Bốn người ngồi vào bàn ăn, cả bàn đều là món yêu thích của cô và anh, còn có các món ăn tốt cho bà bầu. Cô nhìn một bàn đầy ắp thức ăn liền cảm thấy sợ hãi. Mới ăn được vài miếng cô liền cảm thấy buồn nôn, đã cố nén xuống nhưng không thành, cô bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Ba người còn lại thấy vậy nhìn nhau đầy lo lắng, anh đứng dậy đi theo cô vào nhà vệ sinh.
Đứng ở cửa, thấy cô nôn đến xanh xao mặt mày, anh đi đến cạnh cô, đỡ lấy thân thể sắp không trụ nổi của cô, hỏi:
- Em không sao chứ?
- Không sao đâu, đừng lo_ cô mệt mỏi đáp lại anh, vốn muốn thoát khỏi anh tự mình đi ra nhưng vừa mới thoát khỏi anh cô liền run rẩy ngã xuống, trước mắt cô tối sầm lại ngất đi.
Thấy cô như vậy, anh vội bế cô ra ngoài, kêu quản gia gọi bác sĩ rồi đưa cô lên phòng.
Nhìn anh bế cô ra khỏi phòng vệ sinh, khuôn mặt hốt hoảng, ông cụ Lâm và Lâm phu nhân mặt liền biến sắc, đứng dậy lên tiếng thúc giục quản gia gọi bác sĩ rồi theo anh lên phòng.
20p sau một chiếc xe dừng lại trước cửa Lâm gia, từ trên xe bước xuống là một người đàn ông trung niên trên người khoác chiếc áo blouse trắng nhanh chóng tiến vào trong nhà. Theo sự chỉ dẫn của quản gia, bác sĩ được đưa lên phòng, ông kêu mọi người ra ngoài rồi mới bắt đầu khám cho cô.
Một lúc sau, vị bác sĩ đó bước ra, ông cụ Lâm là người lên tiếng đầu tiên:
- Bác sĩ Tần, con bé sao rồi.
- Chú Lâm yên tâm, chỉ là ăn uống không đúng bữa dẫn tới kiệt sức, truyền một bình dịch dinh dưỡng là sẽ ổn_ bác sĩ Tần đáp lại.
- Thật sự không sao chứ?_ mẹ anh hỏi.
- Không sao đâu, mọi người không cần quá lo lắng, bây giờ tôi đang truyền dịch cho cô ấy, tỉnh lại là sẽ ổn thôi._ bác sĩ Tần lần nữa khẳng định.
- Được rồi, cám ơn cháu_ ông cụ Lâm nói.
- Chú đừng khách sáo như vậy, cháu coi Mặc Phong như con của mình nên vợ thằng bé cũng là con dâu của cháu, chú không cần phải cảm ơn cháu._ bác sĩ Tần nói.
- Chú đang truyền dịch cho con bé,khoảng 30p nữa là xong, cháu nhớ canh rồi rút kim truyền dịch ra.
Bác sĩ Tần quay sang nói với anh.
- Cháu đã biết_ anh gật đầu nói với bác sĩ Tần.
Bác sĩ Tần nói với ông cụ vài câu rồi rời đi, hôm nay ông vừa kết thúc một cả phẫu thuật liền nhận được điện thoại của quản gia, chưa kịp dặn dò cấp dưới đã vội vã tới đây, bây giờ không còn gì đang ngại ông cần quay lại bệnh viện.
Bác sĩ Tần là con một chiến hữu của ông cụ Lâm. Là bạn tốt của ba anh, hai người chơi thân với nhau từ nhỏ, coi nhau như người trong nhà, ông có duy nhất một người con trai nhưng chẳng may qua đời vì tai nạn giao thông khi mới 4 tuổi, vợ ông vì sinh khó cũng đã qua đời, cả Tần gia rộng lớn chỉ còn mỗi ông, cảm thương cho hoàn cảnh của bạn mình, ba anh khi còn sống thường đưa anh tới Tần gia bầu bạn với ông, nhờ ông làm cha đỡ đầu của anh.
Mất vợ, mất con nên khi Lâm Mặc Phong được đưa tới ông liền yêu thương anh như con ruột của mình.
30p sau bình dịch được truyền hết, anh cẩn thận rút kim truyền dịch ra khỏi tay cô sau đó quay người ra khỏi phòng.
Vừa ra đến cửa phòng đã thấy ông cụ Lâm và mẹ anh ở đó, ông cụ Lâm lên tiếng trước:
- Cháu đến thư phòng ta có chuyện muốn nói.
- Dạ.
Nói rồi anh nối bước theo sau ông cụ Lâm vào thư phòng.
Lâm phu nhân thấy hai người rời đi, bản thân mình thì lặng lẽ đi vào phòng chăm sóc cô.
P/s: Cảm ơn mọi người đã đón đọc và yêu thích "Hối hận muộn màng". Bộ truyện này ko có bản thảo trước sự, mình vừa viết truyện vừa nghĩ các tình huống nên còn nhiều chỗ chưa được hợp lý, mong mọi người đọc có thể góp ý để mình hoàn thiện tác phẩm hơn nữa. Mong m.n sẽ ủng hộ và đón nhận "Hối hận muộn màng" đến cùng. Cảm ơn m.n rất nhiều🥰🥰🥰