Nhưng mà suy cho cùng, vận mệnh vẫn là thứ không thể tránh khỏi.
Thế gian có nhiều người tốt hơn đi chăng nữa, thì cái ác vẫn không biến mất.
Câu nói này được lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong <Đại Chiến Tam Giới>.
Ngươi đối xử dịu dàng với người khác, vậy ngươi lấy gì để cam đoan rằng người ta cũng sẽ đối xử với ngươi như thế?
Khi Mạc Ngôn và Mạc Tuyết San nghĩ rằng họ có thể xem Mạc Vân Y như một người bằng hữu bình thường, cũng là khi họ biết mình phạm sai lầm.
Người ta truyền tai nhau rằng mấy năm sau, đứa con riêng của người anh-Mạc Vân Y vì nghe lời ngon ngọt của trưởng công chúa, đã lấy danh nghĩa Mạc Ngôn vào nhà giam, cấu kết với người ngoài cứu bà ta ra. Trưởng công chúa vừa ra ngoài liền hợp sức với thế lực khác đánh úp lại triều đình, công khai tạo phản. Người đứng đầu Vương gia bị sắc đẹp của bà mê hoặc, cũng dựng cờ phản quốc, lấy lí do tiên đế không trông nom đất nước, ham mê tửu sắc, mà hiên ngang dẫn binh tiến đánh.
Thế cục xoay chuyển như thay trời đổi đất, tựa hồ chỉ chớp mắt một cái, cả hoàng triều đều thay một lớp áo.
Người con trai còn lại của tiên đế không có kinh nghiệm chinh chiến, cuối cùng binh bại như núi, tử trận trên chiến trường, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy. Kinh thành thất thủ. Trang viên nhà Mạc Ngôn bị phản quân xông vào, tất cả đồ đạc quý giá đều bị lấy mất, phu nhân vì quyết không chịu nhục nhã, đã đập đầu tự vẫn, chết cùng ngày với người chồng.
Mạc Tuyết San cùng nhiều người trong trang viên Mạc gia bị phản quân bắt đi, trong doanh trại không chỉ đàn bà bị làm nhục, mà chúng còn bạo hành trẻ em, đàn ông thì bị giết mua vui. Tội ác của chúng man rợ, vô nhân đạo, đã sát hại không biết bao nhiêu gia đình, phụ nữ thành góa phụ, trẻ con trở nên mồ côi không chốn dung thân.
Mạc Tuyết San khi đó vẫn chưa từng đả thương ai bao giờ, càng không có cơ hội phản kháng quân lính. Phải mất tận một tuần sau cô nàng mới được cứu ra.
Đứng trước hàng ngàn phản quân đang chịu trói quỳ rạp dưới đất, Mạc Tuyết San đã không ngần ngại yêu cầu Mạc Ngôn giết hết chúng.
Ngày hôm đó, xác chết như chất thành một tòa núi nhỏ. Bạn nhỏ Mạc Tuyết San đứng bên cạnh, mặt không đổi sắc châm lửa đốt đi. Ngọn lửa cháy bập bùng thiêu rụi từng mảng thịt của quân địch, cơ thể chúng cháy đen xì xì, còn phát ra âm thanh lách tách khô khốc.
Mạc Tuyết San nhìn ngọn lửa, ánh mắt ngây dại như đã triệt để mất đi linh hồn. Cô nàng chứng kiến đống xác người đang cháy phừng phừng, cong môi nở một nụ cười.
"Biểu ca, ta đốt chúng rồi."
Mạc Ngôn cũng chỉ đạm mạc đáp lại một câu cụt lủn, biểu cảm lạnh tanh.
"Ừ, chúng không đáng sống."
"Nhưng không chỉ chúng. Mọi thứ, ta đốt trụi cả rồi." Cô nàng hơi nghiêng đầu, bày ra một nụ cười ngây ngô, Mạc Ngôn như thấy một mảng nguội lạnh nằm sâu dưới đáy mắt cô nàng.
Mà không chỉ Mạc Tuyết San, ngay cả hắn, bàn tay cũng đã mất đi độ ấm vốn có.
"Biểu ca, ta đốt chúng rồi. Ta không cần 'nhân tính' nữa."
***
Mạc Ngôn vì là người được chỉ định kế vị đã bị đưa ra đầu ngọn sóng, chịu không ít đau khổ, nhưng bên tay đã có một lực lượng hùng hậu đứng về phía hắn. Khi hai bên đang cạnh tranh gay gắt, thì con trai của tể tướng, Vương Diệu đã về phe người cháu đích tôn của tiên đế. Hành động này đã đảo lộn toàn bộ cục diện, quân của Mạc Ngôn chiếm thế thượng phong, đánh đuổi được quân thù, giành lại hoàng triều.
Trong trận chiến, Vương Diệu chính tay giết chết cha mình, đem về thắng lợi huy hoàng cho quân của hắn.
Buổi sáng sau ngày chiến thắng bầu trời quang đãng, nắng ấm áp phủ lên những bậc thềm già cỗi. Cánh cửa đại điện mở ra, trưởng công chúa đang nằm trên ngai vàng, sắc đẹp diễm lệ, vòng vàng châu báu đều đeo trên người, hưởng thụ cuộc sống sung sướng. Thủ cấp của tể tướng được đặt trên mâm vàng, Mạc Tuyết San bưng cái mâm trên tay đưa đến cho bà ta, trưởng công chúa chẳng thèm đoái hoài hất văng nó đi, đầu của tể tướng cứ như thế lăn long lóc trên sàn, vấy máu tung tóe.
Mạc Tuyết San từ đầu đến cuối gương mặt vẫn điềm nhiên như không. Cô nàng hỏi:
"Trưởng công chúa, ngươi muốn tự mình làm, hay để chúng ta ra tay?"
Chuyện đến nước này, trưởng công chúa hôm nay dù thế nào cũng phải chết, bà ta chầm chậm rót một ly rượu, cái điệu cười đon đả như đang châm biếm hiện lên trên gương mặt bà.
"Đừng động vào ta, thứ ti tiện ghê tởm."
Mạc Tuyết San từ bé đến giờ đã sớm nghe chửi mắng thành thói quen, cô nàng không buồn không giận, khẽ cười quay sang người anh họ.
"Biểu ca, ý huynh thế nào?"
"Cứ giết đi thôi." Mạc Ngôn ngay cả cái liếc mắt cũng không cho trưởng công chúa, xem bà ta như thứ không sạch sẽ, nhìn vào sẽ tự làm bẩn đôi mắt của mình.
Trưởng công chúa bị khinh bỉ liền hằn học đáp trả, bà ta nghiêng ly đổ rượu lên đầu Mạc Tuyết San, còn mỉm cười cợt nhả, cô nàng nhìn thứ chất lỏng đang chảy xuống đầu mình, hơi nhướng mày.
"Đúng là không biết tốt xấu."
Ngay lập tức bàn tay ngọc ngà của bà ta rơi thẳng xuống đất, trưởng công chúa đau đớn lùi vài bước, cả người lung lay sắp đổ, nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng la hét nào.
Vương Diệu nhìn máu dính trên kiếm của mình, cả người đều bất mãn, anh ta rút khăn tay lau lưỡi kiếm, mở miệng cằn nhằn:
"Mạc muội à, ngươi phải tìm cho ta thanh kiếm khác đấy."
"Không, ngươi tự tìm đi."
Mạc Tuyết San có thể không mạnh như anh trai mình, nhưng đối với cô nàng trưởng công chúa hoàn toàn không phải là một mối nguy hiểm.
Bà ta căn bản chẳng có tí thực lực gì, leo đến địa vị hiện tại hoàn toàn là nhờ đeo bám người khác. Thảm hại và thất bại đến cùng cực.
Mạc Bối Vy nhìn trưởng công chúa chỉ thấy chướng mắt, liền hơi kéo Mạc Tuyết San lùi ra sau, lắc đầu tỏ ý không muốn cô nàng đến gần loại người này. Chỉ liếc nhìn bà ta như một loài giun dế.
"Những người đứng về phía ngươi đã bị giết cả rồi, giờ ngươi có ở đây làm loạn cũng sẽ không ai tới đâu."
Trưởng công chúa nghe Mạc Bối Vy nói vậy, nụ cười trên môi càng sâu, bà ta tỏ vẻ chẳng sao cả, một thân dính đầy máu ngồi lên ngai Quỷ Quân.
Đây là điển hình cho loại người muốn chết trên đống tiền.
Mạc Tuyết San đến tức giận cũng lười, cô nàng đối mặt với Mạc Ngôn, giọng điệu từ tốn, "Biểu ca, trưởng công chúa muốn chúng ta ra tay kìa. Huynh làm đi."
Mạc Ngôn cũng không từ chối, rút kiếm ra khỏi vỏ, băng qua Mạc Tuyết San và Mạc Bối Vy tiến đến tràng ghế nạm ngọc.
Mạc Tuyết San biết trưởng công chúa sắp chết, thù hận của cô nàng sắp trả được rồi, nhưng lại chẳng hề có lấy một tia vui vẻ.
Lão gia, phu nhân. Họ đều chết cả rồi. Biết bao quỷ đã chết trong trận cạnh tranh giữa hai thế lực, mọi thứ đều đã sụp đổ. Giờ cho dù bà ta có nợ máu trả máu, những người đó vẫn chẳng thể sống lại. Việc trả thù chẳng có nghĩa lí gì cả, Mạc Tuyết San nghĩ thế, nhưng cô nàng cũng biết hơn ai hết, yêu nữ như trưởng công chúa cần phải bị giết chết.
Ha, mấy thứ máu me này quả nhiên không thể làm tâm trạng cô nàng tốt hơn được.
Một chiếc khăn tay bỗng dưng xuất hiện trước mặt Mạc Tuyết San, chủ nhân của nó đang khoa trương dùng tay chỉ lên mặt mình, ám chỉ cô nàng mau lau đi. Thấy Vương Diệu nở nụ cười ngu ngốc, Mạc Tuyết San cũng bất đắc dĩ nghe theo. Chỉ là bỗng dưng từ đâu một giọng nói vang lên khiến bước chân của Mạc Ngôn dừng lại.
Mạc Ngôn và Mạc Tuyết San từ đầu đến giờ vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì, nhưng ngay khi bóng dáng đứa trẻ đó bước ra, tất cả phẫn nộ như bùng nổ trong tức khắc.
Mạc Ngôn nhìn đứa trẻ đó, bàn tay bất giác siết chặt kiếm hơn, lệ khí hung ác tỏa hắn, dùng mắt thường cũng thấy được. Mạc Tuyết San bỗng cảm thấy hai vai của mình run rẩy, như một cái gì đó vừa bị xé toạt lớp mặt nạ của cô nàng ra vậy, đôi mắt nổi lên tơ máu, đập vào mắt Mạc Vân Y chính là những oán niệm, bi phẫn không thể buông xuống.
Mạc Tuyết San chỉ muốn cậu ta chết đi.
Ngay cả Vương Diệu còn có thể nhìn ra Mạc Tuyết San mất bình tĩnh đến cỡ nào.
Mạc Vân Y, chính là nỗi hối hận và thống khổ của Mạc Tuyết San.
"Ngươi xuất hiện ở đây làm gì?"
Mạc Ngôn lên tiếng trước tiên, giọng của hắn rất lạnh, nhưng lại khiến người nghe có một cảm giác hãi hùng khó kìm chế.
Khi nghe tin Mạc Vân Y phản quốc, Mạc Ngôn đã ngay lập tức muốn tìm ra cậu rồi giết chết.
Nhưng khi Mạc Vân Y đứng ngay trước mặt, Mạc Ngôn đã lựa chọn không xuống tay.
Là bởi vì Mạc Tuyết San.
Hắn không muốn Mạc Tuyết San gặp lại hay có day dứt gì về Mạc Vân Y nữa, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Kể cả khi hắn âm thầm trừ khử cậu ta, Mạc Tuyết San cũng sẽ đoán ra.
Hay nói cách khác, nếu không phải vì Mạc Tuyết San, hẳn Mạc Ngôn đã giết Mạc Vân Y rồi.
Mạc Vân Y hiểu hơn ai hết mình đã phạm tội ác tày trời, phản bội lại lòng tin của Mạc Tuyết San, cậu ta không có bất kì lời nào để bao biện cho bản thân cả, tất nhiên cậu cũng biết rằng hôm nay cậu và trưởng công chúa sẽ không thể sống mà thoát khỏi đây được.
Nhưng Mạc Vân Y không thể đứng nhìn mẫu thân của cậu chết.
"Ta đến để cầu xin một ân huệ, thưa ngài."
"Ta từ chối."
Cậu ta càng nhẹ giọng, "Tôi sẽ đưa hết mọi thứ cho ngài, tất cả những thứ mà mẫu thân nắm giữ. Xin ngài tha cho bà ta một mạng."
Lúc này trưởng công chúa ở phía sau nghe được bỗng điên tiết lên, bà ta vồ tới gào thét:
"Thằng ngu này, mày đang nói cái quái gì thế? Ai cho mày quyết định thay tao?!"
Vẻ mặt hung ác của bà ta hiện giờ thật sự quá khác với bộ dạng giả nhân giả nghĩa kia, khiến người ta không cách nào đối diện.
Trưởng công chúa lăn lộn bên ngoài ròng rã mấy chục năm, đã sớm không còn là công chúa của quỷ giới nữa, sự cao quý từ trong xương tủy giờ cũng bị bào mòn, chỉ còn lại đây một ả đàn bà ti tiện chua ngoa.
Vương Diệu càng xem càng cay mắt, cuối cùng chán chường bỏ ra ngoài, Mạc Bối Vy cũng biết nơi này không có chỗ cho mình liền rời đi. Trong đại điện chỉ còn lại bốn người, Mạc Tuyết San vốn im thinh thít đứng một bên quan sát, giờ mới mở miệng.
"Ngươi sẽ đưa cho bọn ta những gì?"
"...Biểu muội?"
Mạc Ngôn không ngờ tới cô nàng nhanh như vậy đã quyết định đồng ý thỏa hiệp, hắn ngờ vực quay đầu, Mạc Tuyết San gật đầu chắc nịch, giữ nguyên quyết định của bản thân.
Hắn cũng không nhiều lời, thu lại kiếm, muốn thử nghe xem Mạc Vân Y sẽ đưa ra lợi nhuận gì để xứng đáng với yêu cầu của cậu ta. Mà không cần nói Mạc Ngôn cũng biết, Mạc Tuyết San mới là người không muốn thỏa hiệp nhất, nhưng bây giờ cô nàng không có lựa chọn.
Những thứ mà Mạc Vân Y đem ra trao đổi thật sự có giá trị không nhỏ. Cậu ta đổi cả quyền thống lĩnh mấy vạn binh của cựu gia chủ Vương gia, số tài sản khổng lồ và nguồn lương thực đủ để cứu mạng một nửa quỷ giới. Tất cả thứ này đều là công gây dựng bấy lâu của cựu gia chủ Vương gia, ông ta thông minh cả đời nhưng lại ngu xuẩn một ngày, vì một người phụ nữ mà phản quốc, cuối cùng gia sản của mình bị chia năm xẻ bảy. Đó quả thật là số tài sản khiến người ta đỏ mắt.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Mạc Vân Y biết chỉ nhiêu đó không đủ để thuyết phục Mạc Ngôn.
Thế nên cậu ta đưa ra thêm một bí mật.
"Ta có thể cho ngài biết vị trí của cấm cung."
Đề nghị này đã trực tiếp làm cho cả hai người kia ngỡ ngàng.
Mạc Ngôn hơi nhíu mày, "...Ý người là cái thứ trong truyền thuyết đó thật sự tồn tại?"
Mạc Vân Y gật đầu.
"Ngài tể tướng đã tiết lộ cho--"
"Mày mau câm mồm!! Thằng khốn đần độn, mày im miệng cho tao!!!"
Trưởng công chúa gần như phát điên mà gào rú, nhưng dưới pháp lực của Mạc Ngôn, bà ta có muốn xông vào cũng sẽ bị kết giới đánh bay ra. Trưởng công chúa liên tục la hét, hai tay ra sức cào lớp màn kết giới, vẻ mặt căm phẫn như quỷ dạ xoa, bà ta như vậy càng khiến Mạc Tuyết San càng tin rằng trong cái cấm cung đó hẳn phải có thứ gì đó vô cùng giá trị, đến nỗi bà ta dù chết cũng quyết không khai ra. Cô nàng hỏi:
"Nếu lời ngươi nói là thật, vậy trong đó có gì?"
"Ta không biết."
Mạc Tuyết San lạnh lùng nhìn vào mắt Mạc Vân Y, xác định là cậu không nói dối, cô nàng gật đầu với Mạc Ngôn.
"Biểu ca, thế là đủ rồi."
Mạc Ngôn trầm mặc một hồi, cuối cùng đồng ý cầu xin của Mạc Vân Y, sau khi cậu ta khai ra cánh cửa bí mật dẫn tới cấm cung, Mạc Vân Y đỡ lấy trưởng công chúa đã mệt lả do mất máu quá nhiều ra đến cửa chính của đại điện, cậu ta quay lại, cố gượng cười:
"Chờ đến khi ta đưa mẫu thân ra ngoài rồi, ta sẽ quay lại chuộc tội với người, thưa quận chúa."
Từ đầu cuộc trò chuyện đến giờ, Mạc Vân Y chưa một lần nhìn thẳng vào Mạc Tuyết San hay gọi cô nàng, cậu cố hết sức lảng tránh cái nhìn của cô nàng để vợi bớt cảm giác tội lỗi trong lòng. Thế nên mãi đến lúc sắp rời đi, Mạc Vân Y mới có dũng khí đối diện với Mạc Tuyết San mà nở nụ cười ăn năn.
Nhưng Mạc Tuyết San nào có quan tâm, vẻ mặt cô nàng hững hờ đến cực điểm, chỉ lạnh nhạt ngoảnh mặt đi. Mạc Vân Y cũng không ngoài ý muốn chút nào, cậu ta dìu trưởng công chúa, mở cửa.
"Khụ khụ. Ặc."
Máu bỗng trào ra ướt cả bên vai áo của Mạc Vân Y, lấm lem trên gương mặt trắng như sứ của cậu. Cậu ta sững người ra như tượng đá, ngờ ngợ lên tiếng:
"...Mẫu thân?"
Đó là máu của trưởng công chúa.
Bà ta trượt khỏi vòng tay của Mạc Vân Y, ngã ngửa ra đất, hai mắt trợn tròn gần như trắng dã, giẫy đành đạch lên. Mạc Vân Y sợ đến choáng váng, còn chưa kịp đỡ bà ta dậy thì thất khiếu của trưởng công chúa đã chảy ra máu, nhưng lần này những giọt máu trào ra đã hóa thành cái thứ màu đen đặc quánh đến kì dị. Trưởng công chúa quằn quại trên sàn, máu của bà ta tràn ra lênh láng khắp đại điện.
Trưởng công chúa chết ngay tại chỗ.
Nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng.
Mạc Vân Y khụy xuống bên cạnh bà, hai mắt dại ra, cậu ta thẫn thờ run run vươn tay lên đặt trước chóp mũi của trưởng công chúa, chỉ để biết rằng người này đã không còn hơi thở.
"Thật là một cái chết nhàm chán."
Câu nói này vang lên nhẹ tênh tựa lông hồng, như đang nói về việc gì nghiễm nhiên lắm, nhưng bầu không khí cứng ngắc kia khiến giọng nói ấy bỗng trở nên quỷ dị đến lạ.
Mạc Vân Y vẫn chưa thể tiếp nhận được hiện thực, cậu ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Mạc Tuyết San đang bễ nghễ đứng trên đài cao.
Vị thế của bọn họ chưa từng thay đổi, luôn luôn là Mạc Tuyết San ở cao hơn cậu ta một bậc, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy.
Mạc Tuyết San từ trên cao nhìn xuống Mạc Vân Y đang quỳ trên vũng máu, gương mặt vẫn điềm nhiên như không, dửng dưng đứng nhìn trò vui.
"Không cần hỏi tại sao ta lừa ngươi, Mạc Vân Y." Mạc Tuyết San nói xong cũng cảm thấy lời này vô cùng châm biếm, đến mức cô nàng phải cười ra tiếng.
"Ta chỉ là có thù tất báo thôi, ngươi cũng đừng để tâm quá."
Mạc Vân Y ngồi đờ ra đó, nhìn Mạc Tuyết San mà cứ như đang nhìn một người dưng nước lã, có lẽ là bởi cô nàng bây giờ xa lạ quá, xa lạ đến mức cậu không còn nhận ra nữa rồi.