Hối Hận Muộn Màng

Chương 3: Hối hận rồi???



Nhận ra sự bất thường trong ánh mắt anh, tên bắt cóc cười khẩy một cái, nói:

- Sao vậy, Lâm tổng hối hận rồi??

Nghe hắn nói vậy, anh mới giật mình nhận ra, anh là đang hối hận sao???

Không thể nào, anh không yêu cô, người anh yêu là Tô Uyên Linh, trước tới nay đều như vậy, người anh yêu giờ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi anh còn đang do dự cái gì mà chưa rời đi???

Tô Uyên Linh nhìn anh vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ không kìm được mà tỏ ra khó chịu, cô ta cố gắng kéo anh đi, may thay cuối cùng anh cũng chịu di chuyển, cô ta nhanh chóng kéo anh ra khỏi nhà kho tối tăm đó một mạch đi thẳng ra ngoài.

Nhìn bóng anh khuất dần, cô dần cụp mắt lại, cố che giấu sự tuyệt vọng tràn ngập trong đôi mắt, nước mắt cố kìm nén bắt đầu tuôn rơi.

Kết thúc thật rồi, thật sự chấm hết rồi sao, anh không còn cần cô nữa sao??? Cô và con của cô thật sự không còn cơ hội nào sao??

Đúng vậy, cô đã mang thai, là con của anh, cô rất muốn nói với anh rằng cô có thai rồi, nó là con của anh nhưng chưa kịp nói thì anh đã quyết định xong... Ha, thật đáng thương, cô thật đáng thương.

- Được rồi! _ tên dẫn đầu bọn bắt cóc đột nhiên lên tiếng, hắn ta đứng dậy tiến đến chỗ 2 tên còn lại.

- Giao lại cho chúng mày đó, muốn làm gì thì làm, nhớ xử lí sạch sẽ, đừng để lại dấu vết gây bất lợi cho tao.

Nói rồi hắn liền rời đi để lại cô và hai tên đàn em ở đó.

Thấy được ông chủ cho phép bọn chúng liền nhanh chóng lộ ra bộ mặt đê tiện của mình, chúng nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn con mồi, gương mặt tràn ngập vẻ thèm khát.

Ngay từ đầu chúng ta luôn thèm khát cô, một cô gái đẹp như vậy không được chơi quả là phí nhưng một phần còn e ngại cô là người của Lâm Mặc Phong anh, một phần là sợ ông chủ của chúng. Giờ đây không những ông chủ cho phép mà anh cũng đã chọn cứu nhân tình chứ không phải cô, nói thẳng ra với là đồ bỏ đi thì chúng việc gì phải e ngại. Giờ chúng có chơi chết cô cũng sẽ chẳng có ai để ý đến chỉ cần sau khi hành sự chúng xử lí một chút là sẽ không ai có thể lần ra dấu vết.

Nghĩ như vậy, chúng hí hửng lại gần cô, nở nụ cười dâm tà nhìn thật ghê tởm.

- Các.... các người muốn làm gì_ cô sợ hãi nhìn chúng lại gần mình, cố gắng lùi lại phía sau nhưng vô vọng cả tay và chân cô đều bị chói chặt rất khó để đi chuyển chứ đừng nói đến việc phản kháng.

Nhìn gương mặt sợ sệt của cô, chúng càng cười dâm hơn, lại gần cô, nhẹ vuốt ve khuôn mặt của cô

- Cô em đừng sợ, một chút nữa thôi anh sẽ khiến cô em sướng như ở trên thiên đường vậy.

Vừa nói chúng vừa vuốt ve mặt cô, bàn tay dơ bẩn của chúng vuốt từ mặt xuống đến cần cổ trắng, vừa vuốt chúng vừa xuýt xoa

- Không hổ danh là người phụ nữ của Lâm tổng, cô em đây thật non mềm, chắc hẳn làm sẽ rất sướng.

Nói xong hai tên đó nhìn nhau cười ha ha, tiếng cười vang vọng vả nhà kho thật ghê rợn.

Mặc kệ cô giãy giụa, phản kháng ra sao bàn tay dơ bẩn của chúng vẫn không ngừng vuốt ve cơ thể cô, bàn tay của một tên còn đang vuốt ve đùi cô, tay hắn theo tà váy ngày càng lên cao hơn.

- Đừng... đừng đụng vào tôi_ cô giãy giụa, cố kẹp hai chân lại để hắn không thể làm càn nhưng không thành công.

Cô không muốn bị như vậy, không thể, nếu... nếu chúng thành công làm nhục cô, cô sẽ không sống nổi mất, còn con của cô... không... không thể để chuyện này xảy ra được.

Nghĩ vậy cô dùng hết sức bình sinh để phản kháng, giãy giụa không cho chúng đụng chạm vào mình.

Thấy cô không chịu nghe lời, một trong hai tên bắt đầu bực mình, chúng trực tiếp đánh ngất cô để dễ hành sự.