Trong lớp học mà nguồn sáng duy nhất là ánh lửa trắng lơ lửng, mặt trời vẫn còn chưa thấy bóng dáng, Đường Hi bước ra từ nhà vệ sinh, trên tay là chiếc khăn còn mới toanh, cô ngáp dài ngáp ngắn, nhờ tiểu linh dẫn đường chiếu sáng phía trước mà trở về phòng học.
A Ly thấy người đã quay lại thì tiến đến cọ cọ vào chân Đường Hi, cô bế nó lên, để nó nằm dài trên vai mình. Tiểu hồ ly hình như không hợp không khí của thế giới này lắm, nghe 1802 bảo là cả đêm qua nó không ngủ, nhưng A Ly cũng không hó hé gì với cô, dù sao linh thú cũng không cần ngủ, nó trừ việc hơi lười nhác ra thì cũng không có vấn đề gì.
Đường Hi đeo ba lô lên, lấy trong không gian ra đan dược đã mua từ trước đưa cho A Ly, lần này phẩm chất cao hơn và cũng nhiều hơn trước, dù hình dạng không khác gì, cô vẫn nhận thấy nó có sự thay đổi. Dường như ăn xong A Ly sẽ cảm thấy buồn ngủ, cộng với đêm quá thức trắng canh chừng cho Đường Hi, mí mắt nó cứ sụp xuống, cái đầu gật gà lên xuống. Cô không còn cách nào khác liền để nó vào trong túi, còn mình đi ra ngoài thích nghi với tình huống.
Tang thi ở giai đoạn đầu mạt thế cơ thể thối rữa nặng nề, tốc độ chậm chạp, cử động các khớp xương kém linh hoạt, chúng chủ yếu định vị con mồi bằng âm thanh chứ không thể nhìn hay ngửi thấy. Loại sơ cấp này là dễ giết nhất, chỉ cần đảm bảo nó không cào cấu hay cắn trúng bạn thì sẽ không bị nhiễm bệnh.
Đường Hi ngựa quen đường cũ lại trèo cửa sổ nhảy ra bên ngoài, cô đối với mấy việc leo trèo này hoàn toàn không thành vấn đề, sớm đã luyện thành kĩ năng luôn rồi. Hơn nữa dù là khi còn sống hay ở các thế giới trước đây cô đều phải leo trèo chật vật, thế nên dưới hình dạng bé gái nhỏ nhắn cũng không cản trở được Đường Hi.
Để A Ly nghỉ ngơi đàng hoàng tiến vào quá trình tiến hóa thì cô đã bảo nó thu lại tiểu linh, thành ra bây giờ phải cầm đèn pin đi vòng vòng.
Mặt đường sau cơn mưa giống như đọng lại những mảng bùn gớm ghiếc. Máu trở nên đặc hơn và chuyển màu, hình thành một thứ sền sệt đen ngòm bốc mùi thối rữa. Cái thứ máu đổ xuống từ bầu trời ngày hôm qua đều là máu tang thi, khi tiếp xúc với không khí một thời gian thì sẽ bị cô đặc và đen lại, giống y đúc thứ máu đen chảy ra từ cơ thể người nhiễm bệnh.
Sau vài tiếng đồng hồ thì đã không còn tiếng rên la kêu cứu ầm ĩ của người sống nữa, chỉ còn lại màn đêm tịch mịch với những bước chân nặng nề của đám tang thi nện lên mặt đất.
Để chuẩn bị trước cho Đại Thảm Họa biến dị lần hai, đây là thời điểm săn giết tang thi tốt nhất. Muốn triệt hạ tang thi sơ cấp cũng không quá khó khăn, chỉ cần đâm thủng hoặc cho nổ tung đầu nó là được, nhưng hai cách đó vẫn quá tốn sức, với Đường Hi hiện tại thì cắt đầu nó xuống vẫn đơn giản hơn.
[Trong khuôn viên trường có một tang thi lạc đàn kìa.]
"Hửm? Đi một mình à."
Đường Hi đứng yên, căng tai ra nghe ngóng tiếng động, thật sự cảm nhận được âm thanh gì đó từ phía bên kia sân trường. Cô di chuyển đến gần, bước chân nhẹ tênh không gây ra tiếng động, Đường Hi trốn sau bức tường, cầm theo đèn pin ló đầu ra nhìn, thật sự thấy một bóng dáng giống người đang khập khễnh bước từng bước chật vật, nhìn dáng đi thì rõ ràng là tang thi sơ cấp, cô hít một hơi thật sâu.
Chỉ khi trải nghiệm qua tận thế hắc ám thì mới cảm thụ được chân chính nỗi sợ hãi từ sâu trong bản năng.
Dù Đường Hi không phải là chưa từng giết người, cô đối với mấy chuyện máu me nguy hiểm này cũng không có tí cảm giác thích thú gì, ngược lại còn hơi chán ghét. Nhìn bóng dáng bước đi khó khăn, Đường Hi quyết định tự tay giải quyết nó trước để làm quen, chưa cần thiết lắm thì cũng không động đến <Tơ Bạch Cốt> làm gì, dù sao vũ khí đặc cấp vẫn bị dòm ngó quá nhiều, cẩn thận chút thì hơn.
Đường Hi bước chân ra khỏi bức tường, phóng nhanh đến chỗ của tang thi kia. Người này vốn là phụ nữ, bây giờ cơ thể thối rửa trông như sắp nát đến nơi, cảm nhận được tiếng chân, nó quay phắt lại, giơ nanh vuốt về phía Đường Hi. Tang thi sơ cấp sức lực so với người bình thường không có chênh lệch quá nhiều, nhưng tuyệt đối phải cẩn thận bộ móng đen sì của nó, so với dao còn đáng sợ gấp bội.
Vụt!
Đường Hi đột ngột cúi thấp né bộ móng cào tới của nó, thân thể cực kì uyển chuyển với mọi loại động tác, cô một tay chống đất, tung một cước vào bên sườn của tang thi làm nó bị đá bay đi, bên hông bị đá trúng như lõm hẳn vào, cơ thể cùng xương cốt thối rữa đều rất dễ bị đập nát. Tang thi loạng choạng đứng dậy, còn chưa lấy lại được thăng bằng thì Đường Hi đã lấy đà vọt tới, một phát lên gối đập thẳng mặt con tang thi, gương mặt nó biến dạng nát tươm chảy máu. Lần này nó văng còn thảm hơn trước, hoàn toàn bị con người trước mắt chọc giận.
Tang thi còn đang định rú lên, Đường Hi đã nhắm dao đâm thẳng vào cổ họng nó, chuẩn xác cắt đứt dây thanh quản cùng động mạch, cô ra tay một phát liền gấp rút rút phăng dao ra, né qua một bên. Máu từ cổ tang thi phun ra như vòi nước bị hỏng, văng tung tóe khắp nơi, rồi yếu đi và tràn lênh láng trên mặt đất.
Đường Hi tuy né đi nhưng quần áo vẫn bị vấy một ít máu, cô hơi tặc lưỡi, bất đắc dĩ đặt chân vào vũng máu. Cô đến chỗ con tang thi đã bất động, lật xác nó lại, dùng con dao găm vừa nãy rạch một đường sau gáy tang thi, khoét ra một khối lấp lánh nhỏ bên trên còn dính máu tanh. Hình dạng nó trông như một hạt cườm pha lê trắng, trong suốt tinh xảo vô cùng đẹp mắt, dường như còn tản mác linh quang nhàn nhạt. Đường Hi nhìn thấy nó không nhịn được mà mỉm cười.
Tinh thạch, thứ vật chất mà sau này khiến nhân loại phải rung động sâu sắc, mang tầm quyết định trong cuộc chiến chống lại đám sinh vật khát máu.
Thứ này chỉ sinh trưởng trong môi trường biến dị, khả năng tinh thạch ở tang thi sơ cấp là một phần mười, trung bình giết mười con thì mới được một con sinh trưởng tinh thạch.
Đường Hi rửa đi máu bám trên đó, cất vào túi, khởi đầu khá may mắn.
"Tận thế phủ xuống vào đúng giờ cao điểm, số người sống sót chắc không còn nhiều."
***
Buổi sáng tinh mơ trời rất lạnh, dù đã mặc đồ dày hơn, mấy ngọn gió giá rét vẫn làm ngươi ta phát run, Đường Hi hà hơi, chà xát hai lòng bàn tay. Những gì cô muốn thử nghiệm đã xong rồi, hiện tại dù chưa thức tỉnh dị năng và không sử dụng món vũ khí mới kia, Đường Hi vẫn có thể dư sức xử vài con tang thi cấp thấp. Cô nhìn chân trời đã dần lui đi bóng đêm mờ mịt, nghĩ thế nào liền đẩy nhanh tiến độ.
"1802."
[Đi ra khỏi khuôn viên trường, đến dãy nhà kia. Ở đó có một đàn tang thi đang di chuyển, sáu con.]
Đường Hi chẳng nói chẳng rằng đã phi thân qua bức tường, khi chân chạm đất, cô đã hoàn toàn ra khỏi trường học. Giờ mà có người nhìn thấy chắc sẽ nghĩ cô điên rồi, giai đoạn đầu mạt thế ai nấy đều trốn đi, ở trong phòng kín run lẩy bẩy, thế mà cô vẫn bình chân như vại thò mặt ra bên ngoài.
Ừ thì đây là thời điểm tốt nhất mà, tận thế sau này còn khó khăn hơn nhiều, bỏ qua lúc này thì có hơi đáng tiếc đấy.
Đường Hi vô thanh vô tức chạy đến chỗ dãy nhà, tìm ra sáu con tang thi đang đi thành nhóm, cảm thấy hơi buồn cười. Bọn nó cứ đụng phải nhau, ngã xuống, bò dậy, đi một đoạn rồi lại va chạm rồi ngã tiếp. Cô chậm rãi bước đến gần đám tang thi như chỗ không người, đủ gần để chúng nhận ra cô, và đủ xa để tránh đi.
Tránh cái gì á?
Đường Hi nhìn đàn tang thi nhào đến, trong miệng còn phát ra âm thanh tru réo khàn khàn vô nghĩa. Cả người cô phản xạ nhanh liền lùi lại một bước.
"Siết."
Lời cô vừa thốt ra tựa một lưỡi dao sắc lạnh vô hình vụt qua, âm thanh cắt xuyên qua máu thịt vang lên bén nhọn mà nhanh chóng, chuyển động ma sát với gió, tưởng chừng đã có cơn lốc quét qua.
Cảnh tượng trước mắt Đường Hi, có lẽ là hai chữ kinh hoàng.
Xoẹt!
Máu bắn ra còn khiếp hơn cô dự kiến.
Sáu cái đầu tang thi đã bình bịch mấy tiếng rồi rơi xuống đất, riêng cơ thể chúng vẫn bất động. Đầu bị cắt lìa ra khỏi cổ, máu như phun cao ba thước, thứ duy nhất để lại là tiếng gió vút qua nhẹ tênh trước khi chúng hoàn toàn đổ rạp xuống.
Vết cắt bằng phẳng mà chuẩn xác, cắt qua xương cốt cũng không để lại tiếng động gì. Mặt cắt nhẵn nhụi chảy máu tong tóc, nhìn thôi cũng biết là dấu vết không thể do con người gây ra.
Đường Hi tiến đến mấy cái xác, nhìn đường cắt ngọt đến gần như là hoàn mĩ, khóe môi giật giật.
...Lực cắt và độ bén của thứ này còn đáng sợ hơn cô tưởng.
Trong bóng tối người khác chắc chắn sẽ không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, riêng Đường Hi lại có thể nhìn rõ mồn một những sợi tơ mỏng manh uốn lượn như rắn. Người khác không thấy, nhưng cô là người điều khiển chúng, mọi chuyển động dù là nhanh nhất Đường Hi đều có thể nắm bắt rõ ràng. Cô thu lại những sợi tơ trắng, để nó bao lấy cổ tay mình, thuận tiện che luôn ARG nhiệm vụ giả. Cái này tuy gọi là vòng tay nhưng nó bọc khít lấy cổ tay, thân đen mảnh mai vô cùng, gần như sẽ không ai chú ý.
Đường Hi thả tay xuống, cổ tay cô liền chui vào trong tay áo len. Thời tiết gần đây rất lạnh lại hay có những trận mưa râm ran, thành ra Đường Hi cực kì thích mặc các loại trang phục kín đáo, đơn giản, ấm áp mà tiện di chuyển, trong đó thì cô nghĩ áo len cổ lọ là phù hợp nhất rồi, mặc kèm theo quần bò nữa là đủ bộ. Cơ mà nguyên chủ vẫn gầy quá nên nhìn trang phục này có hơi rộng.
Sáu đầu tang thi và chỉ kiếm được thêm một tinh thạch, cũng coi như khá ổn.
Lại thêm một hồi đi lung tung chiến đấu lao lực, mà đừng nói là chiến đấu, uy lực kinh khủng của <Tơ Bạch Cốt> dường như đã biến nó thành trận màn săn giết một chiều. Đường Hi tuy rằng một ngón tay cũng không động tới nhưng cảm giác tinh thần lực bị khiêu chiến không dễ chịu lắm, kể cả không làm gì thì cô vẫn đổ mồ hôi, cơ thể có chút mỏi mệt.
"Tiến độ nhanh hơn tự mình vận động rất nhiều nhưng cũng mệt không kém."
Đường Hi lấy tay gạt những giọt mồ hôi rơi xuống bên má, hơi thở gấp gáp. Càng là những chuyển động yêu cầu độ khéo léo cao thì càng tốn sức, việc dùng những sợi tơ rạch mở phần gáy tang thi đúng là làm khó cô, vết rạch vẫn mang theo một chút vụng về.
1802 ngó nghiêng xung quanh, rốt cuộc quyết định nhắc nhở.
[Đường Hi, trời sáng rồi kìa. Chúng ta cũng nên đi thôi, đa số tang thi ngại ánh nắng nên sẽ trốn hết.]
Đường Hi ngẩng đầu nhìn, mặt trời thật sự đã ló dạng, chiếu xuống nền đất những tia nắng ban mai. Cô nhìn vũng máu tràn lan trên đất, lại nhìn những xác chết la liệt, biểu cảm là lạ.
"Không phải cứ để thế này thì bất cẩn quá sao? Cùng một cách giết, kiểu gì cũng bị người ta nhìn ra."
Ở mạt thế, những người sở hữu dị năng và những kẻ săn tang thi đều được coi là thánh sống, là thần tiên hiển linh. Quốc gia sẽ sớm cướp những tinh anh về tay chính phủ để phục vụ mục đích của chúng, còn nói cái gì mà 'Người mạnh có nghĩa vụ phải bảo vệ kẻ yếu', Đường Hi nhổ vào.
Cô mới không muốn kéo phiền phức về phía mình đâu!
[Thôi giùm. Ai lại tin một bé gái yếu đuối mười ba tuổi giết được ngần này tang thi chứ.]
"Ờ ha!"
Đường Hi sực tỉnh, chớp chớp mắt mấy cái rồi vuốt mũi cười hề hề. 1802 khinh bỉ lườm cô một cái. Bọn họ cứ thế nhàn nhã đi bộ trở về, đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới.
[Coi như bọn họ phát hiện thì sao, không có cách nào tìm ra chúng ta cả. Huống hồ khu dân cư này là trung tâm trận mưa máu, lại nằm giữa thành phố trùng trùng điệp điệp nhà ở, độ nguy hiểm cao. Bọn họ sẽ bỏ mặc người dân ở đây thôi.]
"Quào, 1802 à, sao hôm nay ngươi đột nhiên nói lời tuyệt tình thế?"
Hệ thống nhà cô trợn trắng mắt.
[Cô đang hỏi nghiêm túc đấy hả?]
"Không, ngươi bớt giận, ta đùa thôi." Đường Hi nhanh như cắt thay đổi biểu tình, "Ta cũng đã nghe thông tin về quốc gia này rồi. Chính phủ vì để bảo vệ mạng sống mà mặc kệ an nguy của nhân dân, cuối cùng quốc gia này--..."
Đường Hi vốn đang ba hoa liếng thoắt tự dưng im bặt, bước chân cũng dừng hẳn, cả người đờ ra như bị đóng đinh xuống đất. Cô đồng tử co lại, vẻ mặt như gặp quỷ, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía.
1802 nhún vai tỏ vẻ cô cuối cùng cũng phát hiện ra rồi nha.
Tâm trạng của Đường Hi hiện tại thật không thể một lời nói hết.
Đây, đây, đây con mẹ nó là vị diện nhiệm vụ đầu tiên của cô mà!!!!
Đậu xanh rau má!
Một thế giới mà cô xuyên đi xuyên lại ba lần, có còn chút tình người nào không?!!
Hai lần trước vẫn còn là thái bình thịnh thế, đến lần thứ ba cả cái nơi này hỏng thành mạt thế luôn!!
"...Duyên phận quỷ gì đây." Đường Hi lầm bầm, lết cái xác mình đi tiếp, vừa đi vừa nhìn ngang dọc.
Thảo nào từ lúc đến đây cô cứ thấy bức bối khó nhịn, còn tưởng là do chưa quen bầu không khí mạt thế, ai dè là về lại chốn xưa nên tâm trạng cứ bồn chồn.
Mịa, nơi này là Thiên Sơ đây mà.
Đường Hi ôm mặt, lúc trước chỉ đến đây đúng một lần nên cô không có nhiều kí ức, giờ nhớ lại cảm giác cũng thật ba chấm. Cô kiếm một nơi đủ cao rồi quét mắt nhìn bốn phương tám hướng, rất nhanh đã thấy cái bệnh viện lần đầu mình xuyên đến, nhưng nó tàn tạ và xuống cấp vô cùng, dường như đã lâu rồi không sử dụng, một nửa bệnh viện còn bị phá dỡ.
Đường Hi nhíu mày, "1802, đây là năm bao nhiêu vậy?"
[Nơi này đã được bốn năm kể từ khi cô hoàn thành nhiệm vụ thứ hai.]
Đệch...
Nói vậy là cái hồi cô mở mắt ra ở bệnh viện đấy đã là việc của chín năm trước.
Nhiệm vụ thứ hai là bốn năm sau của nhiệm vụ đầu tiên, nhiệm vụ thứ năm là bốn năm sau của nhiệm vụ thứ hai.
Đường Hi: ...
Chớp mắt một cái liền bay bẵng đi bốn năm, Đường Hi cảm thấy A Ly đi theo mình thật ra vẫn tốt hơn sống trong mạt thế.
Bỗng nhớ ra gì đó, đôi mắt cô khép hờ lại, ngồi đó một lúc lâu rồi nhảy xuống, nhanh chóng trở về trường học. 1802 không nói gì cả, nó biết Đường Hi vừa nghĩ đến người ủy thác đầu tiên của mình khá lâu trước đây, nhưng cô không hỏi thêm bất kì điều gì, hoặc có lẽ cũng không muốn nghe câu trả lời, vì thế nó cũng chẳng có lí do gì để chen miệng vào.
Lý Nhiễm nhỉ? Người ủy thác đầu tiên của Đường Hi.
Ừ thì cô ấy chết thật rồi, nhưng không phải vì mạt thế.
Sau khi Đường Hi rời đi, gia tộc cô ấy liên hôn cùng Phương gia, thành thân với đại thiếu gia Phương Tử Khanh. Những tưởng cuộc sống êm đềm an ổn, nhưng chỉ năm năm sau đó, hai người họ cùng lúc qua đời trong một tai nạn xe, Lý Nhiễm lại trong thời gian mang thai, rốt cuộc một xác hai mạng, gia đình ba người chết sạch. Bọn họ là bị những kẻ còn sót lại trong vụ buôn chất cấm xuyên quốc gia trả thù. Chuyện đã qua năm năm mà chúng vẫn nuôi mối hận, khi tra ra hai người đã từng dính líu không nhỏ đến sự thất bại của phi vụ ngày xưa liền ra tay mưu sát.
Đường Hi không biết chuyện này. Và tất nhiên là 1802 cũng không tiện nói ra. Dù sao trái ngược với vỏ bọc vô tâm vô tình bên ngoài thì cô là một người suy nghĩ nhiều, nếu biết việc nhúng tay vào triệt phá đường dây buôn ma túy đã gián tiếp gây ra hai cái chết, thật không tưởng tượng nổi Đường Hi sẽ cảm thấy thế nào.
Ngay cả 1802 cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện sẽ thành thế này.
Nhưng nó không muốn Đường Hi cảm thấy có trách nhiệm với việc đó, chịu trách nhiệm vì cái chết của ai đó thật sự là một thứ gì quá nặng nề. Huống hồ khi đó cô toàn tâm toàn ý muốn giúp Lý Nhiễm có cuộc sống tốt hơn, 1802 không muốn phải nhẫn tâm đập vỡ niềm tin của Đường Hi.
***
Bọn họ trở về trường học, Đường Hi bỏ ba lô xuống, hai vai mỏi nhừ. Cô kéo khóa, lục lọi tìm mấy món đồ ăn vặt.
[Đường Hi.]
"Má!!!"
1802 im thin thít nãy giờ lại thình lình xuất hiện.
Túi bánh quy trong tay cô rơi xuống, vài cái còn vỡ đôi đổ ra sàn, Đường Hi trừng lớn mắt, nhặt lên túi bánh mà tiếc hùn hụt. Đây là loại bánh yêu thích của cô nha!!
"1802 à ngươi sống có tâm chút đi. Trái tim ta rất mong manh đó! Đừng có lúc nào cũng