Hồi Ký Thời Không

Chương 68: Đại chiến tam giới (26)



Ở trên địa phận nhân giới, Đường Hi được dịch chuyển đến một nơi không thể quen thuộc hơn, cô bước ra khỏi con hẻm tối, mặt mày nhăn nhó.


"Cái mùi chết tiệt này, quả nhiên là chợ đen mà."


Bên ngoài trời vẫn còn sáng, nhưng ở chợ đen, nơi mặt trời chưa bao giờ mọc, ánh đèn trong đêm vẫn lung linh như cũ, nhưng người qua lại ít hơn trước, bớt đi cái sự ồn ã dồn dập của vào đêm.


Đường Hi đặt một tay ra sau gáy, xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, bộ dạng uể oải.


"Ta kiệt sức rồi, vẫn là nên đánh một giấc thì hơn."


[Cô không định ngủ ở đây chứ?]


"Nghĩ vớ vẩn gì vậy, ngươi nghĩ ta rảnh lắm chắc?"


Cuối cùng không khác tưởng tượng của 1802, Đường Hi tùy tiện mò đến cánh rừng cũ gần đó ngủ ngon lành, ngủ đến quên trời quên đất. Đứng trước ánh mắt phức tạp của 1802, cô tỏ vẻ chẳng sao cả, thật sự là đã mệt đến một chút cũng không muốn động đậy.


Với thời thế cấp bách thế này mà kí chủ còn có thể ngủ được, 1802 ít nhất đã hi vọng người còn lại sẽ ý thức được tình huống báo động hiện tại. Nhưng nó sai rồi. Đường Hi có ngủ thì cũng thôi đi, đằng này bên cạnh cô, cục bông trắng trắng tròn tròn kia cũng cuộn mình say giấc nồng, hoàn toàn bỏ lơ hệ thống đại nhân uy vũ.


[...Mấy người sẽ bị quả báo.]


"1802, ồn quá."


1802 giật thót, còn chưa kịp cao hứng kí chủ trời đánh nhà nó mãi cũng chịu dậy thì nhận ra cô vậy mà đang nhắm mắt, miệng cứ lẩm bẩm linh tinh.


[...]


Ra là nói mớ à.


Báo hại nó mừng hụt, 1802 cảm giác như vừa bị tạt một ly nước lạnh, vừa bi phẫn vừa lực bất tòng tâm, tâm lặng như nước.


Nói mới để ý, 1802 vẫn là lần đầu thấy Đường Hi có biểu hiện này khi ngủ, kể ra cũng thật lạ. Nó theo cô gần hai năm nay, bao nhiêu thói quen gì gì đó của Đường Hi vốn đã thuộc nằm lòng, nhưng đúng là chưa bao giờ thấy cô nói mớ khi ngủ cả.


Kí chủ của nó ấy à, tâm trạng tốt thì không nói, an tĩnh vô cùng, lúc nào cũng cuộn mình thành con tôm ngủ trong chăn như một cái kén. Tâm trạng kém thì sẽ lăn lộn cả buổi, chăn gối vứt lung tung, lắm khi người còn rớt xuống giường, cứ thế nằm vắt vẻo nửa người trên dưới một đêm, cái gì thục nữ dịu dàng đều rơi mất, sáng ra còn than thở đau lưng mỏi cổ.


Nên nhìn cái dáng ngủ duỗi thẳng người hơn bình thường này, 1802 khỏi nói cũng biết Đường Hi đang mệt, nhưng nhìn hai kẻ kia ngủ mê man không thèm đếm xỉa gì tới mình nó lại nuốt không trôi cục tức này.


"...1802, nói nhiều quá."


[...]


Má nó tôi còn chưa nói gì!! Hình tượng bổn hệ thống trong mắt cô rẻ tiền vậy sao?!


1802 tức đến miệng phả bong bóng.


Lại nhìn Đường Hi mấp máy môi lầm bầm gì đó, nó căng tai ra hóng hớt.


"Tên đần, ta..."


"...ta đã bảo không sợ...mà."


[...]


Một sự yên lặng chen vào giữa khung cảnh yên bình vốn có, nhưng nó không bí bách ngột ngạt, ngược lại khung cảnh càng trở nên êm dịu khiến lòng người dễ chịu. Đường Hi cũng không nói thêm gì nữa, tiếng cây lá xào xạc và những thanh âm thiên nhiên là thứ duy nhất cô nghe thấy. Dù đang ngủ, cô vẫn nhận ra khoảng không trong lành ấm áp ngay đây, hít hà hương cỏ tràn vào mũi, cả người đều mềm ra.


1802 quan sát gương mặt cô giãn ra, kiểm tra nhịp thở đều dặn của cô rồi thở phào nhẹ nhõm, nó vừa bị dọa khiếp vía, còn tưởng sẽ đánh thức cô dậy.


Mọi bực tức nãy giờ của 1802 xẹp xuống như bong bóng xì hơi, thay vào đó, nhớ lại chuyện ban nãy ở cấm cung khiến nó có một loại cảm giác muốn vò đầu bứt tóc.


Tình huống đó trong kí ức 1802 không thật sự rõ ràng, không chỉ vì chủ nhân của mộ thất đó, mà còn là vì trạng thái tinh thần kích động của Đường Hi phần nào ảnh hưởng đến hệ thống, khiến nó không kịp suy xét mọi thứ rõ ràng.


Ấn tượng để lại trong kho lưu trữ hình ảnh của 1802 là khi Đường Hi đứng bên quan tài, mờ mịt thử chạm vào người giống mình như đúc nằm bên trong, rồi chứng kiến thi thể đó tan biến ngay lập tức.


Khung cảnh đó thật sự rất quái dị.


Nhìn thấy một người y hệt mình nằm bất động trong quan tài rồi dần tan biến là chuyện kì dị cỡ nào?


Chỉ nhìn thấy thân thể người kia sáng lên, bắt đầu trở nên mờ đi đến mức có thể nhìn xuyên qua, tan ra thành vô số hạt bụi lấp loáng ánh sáng nhàn nhạt rồi biến mất hoàn toàn trong không trung, như thể chưa từng tồn tại.


Đoạn kí ức đó vốn dĩ nó phải báo cáo lên Tổng bộ phòng ngừa bất trắc, nhưng 1802 lựa chọn che giấu.


Nó chắc chắn không thừa nhận đó là yêu cầu của Đường Hi đâu.


Nhưng dù thế, không phải 1802 không đau đầu với chuyện này, nó rất là rối rắm là đằng khác, mà cũng hết cách rồi.


[Chậc. Cái quái gì chứ, chỉ ba chúng ta biết thôi á? Cô đùa tôi chắc, nếu bị phát hiện tôi là đứa đi đời nhà ma trước này! Thế mà cô cũng ngủ được, ít nhất phải nghĩ cách giải quyết đi chớ, không biết nghĩ cho tôi à!!]


[Cố chấp. Não hỏng. Đần độn.]


1802 đang phỉ nhổ kí chủ của nó một vạn lần.


Nhưng đồng thời nó cũng ngắt kết nối liên lạc với Đường Hi trước tiên, không làm phiền đến giấc ngủ của cô.


Hiện tại 1802 đang chính là đang độc thoại, xả hết bao căm phẫn phàn nàn về vị kí chủ thân thương của mình.


Tuy vậy, nó hoàn toàn hiểu được những gì đang xảy ra, cả việc tại sao Đường Hi yêu cầu họ giữ bí mật.


Nếu người nằm trong đó thật sự là Đường Hi chứ không phải bản sao hay gì khác, vậy chỉ có một khả năng duy nhất đó là Đường Hi của tương lai.


Nói như vậy, nếu những suy đoán về Chủ vị diện và mảnh vị diện đều đúng trong trường hợp này.


Vậy thì trong tương lai không xa, khi Đường Hi trở thành nhiệm vụ giả cao cấp, cô sẽ đụng độ một kẻ thù cường đại nào đó...


Và bỏ mạng.


Chỉ là giả thuyết, nhưng đây là lời giải thích hợp lí nhất hiện tại.


Vì nhiệm vụ giả không bị ràng buộc bởi dòng chảy thời gian, sẽ chẳng có gì bất hợp lí nếu Đường Hi trong tương lai xuyên đến thế giới này hơn ngàn năm trước. Hơn nữa, chỉ nhiệm vụ giả cao cấp trở lên mới có thể đem nhân dạng thật sự của mình đến thế giới khác mà không cần mượn thân xác người ủy thác.


Kể cả không muốn nhìn vào sự thật, những suy đoán này cũng không thể chối bỏ một sớm một chiều.


1802 cảm thấy nếu có thực thể bây giờ nó chắc chắn đang ôm đầu trong phiền não.


[...Vậy là cô sẽ chết như thế à.]


Nếu tin rằng đó thật sự là Đường Hi trong tương lai, có thể nói rằng cái chết của cô không còn gì để nghi ngờ nữa.


Nhiệm vụ giả không bị thời gian ràng buộc, chính xác là thế.


Nhưng họ không có khả năng phá vỡ dòng chảy thời gian đã định sẵn.


Họ có quyền năng thay đổi mệnh số của người khác, nhưng các nhiệm vụ giả không thể định đoạt số phận của chính mình. Nếu cô nhìn thấy mình trong tương lai chết, thì khi thời gian đến, cô cũng sẽ chết theo cách đó, không thể né tránh, cũng không thể thay đổi.


***


[...Đau đầu quá.]


Con đường nhiệm vụ giả có thể đi chỉ có một, dù họ cho rằng mình biết trước tương lai, sự thật là họ chỉ làm giống hệt những gì mà kẻ trong tương lai kia đã làm mà thôi.


Hơn nữa, chuyện tình cờ gặp gỡ 'bản thân' trong các nhiệm vụ không phải chưa từng xảy ra, nhưng nó vẫn là điều cấm kị.


Một khi các hệ thống phát hiện hai nguồn năng lượng giống nhau đồng xuất hiện, nó sẽ ngay lập tức báo cáo vụ này lên trên để tách biệt hai linh hồn ra. Khi bạn ở gần một 'bản thân' khác, linh hồn của bạn sẽ cảnh báo bạn trước tiên, lúc này nếu bạn bỏ chạy thì mọi thứ đều êm xuôi, nhưng nếu bạn cố chấp đến gần để gặp mặt chính mình kia, hệ thống sẽ sử dụng quyền hạn của nó cưỡng chế ép bạn rời khỏi thế giới này.


Cảm giác linh hồn bị đá ra khỏi thân thể không mấy dễ chịu đâu.


Nhiệm vụ của hệ thống là phải phục vụ, hỗ trợ và bảo đảm an toàn cho kí chủ. Đó cũng là lí do 1802 nhức nhối nãy giờ, dù sự thật là người kia đã biến mất, nó cũng có trách nhiệm báo cáo sự việc.


[Đường Hi à, cô tốt nhất nên ngủ cho tốt đi, tôi mà có mệnh hệ gì...]


1802 lườm Đường Hi một cái rõ đau, nhìn đối phương vẫn ngủ li bì làm nó tức anh ách.


Bạn hỏi tại sao gặp chính mình là điều cấm kị?


Vì sở dĩ hai linh hồn này là một, chỉ là đi từ thời không này đến thời không khác nên đụng mặt nhau, nếu chúng tiếp cận nhau, sợ là sẽ xảy ra tình huống không ai mong muốn.


Tình huống đó là...


"Đường Hi!!!"


[Má!]


1802 bị dọa cho nhảy dựng, suýt thì phun ra mấy từ ngữ không tốt đẹp, nó nuốt xuống, hướng về phía phát ra giọng nói, rốt cuộc ngán ngẩm kết nối liên lạc lần nữa.


[Đường Hi, này, dậy đi! Này!]


Đường Hi đang ngủ lại bị làm phiền, cô co người, vẻ mặt ai oán.


"Ồn quá 1802."


[Cô không nghe thấy có người đang tìm cô à?]


"Tìm ta?"


Cô cố hé mắt ra, vậy mà thật sự nghe thấy tiếng người gọi mình, người này cũng rất kiên nhẫn gọi tới gọi lui mấy lần, còn đi lòng vòng tìm cô. Mặt Đường Hi càng khó chịu hơn, cố chấp nhắm tịt mắt, cằn nhằn.


"...Đuổi đi đi."


Hệ thống: →_→


[...Bị khùng hả?]


Mọi khi 1802 hay thầm mắng câu này, nhưng thấy biểu hiện này của Đường Hi, nó cảm thấy nói ra quả nhiên vẫn dễ chịu hơn. Đường Hi biết kiểu gì 1802 cũng đang khinh cô ra mặt, ngậm đắng nuốt cay bò dậy, phát hiện ra vật nhỏ bông xù vẫn đang ngủ. Mắt thấy cô tính đặt nó vào không gian hệ thống, 1802 mặt tối sầm lại.


[Kí chủ, không gian hệ thống đang sửa chữa, tạm thời không thể mở ra.]


"...Không cần dài dòng thế, ta hiểu rồi."


1802 tỏ vẻ nó không có bất kì sự yêu thích gì đối với động vật.


Ở bên kia, tiếng gọi vẫn văng vẳng trong cánh rừng, người kia dường như cũng bị Đường Hi chọc cho cáu, miệng cười nhưng tâm không cười.


"Đường Hi, cô gọi tôi ra nhưng mà mình lại trốn mất, hửm?"


"...Tôi nghe thấy rồi mà."


Từ đằng sau táng cây, Đường Hi bất đắc dĩ bò ra với quả đầu rối bù, Nhạc Viên nhìn vẻ mặt còn ngái ngủ của cô, cô nàng trừng mắt.


"Thế là nãy giờ cô ngủ đấy à, thảo nào tôi liên lạc mấy lần chẳng thấy cô nói năng gì. Tôi còn tưởng cô ngủm rồi."


"Cám ơn ý tốt của cô, tôi còn sống tốt lắm."


Đến khi tỉnh ngủ hẳn, Đường Hi mới có cơ hội nhìn kĩ Nhạc Viên, quan sát cô nàng từ đầu đến chân, biểu cảm bắt đầu trở nên kì quái. Nhạc Viên cũng thấy vẻ mặt đó của Đường Hi, cô nàng quắc mắt tỏ vẻ khó hiểu.


"Gì đấy?"


"Không, chỉ là cảm thấy khí chất của cô bây giờ khác quá."


Đường Hi có thể chắc là Nhạc Viên đang nhìn cô với ánh mắt còn kì quái hơn.


Ờ thì cô nói thế cũng không sai.


Bởi vì theo thiết lập nhân vật ban đầu nên khi xuyên qua, cô nàng lúc nào cũng phải giữ trọng trách như một văn thần phẩm hạnh, từng cử chỉ phải nhã nhặn, trang phục luôn toát ra vẻ trưởng thành thuần thục, xử lí công vụ cũng nhuần nhuyễn, cô nhìn mà thấy mệt thay cô nàng.


Còn bây giờ, tuy vẫn là diện mạo đó, nhưng rất nhiều thứ khác đi. Nhạc Viên không còn mặc cái loại trang phục cồng kềnh phức tạp kia nữa, thay vào đó cô nàng chọn các loại y phục đơn giản sáng màu, bỏ bớt nữ trang nặng nề, nói chuyện tự nhiên nhanh nhảu hơn, là cái bộ dạng thiếu nữ thanh thuần hoạt náo. Xung quanh nàng cũng không còn ánh hào quang lóa mắt của thần tiên, chỉ nhàn nhạt hương khí cho người ta cảm giác sạch sẽ trong trắng.


Đường Hi càng nhìn ánh mắt càng lộ vẻ khó nói.


"Không nghĩ tới cô là cái kiểu thiếu nữ năng động ngây thơ nha."


"Nói gì vậy má..."


***


Trong lao ngục yên ắng không chút sinh khí, mặt đất ẩm ướt nhơn nhớt màu tanh, không khí lạnh lẽo thấu xương, khiến cho người ta phải dựng tóc gáy. Nhạc Viên nhìn mĩ thiếu niên đang say ngủ, hơi cảm thấy cạn lời.


"Sao hoàn cảnh tôi gặp mĩ nam bao giờ cũng éo le như vậy."


"Giờ phút nào mà cô còn than thở được câu đó."


Nhạc Viên lắc đầu ngao ngán, "Cô nghĩ mà xem, mấy kẻ có cái mã đẹp mắt xung quanh đây có tên nào đụng mặt tôi một cách bình thường không?"


Gặp phải Thuần Nhã là kẻ địch nguy hiểm, ở gần khu vực Mạc Ngôn trong vụ Xích Quỷ trận, ở trong Thiên Lao thì được Lạc Kỷ cứu, rồi lại chạm trán Mạc Vân Y vừa giết người trên đường.


Ờm...


Hình như cô nàng sống cũng không dễ dàng lắm.


Mãi một lúc sau, Nhạc Viên nghe xong chi tiết câu chuyện từ Đường Hi, cằm đều muốn rớt xuống sàn, cô nàng nén bi thương ngược vào trong, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.


"Nhân sinh gian nan a."


Đường Hi không quan tâm cô nàng than thở cái gì, biểu cảm hững hờ, "Không thể nào có chuyện chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà trời đất đảo lộn như vậy, vị diện này thành ra như bây giờ, chín phần là do kẻ kia gây ra."


Nhạc Viên gật đầu tán thành, cô nàng tiến đến gần chỗ mĩ thiếu niên, khóe miệng người kia vẫn còn một vệt máu nhạt, cô nàng liền thử vỗ vỗ mặt cậu, nhưng Mạc Vân Y không có dấu hiệu tỉnh lại.


"Cô thật sự khống chế được cậu ta à?"


"Gần giống thế."


Nhận ra Đường Hi không muốn nói quá sâu ngọn nguồn khả năng này, Nhạc Viên cũng không hỏi nữa, thay vào đó cô nàng càng bận tâm đến kẻ đã hồi sinh cậu hơn, suy nghĩ một chút lại nhăn mặt.


Nếu Đường Hi nói đúng, vậy thì không phải tất cả những người có khả năng qua lại giữa các thế giới đều là nhiệm vụ giả. Mà kể cả kẻ kia là nhiệm vụ giả, hắn chắc chắn không thể thấp hơn nhiệm vụ giả cao cấp, thực lực cũng phải nằm trong top đầu.


"Hắn thật sự hồi sinh Mạc Vân Y chỉ để tìm một món đồ?"


Đường Hi gật đầu, "Tôi đã kiểm tra rồi, những gì Mạc Vân Y khai ra đều là sự thật, nhưng có một số chuyện cậu ta không biết và không được phép nói. Cũng có khả năng hắn có dụng ý khác."


"...Thật đáng sợ. Loại người nào có thể khiến một con quỷ sợ hãi đến vậy chứ."


Đường Hi khép hờ mắt vờ như không nghe thấy. Cô đã giấu diếm Nhạc Viên việc xảy ra dưới cấm cung, nhưng sự thật là cô cũng chẳng tìm ra thứ gì đáng chú ý mà kẻ đó đang tìm, dù đã dành vài tiếng đồng hồ đi đi lại lại khắp các gian điện, Đường Hi vẫn không hình dung nổi vật gì quý giá đến mức chỉ trong cấm cung mới có.


Sau khi người kia biến mất, Đường Hi mới nhận ra chỗ bệ thờ cô đang đứng là một trận pháp, giống như chiếc quan tài, bệ thờ này cực kì sạch sẽ, trận pháp nhìn thế nào cũng rất công phu, cô vừa chạm tay vào thì đã bị dịch chuyển ra bên ngoài.


Lần mạo hiểm này trừ gặp quỷ ra thì không có thu hoạch gì đáng kể, cô tự dặn lòng tuyệt đối không có lần sau nữa.


"Nhưng cô không nghĩ thế này kì lạ quá hay sao? Này...? Đường Hi!"


"À hả?"


"Cô thất thần gì thế?"