Không gian tịnh mịch đến tức thở, Đường Hi ngắt kết nối cuộc gọi với Nhạc Viên, cô hơi ngẩng đầu nhìn một vòng, tất cả âm thanh từ nãy đến giờ đều biến mất, chỉ để lại một mảng yên ắng rợn người. Bởi vì đã trở thành nhân tộc, Đường Hi không còn khả năng nghe hay nhìn thấy sự hiện diện của những tù nhân ở đây nữa, cùng với đó thân thể con người rất yếu ớt, chỉ ở lại nơi này cũng khiến cô vô cùng khó chịu.
[Nhạc Viên có vẻ vẫn chưa hiểu gì hết nhỉ?]
"Ừa, cô nàng đó chắc giờ đang hoang mang lắm."
1802 bất đắc dĩ nhún vai.
[Tôi cũng không hiểu nổi cô đang làm gì mà.]
"Ha ha, ai biết được, đành thuận theo tự nhiên thôi."
[Còn tên đó, cô tính làm gì với cậu ta?]
Đường Hi đảo mắt nhìn mĩ thiếu niên đang tựa vào góc tường, nghĩ thế nào cũng không thể đem cậu ta đi được, cô búng tay.
"Ngủ đi."
Ngay lập tức Mạc Vân Y gục đầu xuống, hơi thở trở nên chậm rãi, mi mắt hạ xuống, che đi đôi đồng tử xinh đẹp tinh xảo, thay vào đó gương mặt cậu lại trở nên có gì đó hiền hòa, tinh tế. Đường Hi chép miệng.
"An tĩnh đi một chút thật xinh đẹp biết bao."
[...Sao tôi cứ thấy cô quái quái!]
"Hả? Tôi chỉ giúp cậu ta thôi mà? Bị xích kiểu đấy thì cậu ta muốn trốn cũng không được, chi bằng cho cậu ta ngủ đi."
1802 không đáp, nhưng Đường Hi vẫn biết nó đang phun vào mặt cô.
"Hệ thống nhà ngươi khó ưa."
[Quá khen rồi.]
Đường Hi nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định không rút lại tia tinh thần lực từ chỗ Mạc Vân Y, tiếp tục giữ quyền kiểm soát cậu ta, cô không nhanh không chậm rời khỏi Thiên Lao. Trong mắt cô nơi này bây giờ trống huơ trống hoắc, một chút sinh khí người sống cũng không thấy, chỉ có những luồng khí lạnh đến sởn gai óc. Cô bước ra khỏi mật đạo, bốn phía xung quanh toàn cây cối sum suê không thấy lối ra, ngay cả ánh trăng cũng không lọt vào khu vực này. Đường Hi líu lưỡi, khụ một tiếng.
"1802 đại nhân."
[Ha ha.]
"Ta biết ngươi là hệ thống siêu cấp uy vũ nhất mà, chút chuyện nhỏ này tính là gì đâu."
1802 phỉ nhổ.
[Đi cho lắm vào rồi không biết đường ra.]
Má, bao quanh đây là cả một mảnh rừng bạt ngàn, nhìn đâu cũng như nhau, ngươi nói xem làm sao biết hướng ra chỗ nào! Hơn nữa trời tối đen như mực, mật đạo này vốn được giấu sâu vào trong rừng để con người không thể phát hiện, khu vực này phải gọi là hoàn toàn bí mật, con người đi vào vô cùng nguy hiểm.
Ừm...
Con người đi vào rất nguy hiểm?
Đường Hi vừa nhận ra mình đang ở trong tình huống không tốt đẹp lắm.
Lúc còn là quỷ thì không nói, nhưng bây giờ cô là con người, trong rừng lỡ gặp phải thú dữ thì chạy kiểu gì...?
"1802 à, ta với ngươi quen biết lâu như vậy, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, đồng cam cộng khổ, ngươi sẽ không nỡ thấy ta chịu khổ đúng không?"
[...Gớm quá.]
Ta thao!! Hệ thống nhà ta đúng là một cục sắt mà.
[Thế giờ cô có đi không?]
"Đi chứ! Ai da ngươi là bảo bối đáng yêu của ta đó."
[Da mặt cũng thật dày.]
***
Đường Hi được 1802 dẫn đường, thong thả sải bộ đến kinh thành, dù đi theo con đường ngắn nhất thì vẫn sẽ mất một lúc, thế là cô vừa đi vừa thảo luận vài chuyện với 1802.
Thuật Khống Hồn tiện lợi hơn Đường Hi tưởng, nhưng không phải lúc nào cũng dùng nó được, đúng hơn là nên thận trọng khi dùng nó. Sở dĩ cô điều khiển được Mạc Vân Y là bởi lúc đó cậu ta đang trong tình trạng không tỉnh táo, mà Đường Hi cũng là cố tình khiến đầu óc cậu ta hỗn loạn để dễ dàng ra tay, vậy nên Mạc Vân Y mới không minh bạch bị cô nắm trong tay. Nếu tấn công bằng phương thức đó vào lúc cậu ta tỉnh táo, khả năng cao trong lúc giằng co sẽ bị phản phệ ít nhiều, dẫu sao Mạc Vân Y cũng không phải quả hồng mềm dễ nắn.
Những kẻ bên cạnh Đường Hi tâm thức đều rất mạnh, không dễ gì qua mặt được bọn họ.
Nhưng mà quan trọng hơn là có lẽ sắp tới thật sự phải chiến một trận với thiên giới.
Không thể để kết cục quá thảm cho nhân giới, như vậy sự hưng thịnh của vị diện sẽ thật sự sụp đổ, cũng không thể để Mạc Ngôn và Phỉ Hân Nghiên chết, bọn họ là sự ưu tiên hàng đầu.
Trong đầu Đường Hi đang thật sự vận hết chất xám suy tính từng bước đi một.
Tính tới thời điểm hiện tại, Mạc Ngôn và Phỉ Hân Nghiên vẫn chưa phát triển tuyến tình cảm, ngược lại nàng cùng với Lạc Kỷ lại tốt đẹp ngoài mong đợi.
Lạc Kỷ và thiên đình hẳn đã nhận ra quỷ tấn công con người trên địa bàn nhân giới, như vậy bên quỷ tộc đang thất thế, vì thiên đình sẽ lấy lí do quỷ tộc vi phạm hiệp ước hòa bình mà bắt đầu cuộc chiến.
Vậy cho dù quỷ giới có thắng cũng sẽ không được sự đồng tình của dân chúng, chỉ bị xem là bạo vương.
Nhưng đó là chuyện của sau này, cứ để đó đã, hiện tại chuyện của Lạc Kỷ và Phỉ Hân Nghiên nếu đã hòa hợp thì cứ đẩy nàng ta về phía tên võ thần đó đi, ở đó ít nhất nàng sẽ an toàn, cái đáng lo là đám người bên Mạc Ngôn có lẽ sẽ không để yên.
Đường Hi bỗng nhiên nhớ đến một nhân tố khác.
Vương Diệu!!!
Từ đầu đến giờ, rốt cuộc Vương Diệu theo phe nào?!
Anh ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma vậy, lúc không tồn tại tại bất cứ đâu, lúc lại xuất hiện ở mọi nơi, hơn nữa còn hành động rất kì lạ, như thể anh ta biết được hành động của người khác vậy.
Thật vậy, dù là trong nguyên tác hay ở vị diện hiện tại, mọi thứ về Vương Diệu vẫn còn quá bí ẩn, không thể xác định được anh ta là bạn hay thù, còn bí ẩn hơn cả đệ nhất mĩ nam thiên đình Thuần Nhã nữa.
Đường Hi bắt đầu đặt ra các câu hỏi, Vương Diệu tám phần là biết về sự tồn tại của Mạc Vân Y, mà Mạc Vân Y và Thuần Nhã lại đang hợp tác với nhau, có thể nói rằng Vương Diệu có dính líu gì đó tới Thuần Nhã?
Sao mấy cái thế lực thứ ba này lúc nào cũng rắc rối thế nhỉ.
Đường Hi đi mãi một hồi cũng thuận lợi vào bên trong kinh thành, cô vừa đi vừa quan sát người dân ở đây, lấy được chút thông tin.
Cũng không khác những gì Nhạc Viên nói, vụ quỷ giết người đã lan rộng trong thành rồi, bầu không khí nơm nớp sợ sệt dần hình thành trong bách tín, không sớm thì muộn sẽ nổ ra chiến tranh.
Đường Hi đã nghe được thứ mình muốn, cô tiến vào một ngõ tối ít người qua lại, vòng đi vòng lại mấy con hẻm, rốt cuộc dừng trước đỉnh lầu cũ kĩ xơ xác. Vì để bảo mật thông tin, những cánh cửa ra vào chợ đen đều nằm ở nơi khuất người và được những quý tộc cai quản nghiêm ngặt, người trong giới ra vào rất dễ dàng, nhưng nếu có người lạ tiếp cận sẽ lập tức giết người diệt khẩu.
Đường Hi vốn quen cửa ngõ ở đây, cũng biết ám hiệu giữa người trong giới nên chẳng lo lắng gì lắm dù đang ở dạng người, tuy nhiên sự xuất hiện của một thằng nhóc gần đấy lại khiến cô hoài nghi.
Không nói chứ sao quanh đây toàn trẻ con thế, lần trước cô cũng gặp một lần, nhưng ở chỗ cách xa nơi này hơn, còn thằng bé này đang ở ngay ngõ hẻm duy nhất dẫn đến chợ đen, quá gần so với phạm vi người thường được cho phép tiếp cận.
Đường Hi nghi hoặc nhìn đứa trẻ lạ lẫm này.
"Bạn nhỏ, ngươi sao lại ở đây?"
Đứa trẻ quay mặt lại đối diện Đường Hi, cô vừa nhìn thấy nó liền không nhịn được nhíu mày. Đứa trẻ trước mặt Đường Hi rất gầy, quần áo nó cũ mèm nhiều chỗ chắp vá với gương mặt nhợt nhạt không có sức sống. Vừa thấy có người đến, nó vội lùi lại, tay nắm chặt chiếc khăn quàng cổ rách tươm. Đường Hi nhìn vào mắt đứa trẻ, lại nhìn xuống hai bên xương gò má, thầm chậc một tiếng.
Dấu hiệu này là bị suy dinh dưỡng.
Đứa trẻ kia không trả lời ngay, nó để mắt trân trân nhìn cô hồi lâu rồi mới chậm chạp mở miệng:
"...Ta?"
Cảm thấy đứa trẻ vẫn còn hơi phòng bị, Đường Hi liền nói chuyện hòa hoãn hơn, "Đúng, chính là đang hỏi ngươi đấy."
Đứa trẻ kia nghĩ ngợi một lúc, hạ thấp mi mắt, giọng nói điềm đạm, "Có vẻ ta sắp bị bán đi, nên mới bị đưa đến đây."
Nụ cười trên gương mặt Đường Hi hơi buông xuống, rồi tắt hẳn, cô cơ bản đã hiểu, và vì hiểu nên Đường Hi mới không muốn kéo dài cuộc trò chuyện thêm nữa.
Thằng bé này là một nô lệ.
Không sớm thì muộn nó cũng sẽ trở thành lương thực gửi đến quỷ giới, đây có lẽ là số mệnh của nó rồi.
Đường Hi không phải kẻ vô tâm trước nỗi đau của người khác, mà là từ khi sinh ra số mệnh con người đã được định đoạt. Cô đã gặp quá nhiều đứa trẻ giống nó, cuối cùng thì chúng cũng không thể nào thoát khỏi số phận bần cùng bi thảm của mình, chỉ có thể vật lộn mà sống ở dưới đáy xã hội.
Đường Hi không phải thánh nhân, cô sẽ không bất chấp mọi thứ mà cứu giúp người khác. Cứu một ai đó, nghĩa là bạn phải chịu trách nhiệm cho sinh mệnh của người đó chỉ vì hành động của bạn, Đường Hi không muốn phải có trách nhiệm với sinh mệnh của ai cả. Huống hồ đứa trẻ trước mắt này với cô không quen không biết, cô là quỷ còn nó là người sống, vốn dĩ chẳng liên quan đến nhau.
Đứa trẻ đó vừa dứt lời, một người phụ nữ đi từ bên trong con hẻm tiến về phía đứa trẻ, Đường Hi không muốn dây dưa thêm liền làm như không thấy đi lướt qua, người phụ nữ cũng tinh ý không tò mò về con đường cô đang đi. Cô làm lơ đi thẳng, phía sau lại vọng ra tiếng mắng chửi của người phụ nữ và âm thanh đánh đập.
"Mày lấy trộm tiền của tao để mua cái thứ này sao? Thằng khốn nạn, rốt cuộc tao nuôi mày có ý nghĩa gì?!"
Quào, lời này đúng là khó nghe ghê.
Đường Hi nhún vai, 1802 lại không biết từ đâu xuất hiện.
[Đường Hi.]
"Má! Ngươi làm ta giật mình."
[...Tổn thương quá đấy.]
Cô nghiêng đầu, "Có chuyện gì à?"
Giọng của 1802 hơi mất tự nhiên, nó xoắn xuýt mất một lúc rồi mới mở miệng.
[Ừm, tôi nghĩ cô sẽ hứng thú với chủ đề này.]
"Gì?"
[Cái thứ thằng bé đang cầm trên tay là một lọ kim sang dược.]
1802 nói xong liền quan sát khuôn mặt của Đường Hi, còn không thèm che giấu hành động cười nhạo của mình. Đường Hi nghe được thông tin này liền ngu ra luôn, mất vài giây để xử lí thông tin, cô suýt phun ra một tiếng chửi thề.
Cái...con mẹ nó.
Đường Hi chết não mất một lúc, cuối cùng quay người đi về phía người phụ nữ và đứa trẻ ban nãy, trong lòng thầm mắng chửi một vạn lần não mình bị hỏng rồi. Khoảnh khắc 1802 thấy Đường Hi quay lại, nó đã cười, dường như thật sự có tâm trạng tốt.
Hơn ai hết, Đường Hi là người ghét nhất hai chữ 'số phận'.
***
"Xin hỏi, đứa trẻ này là nô lệ sao?"
Người phụ nữ phát hiện cô quay lại, tạm thời ngừng tức giận, vẻ mặt khó hiểu.
"Đúng vậy? Ta đang tính bán nó, có chuyện gì sao?"
"A, thật trùng hợp. Ta cũng đến đây mua một nô lệ, ngươi không phiền chứ?"
Đôi mắt người phụ nữ sáng lên, lập tức nở một nụ cười thân thiết, "Cô nương đây là khách nhân sao? Vậy ta tất nhiên không phiền rồi. Ngươi cứ an tâm, đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, cũng rất kín miệng, ngươi không cần phải tốn sức dạy dỗ nó như những tên khác đâu."
Nói cho dễ hiểu là, ngươi mua rồi thì ngươi muốn làm gì cũng được.
"Vậy thì tốt quá." Đường Hi cũng cười đáp lại, 1802 thề là nó có thể thấy được nội tâm ức chế của cô đang kêu gào khi phải mỉm cười kiểu này.
Cô lấy trong ngực áo ra một túi bạc, đặt vào tay người phụ nữ, không bỏ qua cái nhìn kinh ngạc đến há hốc của bà ta, rõ ràng là đang cười nắc nẻ lại phải làm như đoan chính.
"Cô, cô nương, như thế này có hơi?"
Ánh mắt của người phụ nữ nhìn chòng chọc Đường Hi, và cô hoàn toàn biết bà ta đang nóng lòng cái gì.
"Ngươi cứ lấy đi, chẳng đáng bao nhiêu đâu."
Người phụ nữ chỉ đợi những lời này liền vội vã cảm tạ rồi cầm tiền chạy biến, chỉ còn lại Đường Hi và đứa trẻ lạ kia ở trong con hẻm đen kịt.
Cái biểu cảm giả dối của Đường Hi biến mất ngay tức khắc, gương mặt tối sầm lại, cô lườm nguýt 1802 với giọng điệu không mấy thân thiện.
"...Muốn cười thì cứ cười đi."
[Nào có, tôi đâu dám chứ.]
Cái kiểu dở dở ương ương này của nó càng làm Đường Hi tức trào máu. Cô thẹn quá hóa giận, giận quá liền làm lơ hệ thống nhà cô, không nói chuyện nữa. 1802 sống lâu như vậy vẫn là lần đầu có thể vả mặt kí chủ, hơn nữa còn khiến đối phương nghẹn họng không nói được, trong lòng phơi phới cảm giác thành tựu.
Ở bên nhau từng ấy thời gian, 1802 cũng có thể tự hào nói rằng mình rất hiểu Đường Hi. Dù cô có một cái miệng xấu xa, điệu cười giả lả tự mãn và dòng suy nghĩ đôi khi xấu tính đến đáng ghét, Đường Hi vẫn là một người tốt, ít nhất là so với công việc nhiệm vụ giả quá mức khắc nghiệt này. Có thể trong những người ngoài kia Đường Hi không phải người tốt nhất, nhưng cô là một người có nội tâm mềm mại đến không ngờ.
Cô có thể làm những việc tàn nhẫn trong nét mặt vô tâm, nhưng không phải cô làm điều đó mà không đắn đo nghĩ ngợi gì cả, ngược lại Đường Hi nghĩ rất nhiều, dùng lí trí để huyễn hoặc bản thân không nên mềm lòng.
1802 là hệ thống hỗ trợ của Đường Hi, nó chắc chắn sẽ không phản đối hay hoài nghi bất kì quyết định nào của kí chủ nếu những hành động đó hợp pháp. Dù vậy mỗi khi làm những việc nào đó mà bản thân mình không thích, Đường Hi đều nghĩ ra ti tỉ lí do để ép mình hoàn thành nó một cách tốt nhất. Giống như con người khi phải làm việc xấu đều sẽ đổ tội cho hoàn cảnh vậy, hành động đó thật sự rất hèn nhát, cũng rất đáng khinh, nhưng nó cho thấy người đó vẫn còn lương tri, chứ không thể hãm hại ai đó mà không cảm thấy chút cắn rứt nào.
Kì thực Đường Hi hoàn toàn có thể bỏ mặc đứa trẻ đó, tất nhiên cô cũng đã định làm thế, lí trí của cô lặp đi lặp lại rằng cô đừng dính dáng đến con người ở vị diện này, và cô có rất nhiều lí do hợp tình hợp lí cho việc không cứu nó.
Nhưng cuối cùng thì sao? Đường Hi trở lại với đứa trẻ mặc cho cô có cả ngàn lí do để rời đi.
Đường Hi đã lướt qua đứa trẻ ở lần trước, nhưng đó không phải vì cô muốn, mà là sự lựa chọn cuối cùng sau khi cô nhìn nhận mọi thứ. Bỏ mặc một ai đó đang gặp hoạn nạn không phải loại chuyện vẻ vang gì, nó xảy ra rất thường xuyên khi con người sợ phải dính vào rắc rối, hành động của Đường Hi có thể không được khuyến khích, nhưng hoàn toàn có thể hiểu được tại sao cô làm thế.
[Đường Hi, có lẽ cô sẽ không muốn nghe điều này, nhưng tôi thật sự không nghĩ hành động của cô ban nãy có gì không tốt.]
Dù rằng tìm lí do để bao biện cho việc làm của mình trên thực tế là không tốt, nhưng trong tình huống có chút éo le của Đường Hi, những suy nghĩ đó khiến cô trở nên 'con người' hơn rất nhiều.
Đường Hi cũng chỉ là một người bình thường khi gặp vụ ẩu đả hay bạo lực thôi, và hầu hết mọi người trong trường hợp đó đều bỏ đi. Sự thật lúc nào cũng đau lòng như thế.
"...Ta thật muốn bị nhai đầu ngươi."
Sau khi nghĩ ra một mớ lí do để rời đi, Đường Hi thế mà lại quay về chỉ vì một câu khích đểu của 1802. Không những đóng vai phản diện lạnh lùng không thành mà còn bị người ta cười nhạo, thật mẹ nó nhục muốn chết...
1802 nghe được mấy lời này tự nhiên muốn cười.