra nhiều chuyện như vậy mà một câu cũng không nói với mình._ Vũ Tuyết Nhi cao giọng trách móc, khi Cố Tuyên Nghi xảy thai Tuyết Nhi đang đi công tác với ba ở nước ngoài nên không hay biết đến khi trở về liền nghe tin cô đã cùng anh ra nước ngoài, sau đó lu bu nhiều việc chưa thể sang Mĩ thăm cô, đến bây giờ khi cô kết hôn hai người mới có cơ hội gặp lại.
Mình xin lỗi, xin lỗi mà, khi đó nhiều việc cùng xảy đến một lúc mình trở tay còn không kịp đâu ra tâm trí nghĩ tới chuyện khác, hơn nữa cậu bận như vậy mình không muốn cậu phải phiền lòng vì chuyện của mình._ Cố Tuyên Nghi cười trừ nhận lỗi với Vũ Tuyết Nhi.
- Được rồi, mình không trách cậu nữa, nhưng mà Tiểu Nghi à, trước đây mình đã từng nói mình coi cậu như chị em trong nhà và bây giờ cũng vậy, cho nên chuyện của cậu cũng là chuyện của mình, cậu không cần lo làm phiền đến mình. Từ giờ trở đi, hứa với mình bất kể có chuyện gì cũng phải nói với mình không được giấu mình nữa, được không._ Vũ Tuyết Nhi thật lòng nói.
Được, mình hứa với cậu.
...----------------...
Không gian nơi tổ chức hôn lễ được trang trí trần ngập hoa tươi, những đóa tường vi nở rộ đẹp đẽ, những bông tường vi hồng và trắng được trang trí rộng khắp, chúng nở rộ khoe sắc như tình yêu của anh đối với cô luôn nồng nàn và mãi mãi,
Không gian lễ đường sang trọng, vì là hôn lễ của chủ tịch tập đoàn Max, công ty đã ngành lớn nhất nhì nước Mĩ nên việc báo chí đến săn ảnh là điều không thể thiếu nhưng để đảm bảo sự riêng tư và thoải mái cho quan khách anh đã đặc biệt bố trí vệ sĩ và khu vực tác nghiệp riêng cho cánh phóng viên, những người có ý vượt quá sẽ ngay lập tức bị vệ sĩ đuổi đi và các bức ảnh chụp được của người đó cũng sẽ lập tức bị xóa. Vì lẽ đó nên các phóng viên hết sức tuân thủ những quy định được đưa ra.
Cánh cửa lễ đường mở ra, cô gái trong chiếc váy cưới lộng lẫy nắm tay ba của mình đi vào lễ đường, ánh đèn chiếu rọi khiến cô như thiên thần giáng trần, xinh đẹp lộng lẫy.
Thẩm Quân Đình trong bộ vest trắng được cắt may tỉ mỉ đứng đó mỉm cười hạnh phúc nhìn người con gái trong lòng đang tiến về phía mình. Bản nhạc du dương vang lên đánh dấu thời khắc trọng đại của đôi trai gái, từng câu từng chữ như nói lên tình yêu của hai người cùng với đó là sự chúc phúc.
- Ta giao con bé cho con._ Cố lão gia đặt tay cô vào tay anh giọng nói ấm áp dặn dò.
- Cảm ơn ba._ anh mỉm cười cảm ơn rồi nắm chặt tay cô đi về hướng cha sứ.
Hai người đến trước mặt cha xứ, cha xứ mỉm cười nhìn hai người bắt đầu nghi lễ.
- Anh Thẩm Quân Đình, anh có đồng ý lấy cô Cố Tuyên Nghi làm vợ, dù ốm đau hay bệnh tật, dù nghèo khó hay sang giàu cũng sẽ yêu thương, tôn trọng nhau, một đời thủy chung hay không?
- Con đồng ý_ Anh trả lời không chút do dự.
- Cô Cố Tuyên Nghi, cô có đồng ý lấy anh Thẩm Quân Đình làm chồng, dù ốm đau hay bệnh tật, dù nghèo khó hay sang giàu cũng sẽ yêu thương, tôn trọng nhau, một đời thủy chung hay không?
- Con đồng ý_ cô nhìn anh rồi nhìn cha xứ gật đầu đáp.
- Mời chú rể trao nhẫn cho cô dâu_ Cha xứ cười hiền hòa nói.
Hai chiếc nhẫn cưới được thiết kế tinh xảo lần lượt được đeo lên tay của anh và cô, chiếc nhẫn mang trên mình kí hiệu tình yêu của riêng hai người.
- Giờ hai con đã chính thức là vợ chồng, mong Chúa phù hộ hai con trọn đời hạnh phúc._ Cha xứ mỉm cười chúc phúc hai người.
- Giờ con có thể hôn cô dâu của mình.
Cha xứ vừa dứt lời anh liền tiến lên đặt lên môi cô một nụ hôn, một nụ hôn nhẹ nhàng không quá mãnh liệt, nụ hôn chứa đựng tình yêu của anh dành cho cô.
- Anh yêu em bà xã_ anh ôm lấy cô nói.
- Em cũng yêu anh, ông xã. Cảm ơn anh vì đã đến bên em.
Hai người ôm nhau trong hạnh phúc cùng với những lời chúc tốt đẹp của hai bên gia đình, bạn bè và quan khách.
Một cuộc tình nhiều khó khăn, trắc trở cuối cùng cũng có cho mình một cái kết có hậu. Một mối tình đơn phương cuối cùng cũng được hồi đáp, tất cả khó khăn, thử thách rồi cũng sẽ qua đi chỉ cần ta luôn cố gắng và không bỏ cuộc thì cuối cùng sẽ hái được quả ngọt.