"...Ta không hiểu."
Rời khỏi quán trà một quãng xa, cả bọn thảo luận hồi lâu rồi quyết định chỉ đến quảng trường xem lại chi tiết nhiệm vụ với bốn người, dọc đường vui vẻ tán gẫu đôi câu, không ai nhắc đến cuộc trò chuyện ban nãy hay Hạ thành nữa.
Đường Hi đi chậm hơn họ một bước, trò chuyện với 1802.
[Cái mà Dương Mộ Kì vừa nói ấy à?]
"Ừ, ta không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên đào sâu vào vấn đề này như vậy. Nó là chuyện của thành khác và thậm chí chẳng liên quan đến cả nhóm." Cô đảo mắt nhìn bốn phía con đường tấp nập, giống như bâng quơ ngắm cảnh chứ không phải đang có suy nghĩ riêng vậy.
Những truyền thuyết ở Thời Không Tách Biệt lan truyền rất rộng, nhưng tuyệt nhiên sẽ không ai dám ở trước mặt người khác tỏ ra nghi ngờ một thành chủ.
"Dương Mộ Kì không phải tên đần, càng không chủ động chia sẻ suy nghĩ cá nhân về những chủ đề này hay đùa mấy câu ẩn ý gì đó.
Những thứ liên quan đến thành chủ, hệ thống và Tổng bộ, tuy nhiệm vụ giả vẫn sẽ không kìm được nói này nói nọ, nhưng phạm vi nội dung này được coi là vùng xám, không có cách nào quang minh chính đại bàn tán, chỉ dám ở sau lưng thì thầm to nhỏ. Dù sao với bọn họ, Tổng bộ quá bí ẩn, muốn bát quái cũng phải ngó trước ngó sau."
[Và Dương Mộ Kì?]
"Không thân thiết gì lắm nhưng cũng là chỗ đồng nghiệp quen biết, ta chưa thấy anh ta chủ động nói ra như vậy bao giờ."
Kể cả cuộc hội ngộ sau cái lần thế giới sắp tự hủy đó, cậu ta không hề đề cập gì nhiều với Đường Hi về kẻ sa đọa, cũng không nói thêm thông tin các nơi khác ngoại trừ Yến thành bọn họ đang ở.
Rất rõ ràng, Dương Mộ Kì không phải là người nhiều lời, càng không dễ dàng chia sẻ thông tin hay để lộ sơ hở, có thể nói là một chàng trai thận trọng đi.
Và Đường Hi không ghét đặc điểm này chút nào, thậm chí là rất tán thưởng.
"Ở Thời Không Tách Biệt, cách biệt thực lực và phân cấp thật sự rất lớn, lại thêm yếu tố tinh thần lực giống như có một nửa thuật đọc tâm rồi. Hạn chế tiết lộ thông tin là chuyện tốt, không nói nhiều về những tin đồn, không để đối phương nhìn thấu nội tâm." Cô chẹp miệng, "Có điều..."
Ở đây cũng không nhiều người cẩn thận như vậy đâu.
Có lẽ là do phân cấp khác nhau nên có cách nhìn nhận khác nhau, chứ cô mới đến đây ba ngày mà không dưới hai lần thấy người ta buôn chuyện về thành chủ rồi, cho nên nói chỉ cần không động đến chuyện hệ trọng thì không ai quản mọi người nhiều chuyện cái gì.
Một người luôn im hơi lặng tiếng bỗng dưng lại nhắc đến vị 'thành chủ tạm thời' với thái độ kì lạ, là ai cũng sẽ thấy không hợp lí thôi.
[Nếu phải đưa ra lời giải thích, hoặc Dương Mộ Kì là một người vô cùng kĩ tính, hoặc cậu ta có gì đó cần phải che giấu, nhưng hôm nay lại không tiếp tục tránh né mà nói ra. Ý cô là vậy đúng không?]
Đường Hi ngượng ngùng vuốt mũi, "Sao lại nói huỵch toẹt ra thế kia?"
[Cút!]
Đường Hi có thể cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của 1802, cô chỉ cười hai tiếng rồi không đùa giỡn nữa, dù sao đúng là cô đang nghĩ thế thật. Nói vậy chứ cái suy đoán này của Đường Hi cũng chẳng đáng tin gì lắm, chỉ là một câu nói thôi, chưa đủ cơ sở kết luận điều gì, nhiều nhất là cô đang lảm nhảm thôi. Đường Hi không có ý nghi ngờ Dương Mộ Kì, trung thực thì, cô chỉ tò mò thôi, bởi vì cậu ta có vẻ không thích Thời Không Tách Biệt.
Còn những chuyện kia, ai cũng có bí mật mà.
***
Quảng trường Yến thành nằm ở cuối lối ra của những con hẻm nhộn nhịp.
Ở nơi này nhà cửa, đình đài lầu các dựng san sát nhau, chủ yếu sử dụng gỗ để tăng thêm vẻ cổ xưa. Hai bên đường có đủ các hàng quán với vật trang trí lễ hội, muôn màu muôn vẻ, đi dọc đường cũng sẽ vô tình bắt gặp những chuỗi lồng đèn đỏ dài nối đuôi nhau như mắc cửi. Mặt đường đá già cỗi mà bằng phẳng, hương vị phong trần phồn hoa lan đến từng ngõ ngách của con phố này.
Bởi vì lối sống quá nhộn nhịp nô nức, Yến thành nhìn từ trên cao trông như mạng nhện vậy, nhà cao nhà thấp đặt cạnh nhau, thay vì đường lớn quốc lộ thì có cực kì nhiều hẻm, đường nhỏ đan xen chồng chéo lên nhau, đích thị là mê cung của tấp nập phồn vinh. Trông thì chật chội, nhưng không quá cho cái tên phố lễ hội.
Yến thành là một khối đa giác, càng hướng về trung tâm càng sầm uất, nhưng chính giữa nơi đông đúc bậc nhất ấy lại có một quảng trường lớn vô cùng nổi bật, trung tâm của cả thành phố và là điểm đến chung của mọi con đường ở nơi đây.
Mấy người bọn họ đã ở ngay phố lễ hội rồi nên đi bộ ra quảng trường cũng chẳng xa lắm. Mở ra trước mắt là mảnh sân rộng bạt ngàn tách biệt khỏi những dãy nhà kín mích, đài phun nước tráng lệ, quảng trường này cũng được xem là sảnh chính của Yến thành.
Đường Hi đang hướng mắt nhìn bốn phía, chợt nhận ra cô nàng bên cạnh đang nhích lại gần mình hơn, thiếu chút là đu hẳn lên người Đường Hi rồi.
Nhạc Viên mới đến đây hôm qua nên vẫn có chút chưa quen được nhịp sống vồ vã này. Mặc dù có vẻ ngoài nữ sinh năng động hoạt ngôn nhưng thực ra cô nàng lại khá rụt rè, cũng đã dạn dĩ hơn hôm qua rồi, ngặt nỗi ở bên ngoài thì giữ khư khư tay Đường Hi mà đi, cô cũng thăng lên làm "người quen đáng tin cậy" từ bao giờ rồi.
Trước bàn phím không phải kiêu sa như gió, cao lãnh tôn quý sao, ngoài đời là kiểu em gái nhút nhát à.
Nhạc Viên không hẳn là lầm lì ít nói gì, có lẽ không quen chỗ đông người lắm thôi.
"Cô thấy cuộc sống ở đây thế nào?"
"Hử?" Cô nàng mơ hồ ngước lên.
"Cuộc sống sau khi trở thành nhiệm vụ giả."
Đường Hi đảo mắt vài vòng quanh quảng trường, rõ là hỏi người khác nhưng cũng không kìm được tìm kiếm câu trả lời cho bản thân. Nhạc Viên thẳng người dậy, bước lên đi cùng Đường Hi, căng thẳng nhìn quanh, lí nhí.
"Sao nhỉ? Như là mơ vậy."
Sau khi chết đi lại tìm được một nơi thuộc về mình, tìm được một công việc có thể cho mình đi khắp các thế giới, dù là sống nhờ thân thể người khác đi nữa cũng rất mãn nguyện rồi. Nếu không trở thành nhiệm vụ giả, không biết bây giờ bản thân đang ở đâu, không biết có đi đầu thai được không. Nói chung là rất mù mịt.
"Đối với một linh hồn mất đi nơi nương tựa mà nói, Thời Không Tách Biệt giống như nhà vậy."
"Há há, cô so sánh thú vị ghê."
Đường Hi phụt cười khúc khích trong ánh mắt ngỡ ngàng của Nhạc Viên, cô nàng phồng mang trợn má tức giận trông càng ngốc hơn.
Chẳng biết từ khi nào họ đã bị đám Bạch Sam bỏ xa một đoạn, hai người kia bất đắc dĩ phải đứng lại đợi, Dương Mộ Kì mặt đen như than.
"Hai người theo sát nhóm giùm cái! Nói nhiều quá đi mất."
"Biết rồi mà! Khổ lắm." Nhạc Viên đang quạo cũng hô lại.
Dương Mộ Kì: ???
Ông đây không có cháu gái nữa được không?!!!
Không cần nói cũng biết Nhạc Viên quên khuấy vụ họ hàng gì gì đó hôm qua rồi. Mới đầu cô nàng gặp Dương Mộ Kì còn cười sượng trân, khúm núm các thứ, qua ngày hôm sau đã hoàn toàn bỏ qua vai vế gì đó mà thật sự xem đối phương là người đồng trang lứa rồi.
Dương Mộ Kì thực ra cũng không khó chịu gì việc trở thành đồng nghiệp với Nhạc Viên, cậu nhận không nổi cái danh họ hàng này, chỉ là cô nàng đột ngột thay đổi thái độ như vậy làm người khác có chút không quen.
Vẻ mặt phức tạp của chàng trai tóc đen có tính giải trí tương đối cao, Đường Hi vô cùng thản nhiên đứng một bên thưởng thức.
Nhưng cũng không để cô chờ lâu, cổ tay tự dưng bị chụp lấy lôi đi như bay. Đường Hi ngu người, Nhạc Viên càng hăng hái kéo cô chạy về phía hai người kia. Đường Hi mơ mơ hồ hồ không kịp cản người thiếu nữ lại, có điều cô không mấy khi bị người ta kéo chạy đi, suýt thì ngã dập mặt.
May Nhạc Viên tinh mắt lẹ tay liền giảm tốc độ giúp cô đứng vững, tránh Đường Hi thực hiện một pha hôn đất oanh liệt. Bạch Sam con người rảnh rỗi nhất khoanh tay đứng một bên xem kịch, ánh mắt thương hại nhìn đám người kia làm hề.
Trong lòng Đường Hi thầm rơi lệ.
Chợt tiếng đám đông xì xào bàn tán lọt vào tai Đường Hi. Cô quay đầu dõi theo tiếng ồn. Ở một góc của quảng trường cách họ không xa, người người xúm nhau tụ lại, chen lấn muốn đến tấm bảng thông báo nọ. Tiếng ồn mỗi lúc một lớn, và phía bên kia người ta lại không ngừng kéo đến, đông nghẹt hệt như đi xem hòa nhạc, nhìn thôi cũng thấy nản.
Từ chỗ bọn họ vốn không thấy được trên bảng thông báo viết gì, Đường Hi không nghĩ nhiều trực tiếp kéo Nhạc Viên lại, chỉ về phía đám đông.
Nhạc Viên cũng ngơ ngác, "Bên đó là gì vậy?"
Lúc này hai người còn lại cũng chú ý đến mớ lộn xộn bên kia, một bên Dương Mộ Kì cảm thấy khó hiểu muốn tiến lại xem, một bên Bạch Sam lười biếng không muốn nhấc chân, rõ là ngại phiền.
Đường Hi bình thường gặp mấy vụ này nhiều nhất chỉ liếc nhìn hai cái rồi đi thôi, nhưng thông báo rầm rộ thế này thì tò mò thật.
Thời Không Tách Biệt chẳng mấy khi có thông báo công chúng xuất hiện cả. Hầu như tất cả tin tức nhiệm vụ giả cập nhật hằng ngày, một là tin tức Mạng Ảo được gửi đến ARG, hai là nghe qua lời đồn thổi, truyền miệng. Nhưng mấy cái đấy vốn chỉ là tin giải trí, vì nếu là tin tức đến từ chính Tổng bộ, thì chính xác đó là thông báo chung đến toàn bộ nhiệm vụ giả trong khu vực.
Dễ hiểu thì thông báo công chúng là thông báo từ chính phủ.
Bình thường cả năm im lặng không thấy tăm hơi giờ tự nhiên đăng thông báo, người ta thấy lạ cũng phải thôi.
Đường Hi nghĩ một chút rồi một mình bước về phía đám đông, Nhạc Viên tròn mắt nhìn theo nhưng cũng không nói gì, thế là cùng hai người kia hợp thành một nhóm đứng chờ. Bạch Sam bày ra vẻ ngán ngẩm.
"Tôi đoán được đó là thông báo gì rồi."
Nhạc Viên:"Hả?"
Nam tử nhàm chán phẩy tay, "Không thấy ngày hôm qua đám người chấp pháp viên gấp rút tiến hành rà soát diện rộng à? Đừng nói mỗi Yến thành, các khu vực khác cũng bị bao vây để tìm kiếm, tưng bừng như lễ hội luôn."
Dương Mộ Kì khẽ cau mày, "Khoa trương như vậy? Nói không có chuyện nghiêm trọng quỷ mới tin."
Nhạc Viên không hiểu gì cả, mà Đường Hi đã đứng trong đám đông càng không biết mấy người bọn họ đang bàn tán cái gì. Nhưng những tiếng xì xào làm cô cảm thấy bất an.
"Đây là lí do hôm qua siết chặt an ninh đây à?"
"Thật sự biến mất rồi ư."
"Không phải đám người đó rất đe dọa tới Thời Không Tách Biệt sao??"
Ai cơ???
Mà hình như ban sáng cũng nghe phong thanh đám người Hạ thành nói qua Thời Không Tách Biệt đang bị dò xét. Liệu hôm qua đám người tây trang chạy như ma đuổi tới nỗi đẩy cô vào trong sòng bạc cũng là do sự kiện hỗn loạn này ư? Gấp rút điều động nhân lực đến mức đó cơ mà.
Tất nhiên cô vẫn không quên việc mình bị tàn nhẫn va trúng như thế nào đâu.
Nghĩ đến đây Đường Hi cảm ứng được điềm không lành.
Mãi đến giây phút cô nhìn thấy hình vẽ trên tấm bảng, não đã chính thức thông báo đình công.
"!???"
Ai không biết chứ Đường Hi có ngu hơn nữa cũng không thể không nhận ra cái thứ nằm chình ình trên hình minh họa. Cô hai mắt trợn ngược, nhất thời mất khả năng ngôn ngữ.
Một thứ sinh vật truyền kì với tuổi thọ vạn năm, mắt đỏ như máu, vảy trắng hếu như xương, răng nanh cứng rắn hơn thép, sức sống bền bỉ không cách nào tưởng tượng, sức phá hoại lại càng nằm ở mức báo động, phá thiên địa.
Ba đầu xà tinh vừa quen thuộc vừa thân thương, cố nhân gặp nhau quá đột ngột, cô ngơ luôn rồi.
Trên tấm bảng thông báo mười phần bắt mắt, ngoài hình vẽ Bạch Xà còn có ảnh một người áo đen đứng trên đỉnh đầu con rắn, không thể thấy rõ mặt, nhưng chỉ mái tóc xám tro buộc hững hờ bên vai đó thôi cũng gợi ra cho Đường Hi bao nhiêu là kỉ niệm tươi đẹp.
Nào là phế linh căn, mất tu vi, gãy chân gãy mười mấy cái xương, chấn thương đầu, đến cả bờ vực của cái chết cũng gặp qua rồi.
Lúc đó cô còn cảm thán Yêu Vương là có thật, cơ bản là biết mình sắp chầu trời nên cố lạc quan phút chót, nào ngờ còn sống lành lặn trở ra, nhìn thấy Yêu Vương từng muốn giết mình vì là nhiệm vụ giả, tư vị trong lòng khó mà diễn tả thành lời.
Bảng đề hai chữ 'Truy nã' đặc biệt chói mắt.
Đường Hi lại rơi vào im lặng, ai gọi cũng không nghe thấy. Dương Mộ Kì bất đắc dĩ lắm phải chen vào đám đông kéo cô ra, chứ để Đường Hi như vậy cô có thể ngu người cả ngày.
Lúc khôn thì không ai bằng, lúc ngu cũng không ai sánh kịp.
"Đường Hi!! Tỉnh coi con này."
"À...hả?!"
"Má nó cô hành xử bình thường xem nào?? Cũng đâu phải chưa gặp qua tên đó, cô thất thần cái gì." Dương Mộ Kì dùng cạnh bàn tay muốn đập cho Đường Hi hồi tỉnh, cô ngược lại nhanh như chớp tránh thoát, nhăn nhó.
Đường Hi:"Phiền quá đi, tôi nghe thấy mà."
Dương Mộ Kì:"Mé, tôi phiền á?! Nếu không phải hai người kia không làm gì được thì tôi cần gì phải tự mình động tay??"
Đường Hi một mặt ngờ vực quay đầu về phía hai người kia.
Đợi Bạch Sam chịu vào trong đó nhắc nhở Đường Hi là chuyện không thể nào, mĩ nữ thì còn cân nhắc.
Còn Nhạc Viên...để cô nàng chen lấn trong đám đông còn đáng lo lắng hơn, có khi bị ép chết không chừng.
Ờ thì, đồng ý là Dương Mộ Kì hi sinh làm việc trượng nghĩa đi.
***
Nhìn sang hai đứa ngốc này, Bạch Sam có đôi chút khó hiểu.
"Mà tấm bảng thông báo đó có vấn đề gì? Gặp qua tên đó là thế--..."
Bạch Sam bỗng im bặt, và sự im lặng kèm theo ẩn ý lạ thường.
...Anh ta tự suy ra luôn rồi.
Nếu là bình thường Bạch Sam sẽ cho rằng mình suy nghĩ nhiều, nhưng nhìn đến người trước mặt là Đường Hi, anh bỗng nhiên cảm thấy cũng không hẳn là không thể, dẫu sao Đường Hi và 'người bình thường' là hai danh từ trái nghĩa.
Nhưng mà có cần khó tin thế không??
Ước chừng nửa phút trầm ngâm, Bạch Sam vẻ mặt nghiêm trọng quay sang Dương Mộ Kì, ánh mắt nghi hoặc mông lung, "Cô ấy là...tân binh kì tích trong lời đồn?"
"Chuẩn."
Hử? Lời đồn gì? Sao cô không biết nhỉ.
Dương Mộ Kì mặt mày lạnh tanh, nhạt nhẽo giúp Bạch Sam xác nhận, thậm chí còn chẳng cần tới nửa giây nghĩ ngợi. Phải vác xác đến tận nơi hỗ trợ thu dẹp toàn cục đã quá đủ cho lần đó rồi.
Bạch Sam nội tâm rơi lộp bộp.
Anh bắt đầu hoài nghi mình tin tưởng để Dương Mộ Kì mang người về có phải hơi sai lầm, nhưng ngoại trừ tính liều lĩnh và càn quấy không ý thức hệ quả, Đường Hi thật sự có bản lĩnh mà người khác không có được, để người như vậy trong đội có thể nói là vừa an tâm vừa nơm nớp lo sợ cô gây chuyện. Bạch Sam có thể nói là một 'ông già' bảo thủ, kiểu người luôn muốn trù định mọi thứ chu toàn rồi mới hành động, xu hướng né tránh nguy hiểm không cần thiết, thế mà có những thành viên như này làm anh ta đau đầu quá.
"Bị cột chung đội với Dương Mộ Kì là đủ thảm rồi, đằng này..."
"Sao lại là tôi nữa??" Dương Mộ Kì trừng mắt.
Nhạc Viên nhìn hết từ đầu đến cuối không biết làm gì liền mon men lại gần đứng cạnh Đường Hi như cũ, cô cũng không vấn đề gì cứ để cô nàng khoác tay mình. Nhạc Viên thì thầm, "Mới đầu tôi nghĩ hai người họ khá giống nhau, giờ mới thấy khác hẳn."
"Hả?"
"A, xin lỗi, tôi nói gì sai sao?"
Đường Hi chớp chớp mắt nhìn cô nàng, thật ra lúc mới gặp Bạch Sam cô cũng nghĩ thế,