Hồi ký của Văn Lãm

Chương 7



Lý Thuấn siết chặt chén trà trong tay, vai run bần bật. Thật ra lời Lãm nói không có gì quá đáng bởi vì quả thật, năng lực của hắn vô cùng thấp. Hắn vào được đây là do trong suốt mấy năm công tác, hắn đã không ngừng dùng thế lực để tác động lên các kết quả đánh giá. Nhờ vậy, dù điểm số không cao lắm nhưng thành tích công tác thì cũng tương đối đẹp, được Vương cho đỗ vớt. Hắn cũng không hi vọng gì về cái việc mình sẽ được vào phủ Vương làm việc. Vả chăng có may mắn đến thế thì hắn cũng không dám làm. Vương khó tính lại cao vời như vậy, không phải là người phù hợp với những kẻ ưa lối tắt như hắn. Nếu làm việc với ngài thì chẳng khác nào hắn tự khép mình vào khuôn phép, hắn không thể sống cuộc sống gò bó như thế được. Sở dĩ hắn đến đây là bởi nghe được tin Lãm cũng ứng tuyển. Hắn đến chỉ để ra uy với Lãm, thể hiện với chàng rằng khả năng của hắn cũng không thua kém gì chàng, hắn cũng có thể đặt chân vào Mai Phủ. Đáng tiếc Lãm không những không tức giận khi thấy hắn ở đây mà ngược lại còn ung dung châm chọc. Lý Thuấn cảm thấy vô cùng giận dữ.

- Tên Văn Lãm khốn khiếp!

Lý Thuấn nghiến răng, xắn tay áo, lao khỏi giường và vồ lấy chàng. Lãm sững người, nhất thời không phản ứng kịp, lù khù lùi về sau. Lãm tuy mồm miệng nhanh nhảu và văn tài xuất sắc nhưng khả năng vận động thì lại kém cỏi. Đó là lý do mà thuở sinh thời, chàng không thể chống trả lại bọn quan lại đã hành hạ mình, để rồi cuối cùng bị chúng hành hung đến chết.

Lý Thuấn hùng hổ xông vào Lãm, nắm đấm xé rách không khí. Lãm giương mắt lên nhìn. Nắm đấm của gã Lý Thuấn to thật! Nếu xơi phải nó thì rớt mấy cái răng chứ chẳng đùa. Lãm đành chịu trận nhưng nắm đấm đó đã không rơi trúng mặt chàng, nó rơi vào lòng bàn tay của một người khác. Một thanh niên cường tráng mặc áo dài khăn đóng màu xanh trầu bà.

Áo dài của người đó có vạt ngắn hơn bình thường. Tà áo xẻ đôi, vờn bay trong gió. Quanh hông quấn một tấm đai lưng bằng da lớn, khảm đầy những mảnh thép hình lục giác. Đai lưng được cố định bởi một chiếc thắt lưng ngọc. Chân đi hia vải. Đặc biệt, trên gấu áo của người đó có thêu một đóa hoa. Vì trời cũng đã tối nên Lãm không nhìn rõ được đó là hoa gì. Ở Thần giới, chỉ có Hoa tộc mới thêu hoa dưới gấu áo mà thôi. Lãm dò xét người ấy hồi lâu. Người này là một Hoa tiên.

Ban nãy, khi Lý Thuấn chuẩn bị sinh sự với Lãm thì người này xuất hiện. Lãm không nhìn kịp thân thủ của y, chỉ mơ hồ đoán rằng y đã từ trên mái nhà mà đáp xuống. Y nhanh như chớp chắn ngang Lãm và Lý Thuấn, đưa tay can ngăn Lý Thuấn lại. Lãm vì vậy mà được an toàn.

Tay Lý Thuấn bị người đó bắt lấy, khiến gã trong phút chốc không thể dịch chuyển. Lý Thuấn ngẩng phắt lên, điên cuồng trừng mắt. Gã đã bị cơn giận làm cho ngu muội. Không còn nhớ rằng đây là đâu và bản thân là ai nữa. Người thanh niên kia hơi nheo mắt, khẽ vận lực. Tay của Lý Thuấn lập tức bị bẻ gập lên, cổ tay kêu răn rắc.

- Á! Á! 

Lý Thuấn la hét, người hắn vặn vẹo theo cánh tay bị bẻ, cơ mặt méo mó. Hẳn là rất đau đớn.

- Im mồm! Vương đang bận xử lý chính sự. Nếu ngươi làm ảnh hưởng đến sự tập trung của người thì ta sẽ tống ngươi vào lao!

Chàng trai đó đe dọa.

Lý Thuấn cố gắng ngậm mồm lại trong khi mắt vằn vện vì đau. Miệng hắn mếu máo và khóe mắt rớm lệ. Người thanh niên đó vẫn không buông tay hắn ra. Sắc mặt y thật lạnh lẽo. Lãm và những người khác trông thấy cảnh tượng đó, không dám nói một lời nào, người toát mồ hôi.

Thuộc hạ của Vương thật lãnh khốc. Cho dù Lý Thuấn đã vâng lời, ngoan ngoãn im lặng nhưng vẫn không buông tha cho hắn. Quả là Hoa tiên có khác, những con người lớn lên trong môi trường quân đội khắc nghiệt. Họ đã quen tra tấn tù nhân, thế nên những cảm xúc tầm thường trong cơ thể đã bị loại bỏ triệt để. Họ làm việc bài bản và chỉnh chu.

Giữa lúc người thanh niên đó đang trừng phạt Lý Thuấn thì bên hiên nhà chính, nơi gần với nhà phải nhất chợt vang lên tiếng đằng hắng. Âm thanh rất trầm, dù chỉ là một tiếng đằng hắng nhưng vẫn đủ sức khiến không gian lặng phắt. Người thanh niên đó lập tức bỏ tay Lý Thuấn ra, hướng về phía hiên nhà quỳ sụp xuống, vái chào. Lãm và những người khác thấy y thi lễ như vậy, hiển nhiên đều rối rít thi lễ theo y.

Mọi người đều quỳ xuống đất, bái chào năm lần và không dám ngẩng đầu lên nữa. Lãm cũng không ngoại lệ. Vì trán tỳ lên sân nhà nên chàng chẳng thấy được dung mạo Vương. Chỉ nghe tiếng rên rỉ khúm núm của Lý Thuấn và một tiếng "bịch" thật lớn âm vang. Dường như Lý Thuấn đã quỳ khuỵu xuống sân nhà. Tiếng động vừa nãy chính là âm thanh va chạm giữa đầu gối và bề mặt gạch.

- Lý Thuấn hửm? 

Trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị.

- V... Vâng! 

Lý Thuấn run lẩy bẩy tâu.

- Ta xem qua bảng thành tích của ngươi, thấy cũng không tệ, vì vậy mới vớt vát ngươi vào đây. Ngươi vẫn không biết phép tắc ư? Chẳng phải ta đã phổ biến rõ quy định rồi sao?

- V... Vương! Lý Thuấn có tội! Xin người bao dung mà giơ cao đánh khẽ!

- Giơ cao đánh khẽ? Công chức thì không được phạm sai lầm, nếu phạm sai lầm thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng cho quốc gia. Khi đã phạm sai lầm, người công chức phải biết nhận sai và chịu phạt, đó mới là khí khái của công chức nhà nước. Ngươi lại mong mình được giơ cao đánh khẽ ư?

Lý Thuấn im bặt.

Mai Lang Vương tiếp tục nói, giọng nhàn nhạt.

- Trước đó nhiều người đã gửi đơn tố cáo ngươi đến ta. Ta chưa có thời gian xử lý nên đang định giao cho cấp dưới giải quyết. Nghe nói ngươi lợi dụng uy thế của gia tộc mà gây áp lực cho biết bao người, cản trở sự phát triển của hệ thống công chức nói riêng và sự trong sạch của bộ máy hành chính nói chung, khiến cho chính quyền cấp dưới bệ rạc nhũng nhiễu. Ngay cả những thành tích mà ngươi có cũng không phải kết quả chân thật.

Lý Thuấn giật bắn người, mồ hôi ướt đẫm toàn thân.

- Ta triệu ngươi đến đây chủ yếu để xử lý ngươi thôi. Ta vốn định đợi kì thi tuyển kết thúc rồi mới ra tay nhưng ngươi phiền nhiễu thật đấy. 

Giọng Mai Lang Vương hơi uể oải.