Hối Hận Muộn Màng

Chương 23: Say



Hôm nay là ngày Lâm thị tổ chức họp cổ đông nên cô và anh rời nhà đến công ty từ sáng sớm.

Cuộc họp chia làm hai lần, một lần buổi sáng là cuộc họp của các cổ đông và ban giám đốc cũng như các quản lí cấp cao với chủ tịch còn buổi chiều là cuộc họp của các phòng ban.

Sau khi kết thúc hai cuộc họp cô cảm thấy không khoẻ nên về nhà trước còn anh ở lại tham gia tiệc cùng nhân viên trong công ty.

Gần đây các dự án của Lâm thị đều vô cùng thuận lợi, kế hoạch mở rộng kinh doanh tại thị trường nước ngoài tiến triển rất tốt nên tâm trạng anh rất tốt, đối với nhân viên cũng ôn hoà hơn nên khi được nhân viên mời rượu anh đều không từ chối mà uống hết.

Tửu lượng của anh rất tốt nhưng uống nhiều như hôm nay không say là điều không thể.

Kết thúc buổi tiệc về tới nhà đã là 11h khuya, anh không cho tài xế đỡ mà tự mình vào nhà.

Lúc này một thân hình nhỏ nhắn từ trong nhà chạy ra đỡ lấy anh, dìu anh lên phòng.

Do đã say, trước mắt anh chỉ toàn là bóng người chồng chéo lên nhau không rõ mặt, anh lắc đầu vài cái cố gắng căng mắt ra nhìn thì thấy đó là Cố Tuyên Nghi.

Đỡ anh lên phòng, cửa mới khép hờ anh liền đè cô lên tường mà hôn, nụ hôn rất mãnh liệt, gấp gáp, anh vừa hôn tay vừa di chuyển vào trong lớp váy nhẹ xoa khắp thân thể cô, bàn tay hư hỏng lần theo đường cong cơ thể tìm đến bầu ngực đẫy đã mà xoa nắn.

- Anh yêu em, rất yêu em_ anh nỉ non bên tai cô

- Ưm... Phong....

Nghe tiếng rên khe khẽ bật ra từ miệng cô càng kích thích anh một cách mãnh liệt, anh hôn cô càng sâu hơn, mãnh liệt hơn, bàn tay càng ra sức nắn bóp vòng một no đủ của cô.

- Phong.... về.... về giường đi.

Anh nghe thấy vậy liền dừng lại, theo cô về giường, vừa về đến giường, lưng chạm được đến tấm nệm êm ái anh liền mất đi ý thức lăn ra ngủ.

Lúc này, bên ngoài cánh của, nương theo ánh đèn trong phòng, khuôn mặt cô ngày càng tái đi, cô như chết lặng khi nghe thấy những âm thanh vừa rồi.

Phải, người đỡ anh lên phòng là Tô Uyên Linh chứ không phải cô.

Khi nãy cô đang ngủ, thấy khát nước liền tỉnh dậy tìm nước uống nhưng bình trong phòng đã hết nước cô đành xuống nhà lấy nước. Vừa mở cửa phòng thì bắt gặp cảnh anh được Tô Uyên Linh dìu vào phòng, cô không nghĩ gì nhiều, vốn muốn xuống nhà lấy nước như trước nhưng lúc ngang qua phòng Tô Uyên Linh liền nghe thấy âm thanh khi nãy, những âm thanh ái muội đó lọt vào tai cô khiến cô như chết lặng đứng chôn chân tại chỗ, muốn nhanh chóng đi khỏi đó nhưng chân cô như bị đổ chì không tài nào nhấc lên được.

Lúc này những âm thanh ái muội kia truyền ra ngày một nhiều.

- Phong....ưm.... a.... từ.... từ từ thôi, cẩn....cẩn thận ảnh hưởng bé con....a....

Tô Uyên Linh không ngừng cao giọng rên rỉ, vừa rên cô ta vừa hướng mắt ra cửa nở nụ cười nham hiểm.

Khi nãy lúc đưa anh lên phòng cô ta đã thoáng thấy bóng cô ở cửa phòng ngủ chính, cũng không nghĩ anh sẽ đè cô ta ra hôn ngay ở cửa, biết chắc cô sẽ đi qua nên cô ta cố tình cao giọng rên rỉ để cô nghe thấy. Biết cô vẫn đang đứng ở cửa nên mặc dù anh đã ngủ cô ta vẫn cố tình rên rỉ để khiêu khích cô.

Cô như chết lặng, nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp có phần tái nhợt, cô dựa người vào tường men theo bức tường lê từng bước chân lặng nhọc đi về phòng.

Vừa về đến phòng, cô cuối cùng không gắng gượng được nữa, dựa người vào cửa ngồi bệt xuống sàn nhà bật khóc nức nở.

Đặt tay lên phần bụng hơi nhô lên, cô nhẹ xoa nhỏ giọng tâm tình với đứa trẻ:

- Bảo bối, có phải mẹ đã sai khi cố gắng níu giữ cuộc hôn nhân này không.

👍👍👍⬅️⬅️⬅️