Phỉ Hân Nghiên đôi mắt bàng hoàng nhìn người vừa mới đến.
Người này dáng dấp tuy mảnh khảnh nhưng toàn thân tản mác linh quang mạnh mẽ, từ trên xuống dưới đều đem lại cảm giác thoát tục không thể với tới. Hắn mang bạch y, bên ngoài phủ một chiếc áo choàng tối màu không chỉnh tề, mái tóc giống như chỉ dùng một sợi dây tùy tiện buộc lên, chỉ nhìn qua cũng có thể thấy là kiểu người hào sảng, tự tại, thích du ngoạn, không quan trọng tiểu tiết lễ nghĩa.
Thế nhưng đồng thời cũng là một người không thể động vào.
Chỉ cần ngươi tinh mắt một chút thì có thể nhận ra chất vải hắn đang mặc đều là tuyệt phẩm trân quý, hắn đeo một cặp giáp cổ tay bằng bạc, hoa văn tinh xảo cầu kì. Người nọ vẫn lăm lăm đối mặt với Vương Diệu, một tay hắn nắm lấy chuôi trường kiếm đặt bên hông, không dùng não cũng nhìn ra từng đường nét trên vỏ kiếm đều hoa lệ vô cùng. Người này tuy có tính cách phóng khoáng, nhưng tâm phòng bị rất cao, kiếm đeo bên mình vẫn luôn thẳng thớm, chỉn chu, đề phòng lúc cần có thể ngay lập tức phản đòn.
Không những thế, hắn còn có thù địch với Vương Diệu.
Phỉ Hân Nghiên thấy vậy không nhịn được cau mày, đối phương chắc chắn là người có thân phận tôn quý bất phàm, bản lĩnh cũng không tầm thường, nếu không cũng không có khả năng đánh văng kiếm trong tay một quỷ thần.
Hay nói cách khác...
Kẻ này có sức mạnh ngang ngửa thần quan?!
Nghĩ đến đây, nàng đã tức khắc minh bạch mình cần phải làm gì, vội bật dậy chạy về người đến.
Vương Diệu tất nhiên lập tức vươn tay bắt nàng lại, ai ngờ còn chưa kịp chạm lấy thì một chưởng đã đánh tới. Anh ta nhanh như cắt tránh thoát, chỉ là hơn chục cây cối phía sau đều không chịu được ngọn gió này, nháy mắt đã bị cuồng phong san bằng.
Ầm ầm.
Đòn tấn công kia hoàn toàn chỉ dựa vào pháp lực, thậm chí người kia còn không dùng công kích vật lí, thế mà đã như cơn lốc quét sạch một mảng đất, xới tung đất đai, đốn ngã rất nhiều đại thụ.
Nếu kẻ đứng đó là một con người, có lẽ cơ thể đã bị xay nhuyễn rồi!
Vương Diệu lướt nhìn một lượt, híp mắt, không biết là đang toan tính gì.
Phỉ Hân Nghiên nhân đó đã thoát mạng, đứng sau lưng người lạ mặt kia. Không khí bây giờ bí bách đến cực điểm, người nọ đối diện với quỷ thần như Vương Diệu không có chút sợ hãi, tay trái vẫn đặt trên chuôi kiếm, hai người họ đang trong tư thế cảnh giác quan sát đối phương mà không để ý đến nàng vẫn chưa từng ngừng theo dõi bọn họ.
Một nụ cười vô ý thoáng qua trên gương mặt Phỉ Hân Nghiên.
Kẻ vừa gặp nạn rơi vào thế khó ấy mà lại mỉm cười.
À, bây giờ nàng không phải là kẻ rơi vào thế khó, người đối diện với khó khăn thực sự là Vương Diệu.
Hiện tại anh ta đã có thể khẳng định kẻ trước mắt mình không thể nghi ngờ là thần quan, hơn nữa còn là một thượng thần. Gây hấn với thần quan ngay lúc này không phải là một quyết định khôn ngoan, huống hồ anh ta còn đang ở trên địa phận của nhân giới.
Nếu Vương Diệu cứ tiếp tục quá phận thì chính là đang khiêu chiến với thiên giới, vi phạm hiệp ước hòa bình.
Vương Diệu cũng đã nhìn ra nguy cơ này, anh ta không phải là đang đối chọi hay sợ đối phương, mà là đang suy xét quyết định nào phù hợp hơn.
Và Phỉ Hân Nghiên đã dự đoán được đâu là quyết định của anh ta.
Quả nhiên sau đó, Vương Diệu gấp quạt lại, hướng hai người nở một nụ cười. Nếu người khác nhìn vào hẳn sẽ thấy đó là một nụ cười ấm áp, nhưng Phỉ Hân Nghiên không bao giờ tin hai chữ 'ấm áp' này có thể dán lên người Vương Diệu, thế nên nàng ta không dám lơi lỏng, ai mà biết sau lớp mặt nạ kia ẩn giấu điều gì.
"Ồ, vậy ra cô nương này là người quen của ngài sao?"
Nam tử kia không nói gì, chỉ đạm mạc gật đầu, Vương Diệu cũng không ngoài ý muốn với sự chán ghét trong mắt đối phương, anh ta vẫn mỉm cười đến giả dối.
"Ra là vậy. Ngày sau hi vọng ngài để mắt đến vị cô nương này một chút, nữ tử ra ngoài vào thời gian này cũng không tốt."
Người kia rốt cuộc cũng mở miệng:
"Ta nhất định sẽ chú ý, không phiền ngươi phải nhọc lòng."
Vương Diệu chỉ cười rồi cáo từ rời đi, Phỉ Hân Nghiên đứng trước lời nói hoàn toàn không chút khách khí này cũng không biết nên nói thế nào, nhưng khi thấy người nọ quay sang, nàng liền trở về như bình thường. Phỉ Hân Nghiên cúi đầu cung kính:
"Đa tạ công tử thấy khó cứu nguy, ta nhận ân đức này không biết nên lấy gì báo đáp."
Nam tử kia hơi nghiêng đầu, rồi hắn cười rộ lên ấm áp, thoạt nhìn chỉ như một thiếu niên vô lo vô nghĩ. Phỉ Hân Nghiên không thể đoán được nụ cười kia của hắn là lòng tốt hay chỉ đơn giản là khách sáo, nàng cũng cười đáp lại:
"Xin hỏi công tử quý danh là gì?"
"Ha ha, quý danh gì chứ, cô nương cứ gọi ta là Lạc Kỷ là được."
Phỉ Hân Nghiên nghe thấy cái tên này, khóe miệng càng cong lên.
Nàng ta tìm đúng người rồi.
***
Lạc Kỷ nói xong nụ cười liền có chút cứng đờ, trong lòng đang không ngừng kêu xong đời rồi. Nếu Đường Hi chứng kiến cảnh này chắc chắn cô sẽ không nhịn được mà cười ha hả.
Thiết lập nhân vật của Lạc Kỷ vốn dĩ là vậy.
Hắn tuy ham vui ham chơi nhưng tốt xấu gì cũng là một Đại Võ Thần, thế bất nào lại đi nói tên thật cho một phàm nhân, các lão tiên gia mà biết khẳng định sẽ phun một ngụm máu rồi bất tỉnh nhân sự.
Lạc Kỷ thật muốn ảo não về trí nhớ của mình, bao nhiêu luật trời hắn đều quên gần hết, chỉ sợ sau chuyến này chân không bước ra nổi tiên kinh.
Nhưng thấy nữ tử trước mặt cả người đều chật vật, vết cắt trên cổ nàng càng thêm chói mắt khó coi, Lạc Kỷ đành thở dài, lấy một chiếc khăn tay lau máu trên gò má của nàng. Ngay lúc này, Phỉ Hân Nghiên đột nhiên dè dặt mở lời.
"Lạc công tử, ngươi...không phải người trần đúng không?"
Sét đánh ngang tai!
Lần này thì Lạc Kỷ thật sự không cười nổi nữa.
Hắn mở to mắt, bàng hoàng nhìn nàng, tâm tình giống như hung hăng đánh một cái, lạnh toát từ đầu tới chân.
Thế này thì hỏng thật rồi!
Thượng thần Lạc Kỷ thanh danh hiển hách hắn đây ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, hắn thế mà bị phát hiện chỉ trong nháy mắt, hơn nữa còn là bị người thường không chút sức mạnh nhìn thấu, nhanh đến không kịp trở tay.
Đây không phải lần đầu hắn vô ý nói ra tên thật của mình, nhưng chắc chắn là lần đầu tiên bị người thường nhìn ra thân phận.
Tuy thần quan trước đây cũng là phàm thai, nhưng một khi phi thăng thành thần thì không được phép xuất hiện trước mặt con người nữa, cũng ít phàm nhân nào biết tên thật của bọn họ. Lạc Kỷ vốn định dùng phân thân khác trốn xuống nhân giới du sơn ngoạn thủy, nào ngờ sơn thủy gì đó còn chưa thấy tăm hơi, hắn đã phát hiện quỷ khí trên địa phận nhân giới, hơn nữa con quỷ này còn vô cùng cường đại, sánh ngang thần tiên.
Chuyện nghiêm trọng như vậy muốn mặc kệ cũng không được, Lạc Kỷ đành phải tự thân đến đó. Bây giờ quỷ đi rồi, hắn lại bị người ta phát hiện là thần quan.
Lạc Kỷ cảm thấy nguy cơ đầu của hắn không giữ nổi nữa rồi.
Chắc chắc các lão tiên gia sẽ quyết sống quyết chết một trận với hắn.
Lạc Kỷ thật muốn hỏi bây giờ hắn hối hận còn kịp không.
Phỉ Hân Nghiên nhìn biểu tình đau khổ của Lạc Kỷ, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười. Cảm tưởng như càng sống lâu con người ta càng trẻ ra. Nàng ôn tồn bảo:
"Lạc công tử, xin ngươi đừng lo, ta sẽ không nói với ai đâu. Chỉ là...công tử có thể giúp ta một việc không? Chuyện này thật sự vô cùng cấp bách."
Lạc Kỷ bán tín bán nghi, càng nghe càng mơ hồ, nhưng hắn vì lí do nào đó lại không xem nàng là mối nguy hại, thậm chí còn vô cùng có cảm tình với nữ tử loài người này. Thế nên thay vì giết người diệt khẩu, hắn cảm thấy giúp người một chút cũng không mất mát gì.
"Thấy người khác hoạn nạn sao có thể nhắm mắt làm ngơ? Cô nương cứ nói, ta sẽ giúp hết mức có thể."
Phỉ Hân Nghiên nhận được sự tương trợ của Lạc Kỷ, thầm cảm thán mọi việc cuối cùng cũng xuôi chèo mát mái.
Hắn vì tin tưởng nàng và vì muốn giữ bí mật nên đã đồng ý, hoàn toàn theo đúng kế hoạch.
Và giờ sẽ là thời gian giải đáp!
Ai đã cho Phỉ Hân Nghiên biết Lạc Kỷ là thần quan? Đường Hi.
Ai đã sắp xếp cho Vương Diệu truy sát Phỉ Hân Nghiên? Đường Hi.
Ai đã dự đoán được việc Lạc Kỷ trốn khỏi thiên giới dạo chơi nhân gian? Vâng, vẫn là Đường Hi.
Đường Hi rốt cuộc cũng cảm thấy việc cô miệt mài đọc nhiều tiểu thuyết có đất dụng võ.
Lạc Kỷ trong nguyên tác thật sự rất rất ghét suốt ngày phải ngồi phê duyệt tấu chương, suốt ngày phải nghe các chư thần càm ràm một mớ vấn đề. Hắn thích nhất chính là trèo tường xuống nhân giới, chu du bốn bể. Xui xẻo thay Lạc Kỷ lại là người nắm quyền quan trọng của tiên kinh, mỗi lần hắn trốn đi đều sẽ có người ráo riết bắt hắn về.
Ai lại xúi quẩy đến mức ngày ngày đều phải tìm Lạc Kỷ về á?
Chính là Văn Thần Lâm Tĩnh tài hoa hơn người, người ủy thác của Nhạc Viên chứ ai?
Nàng mỗi lần đều phải bảo trì nụ cười, đi đón hắn về thiên đình. Hiện tại Nhạc Viên đã bị phế truất thần cách, Thuần Nhã được đưa lên thay thế vị trí của cô nàng, thế mà anh ta vẫn vi phạm quy định chạy xuống nhân giới, không những bắt cóc Phỉ Hân Nghiên mà còn giam Nhạc Viên ở Thiên Lao.
Không còn những cặp mắt lúc nào cũng kè kè bên cạnh mình, ai cản được Lạc Kỷ trốn đi chơi?
Vì nhiệm vụ lần này mà Đường Hi thật sự đã vắt óc ra cực lực suy nghĩ, cô cuối cùng cũng cảm thấy công sức được đền đáp.
Thật may vì Đường Hi thuộc làu làu cốt truyện của <Đại Chiến Tam Giới>.
***
Đêm dần buông xuống khu rừng, giấu đi từng ngọn cây nhành cỏ, giấu cả hai bóng người vào bóng tối.
Lạc Kỷ không tự chủ được đảo mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh mình, ánh mắt nàng vẫn ráo riết dán trên cánh cửa tuyền một màu đen dưới mặt đất, ai cũng biết bên dưới mật đạo đó thập phần nguy hiểm, bước xuống chỉ có lành ít dữ nhiều.
Ngay cả hắn còn chưa từng đặt chân đến Thiên Lao, nơi đó dẫu sao cũng là chốn ngục giam giam giữ những thành phần hiểm ác, nhưng nếu lời nàng ta nói là thật và Thuần Nhã đang nhốt Lâm Tĩnh tại Thiên Lao thì vụ này sẽ cực kì rắc rối, tệ nhất còn chấn động cả thiên giới.
Thân là một thần quan mà lại có tâm tư với một thần quan khác.
Chuyện này thật sự chưa từng có tiền lệ!
Lạc Kỷ quả thật không thể hiểu nổi tiên kinh sao lại biến thành cái dạng này. Không chỉ phân chia bè phái mà còn âm thầm hãm hại lẫn nhau, tự ý tống giam thần quan, thiên binh kháng lệnh thượng thần.
Loạn thành một mớ hổ lốn bê bối.
Đã thế còn ảnh hưởng đến người vô tội.
Vụ việc của Nhạc Viên ban đầu hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng để vu oan cho cô nàng, một số thần quan theo phe Thuần Nhã đã không thương tiếc sát hại người dân lân cận khu rừng.
Nói thật thì mấy ngày gần đây Lạc Kỷ thật sự phiền muốn chết!
Mấy tên chư thần liên tục tỏ thái độ bất mãn với hắn, công vụ thì đã chất thành núi, hết vụ lùm xùm một tiểu thần quan bỏ mạng tại tiên kinh lại tới thượng thần mưu sát hạ thần.
Lạc Kỷ càng nhìn nữ tử này càng cảm thấy kì quái, ánh mắt nàng rõ ràng rất muốn ngay lập tức xông vào cứu người, nhưng cơ thể thì vẫn đứng im bất động, gương mặt nóng nảy đầy lo lắng.
Nàng ta nói là bằng hữu của mình bị bắt giam nhỉ?
Hắn nghĩ thế nào, lại không kìm được hiếu kì, "Phỉ cô nương, những thứ cô nói đều là người bạn đó nói sao? Cô ấy tận mắt chứng kiến thần quan làm hại người dân?"
Phỉ Hân Nghiên đáp lại chắc như đinh đóng cột, "Là thật."
Nàng vậy mà rất mực tin tưởng cô, không có lí do gì một người đã liều mạng cứu nàng sẽ tìm cách hãm hại nàng cả.
Nhưng nàng có thể không biết, dù rằng Đường Hi không hề có ý định hại Phỉ Hân Nghiên, điều đó cũng không có nghĩa là cô quý mến nàng đến mức không tiếc thân mình bảo vệ nàng như Mạc Bối Vy trong nguyên tác.
Cơ mà nếu xét theo một khía cạnh khác, người duy nhất Phỉ Hân Nghiên có thể tin tưởng ở nơi nguy hiểm này, quanh đi quẩn lại chỉ có Đường Hi...
Lạc Kỷ nhìn tâm trạng căng thẳng của nàng, trong lòng cũng thấp thỏm lạ kì, hắn hỏi:
"Nếu cô muốn cứu người đến thế, tại sao không xông vào luôn?"
Phỉ Hân Nghiên kiên quyết lắc đầu, cắn cắn môi.
"Phải đợi đến nửa đêm."
Nghe nàng trả lời đến hiển nhiên như vậy, hắn thật sự muốn vuốt mặt, không còn lời nào để đối đáp.
Con người này sao cố chấp như vậy? Bây giờ và nửa đêm thì có khác gì nhau?
Song nàng vẫn tiếp tục chờ, Lạc Kỷ cũng không còn cách nào khác cùng nàng đợi.
Chờ ròng rã một canh giờ, rốt cuộc đã tới nửa đêm, Lạc Kỷ như được đặc xá, hắn cùng Phỉ Hân Nghiên tiến vào trong Thiên Lao. Phỉ Hân Nghiên gấp gáp vô cùng, không ngừng nhìn trái nhìn phải, Lạc Kỷ nhàm chán đi theo, hắn chả thích thú gì nơi này cho cam.
Mà kể cũng lạ, loại việc làm vô vị như ngồi đợi thời gian không hề phù hợp với Lạc Kỷ chút nào. Muốn bắt hắn ngồi yên một chỗ thôi cũng khó vô cùng. Ấy thế mà Lạc Kỷ hôm nay lại có nhã hứng đợi suốt một canh giờ, hắn còn không tỏ ra mất kiên nhẫn.
Bọn họ bước qua những bậc thang đá sâu không thấy đáy, tiến sâu vào ngục giam phạm nhân. Phỉ Hân Nghiên bước đi bên cạnh Lạc Kỷ, dưới sàn lênh láng máu đỏ, nàng không nhìn xuống, chỉ dáo dác nhìn xung quanh. Lạc Kỷ quan sát chân toàn là máu, khắp phòng lại đầy mùi hôi thối, hắn chau mày ghét bỏ, nhưng vẫn đi cùng nàng.
May mà Phỉ Hân Nghiên là phàm nhân, nàng không thể cảm thấy những cái lườm ghê rợn, ớn lạnh dõi theo mình. Lạc Kỷ thì khác, hắn đảo mắt liếc lũ phạm nhân nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt u oán như muốn lột da uống máu. Không gian nơi đây hoàn toàn khép kín, bốn phía bị bủa vây bởi vô vàn tiếng la hét, kêu gào inh ỏi của kẻ tội đồ, giống như địa ngục vậy.
Tất cả những âm thanh đáng khiếp sợ đó Phỉ Hân Nghiên dù là nhỏ nhất cũng không nghe thấy, nàng chỉ cảm thấy nơi này thật lạnh lẽo và tăm tối. Hắn đối mặt với những cái nhìn độc ác, không nhịn được bật cười.
Tất cả những kẻ ở đây đều muốn lấy mạng bất cứ ai đi vào.
Nhưng với một Đại Võ Thần, hiển nhiên chút chuyện này không có tí sức uy hiếp nào.
***
Trở về hiện tại, Nhạc Viên vẫn chưa hay biết gì, cô nàng nhìn Lạc Kỷ rồi lại nhìn Phỉ Hân Nghiên, bị dọa cho đần người ra. Còn Lạc Kỷ khi thấy Nhạc Viên thật sự bị nhốt trong Thiên Lao, hắn sa sầm mặt mày, minh bạch chuyện lần này rất nghiêm trọng. Ở bên kia, Phỉ Hân Nghiên cuống quýt cả lên, liên tục hỏi cô có ổn không, có bị thương ở đâu không, xem ra chuyện lần này đã làm nàng hoảng sợ.
Người thảnh thơi nhất chắc chắn là Đường Hi. Cô xoa cổ tay đau nhức của mình, mỉm cười trấn an mĩ nhân, còn rất thoải mái nháy mắt với Nhạc Viên.
Bấy giờ cô nàng mới hoàn hồn, nhưng bỗng cảm thấy mọi chuyện có gì đó sai sai.
Căn phòng bây giờ có cô nàng, Phỉ Hân Nghiên, Đường Hi và Lạc--
Ngọa tào!!!!!!!!
Cái tổ hợp chó má gì đây?!!
Thần, quỷ và con người ở chung một phòng?!! Cái quái gì?