Hồi Lai Quy Xuân

Chương 8: Lựa Chọn



Không hiểu lí do vì sao mà Phi Hương lại chọn phủ Mộ này để bái đường mà không phải là đưa Mộ Nhung về phủ của mình để thành thân. Theo tập tục từ xưa, khi thành thân thì tân nương phải sang phủ nhà phu quân mình để thực hiện nghi lễ bái đường, thế mà hắn lại dám phá bỏ những lễ nghi có từ lâu đời này.

Không lẽ hắn có chút gì đó hối hận vì đã ra tay vô cùng tàn bạo với mọi người trong phủ nên muốn cho nàng được làm lễ ở đây. Không thể nào! Loại người như hắn thì làm gì có chuyện hối hận, sửa chữa.

Mà cho dù có sửa đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn rồi. Những tội ác mà hắn đã gây ra, Mộ Nhung tự hứa với lòng mình sẽ trả lại tất cả cho hắn, trả lại những nỗi đau đớn đến thấu tâm can mà nàng đang phải gánh chịu.

....................................

Bị Mộ Nhung điểm huyệt suốt cả đêm khiến Thiên Hạo khó ngủ được, phải đến gần sáng y mới có thể chợp mắt một lúc. Đang say sưa ngủ thì y bị chìm vào trong giấc mộng.

Trong mơ, Thiên Hạo hoàn toàn không thấy gì cả, mọi thứ xung quanh chỉ toàn là bóng tối. Nhưng sâu thẳm từ trong bóng tối ấy lại vọng ra một giọng nói kì lạ:"Bạch Ân Phong! Đã đến lúc ngươi lấy công chuộc tội rồi".

Tiếng kèn, trống xập xình khiến Thiên Hạo chợt tỉnh giấc, y mơ hồ nhìn xung thì phát hiện ra đã khá trễ rồi, nếu không nhanh ra ngoài thì Mộ Nhung sẽ rơi vào tay của kẻ khác.

Huyệt vẫn chưa được giải, Thiên Hạo sốt ruột đến nổi vận khí công tràn trề lục phủ ngũ tạng, toàn thân toát lên tiên khí ngút ngàn, không biết từ lúc nào mà y lại có pháp lực mạnh đến thế.

Không còn nhiều thời gian, Thiên Hạo nhanh chóng đi ra ngoài.

Bước được đến cửa, y khựng lại như đang suy ngẫm điều gì. Khuôn mặt bắt đầu tỏ ra ngạc nhiên xen lẫn sự khó hiểu.

Sau một thoáng chốc "trầm lặng", Thiên Hạo nhanh như cắt chạy ngay đến chỗ bái đường.

Tại đây, Mộ Nhung và Phi Hương đang chuẩn bị bái đường.

"Nhất bái thiên địa".

Dáng người của họ đang từ từ cúi xuống, hai tay khép nép để chồng lên.

Khuôn mặt không thần sắc của Mộ Nhung trái ngược với Phi Hương, hắn cười tươi như hoa, đắc ý rằng mọi chuyện đang diễn ra đúng như những gì hắn tính toán.

Mẹ của Mộ Nhung ngồi im lặng ở phía trước, bà ấy cũng giống như nàng, khuôn mặt hoàn toàn không có cảm xúc, không vui, không buồn, không đau khổ, không hạnh phúc, bà cứ như bị mất hồn vậy..... Nét mặt như như thật khiến người khác cảm thấy e sợ.

"Nhị bái cao đường".

Họ quay về phía mẹ nàng, Mộ Nhung khẽ ngước nhìn khuôn mặt bà từ chiếc khăn hỉ đỏ. Ánh mắt nàng lệ hoen mi, sóng mũi cũng bắt đầu cay cay.

Mộ Nhung và Phi Hương bắt đầu cúi xuống để bái.

"Mộ Nhung! Dừng lại!". Một tiếng hét thất thanh vang lên.

Là Thiên Hạo, y chạy nhanh từ tức tốc đến nơi làm lễ.

Vừa chạy, Thiên Hạo vừa rút thanh kiếm ra, thanh kiếm nhọn hoắt, sắc bén chĩa thẳng vào mặt của Phi Hương.



Mộ Nhung vội vã gỡ cả khăn che mặt ra, tiến đến bên Thiên Hạo. Nàng nắm lấy cổ tay y, nói:

"Chàng đang làm gì vậy?".

"Hắn ta đang lừa nàng, thật ra Mộ phu nhân đã chết. Ở đấy chỉ là một cái xác không hồn bị hắn điều khiển".

Mộ Nhung rụng rời tay chân, nàng ngã quỵ xuống đất, hai mắt bàng hoàng nhìn về phía mẹ.

*Sao.....sao chàng lại biết?".

"Ta bỗng nhận ra hôm nay cả phủ sát khí vô cùng nặng. Đến lúc nhìn về phía Mộ phu nhân thì phát hiện ra khí sắc ám hãm, đó là dấu hiệu của người đã chết".

Phi Hương mặt vẫn hướng về phía mũi kiếm của Thiên Hạo. Hắn ta hả hê cười một tiếng thật to, rồi quay lại nhìn Thiên Hạo và Mộ Nhung.

"Khá khen cho tên tiểu tử nhà ngươi. Ta đã cố gắng thu xếp ổn thỏa, vậy mà vẫn bị ngươi phát hiện ra".

Mộ Nhung liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt nàng ngập tràn sự trả thù, những đau đớn mà hắn đã gây ra, ngày hôm nay nhất định nàng sẽ bắt hắn trả lại tất cả.

*Tại sao? Tại sao ta đã đồng ý gả cho ngươi, nhưng ngươi vẫn không tha cho mẹ ta?".

"Ta không đảm bảo được, lỡ đâu trong lúc bái đường, các người lại giở trò gì đó".

Mộ Nhung siết chặt tay lại, đôi tay mền mại, nhỏ nhắn của nàng đỏ cả lên, nàng tiếp tục nói:

"Những gì ngươi gây ra cho phủ của ta, ta sẽ bắt ngươi trả lại tất cả".

Vừa nói xong, Mộ Nhung nhanh nhảo cướp lấy thành kiếm trên tay Thiên Hạo, chĩa thẳng vào người Phi Hương. Hắn nhanh như cắt đã né được mũi kiếm đó.

Không dừng lại, Mộ Nhung tiếp tục tung ra nhiều đòn giáng vào Phi Hương, nhưng hầu như những động tác này hắn đều có thể tránh một cách dễ dàng.

Mộ Nhung bay thật cao lên không trung rồi bất ngờ lao xuống thật nhanh, giáng thẳng mũi kiếm xuống đầu Phi Hương, hắn nhìn thấy thế liền vội vã né sang một bên khiến nàng giật mình, không kịp phản ứng dẫn đến loạng choạng xuống đất.

Nắm bắt thời cơ, Phi Hương lao đến như gió, dồn hết sức lực vào cánh tay phải rồi chưởng thẳng từ phía sau lưng Mộ Nhung.

Trong lúc nàng đang loạng choạng vì cú ngã lúc nãy thì bất ngờ từ đằng sau có một cánh tay chưởng thẳng vào lưng nàng, cú chưởng ấy còn kèm theo một loại sức mạnh kì dị gì đó khiến nàng ngã nhào xuống đất, miệng nôn ra máu rất nhiều, máu chạy từ miệng nàng be bét xuống nền đất.

Thiên Hạo hốt hoảng chạy đến bên nàng, đỡ nàng ngồi dậy.

Ánh mắt quan tâm, lo lắng của Thiên Hạo khiến Mộ Nhung cảm thấy yên tâm, an lòng hơn rất nhiều.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy rất lâu mà không để ý đến Phi Hương. Hắn ta đang thi triển một thứ gì đó vô cùng kì dị, từ lòng bàn tay hắn xuất hiện một thứ yêu thuật gì đó màu đen, sức mạnh đó ngày càng lớn mạnh.

Hắn đứng từ xa, ánh mắt liếc nhìn Mộ Nhung và Thiên Hạo đang quan tâm lẫn nhau, trong lòng nảy ra sự căm phẫn tột độ. Không chần chừ gì nữa, hắn đưa tay hướng luồng sức mạnh ấy nhắm vào Mộ Nhung và Thiên Hạo, muốn diệt trừ cả hai người.

"Tiểu thư! Cẩn thận!".

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến hai người họ "hoàn hồn" trở lại, nhìn về phía trước thì thấy có một luồng sức mạnh hắc ám đang tiến sát họ. Bây giờ đã không kịp để né tránh, có lẽ khoảnh khắc cuối đời này, Mộ Nhung và Thiên Hạo cũng đã được ở bên nhau......

Nhưng không ngờ, Tĩnh Hân đã liều mạng của mình để làm lá chắn, cứu sống Mộ Nhung và Thiên Hạo.

Luồng yêu thuật hắc ám ấy vô cùng mạnh. Người tu tiên như Thiên Hạo và Mộ Nhung còn khó mà chống đỡ nổi thì làm sao một cô nương mỏng manh như Tĩnh Hân có thể chịu được.

Dù đã cạn kiệt sức lực, hai mắt đã hết mở lên nhưng Tĩnh Hân vẫn cất giọng khều khào của mình:

- "Riểu thư.... người nhất định phải báo thù cho lão gia, phu nhân và cả muội nữa. Mọi người trông chờ hết vào người".

Vừa dứt câu, hơi thở của cô đã dừng lại, trái tim mỏng manh, nhỏ bé đã ngừng đập. Tĩnh Hân đã chết rồi, cô được chết trong vòng tay ấm áp của Mộ Nhung.

Mộ Nhung bây giờ đã cạn nước mắt, đôi mắt đẫm lệ của nàng đã được thay bằng ánh mắt đầy sát khí, đỏ huyết như màu máu.

Cặp mắt ấy cứ nhìn Phi Hương châm châm, không rời một khắc.

Hắn ta cũng chẳng sợ ánh mắt giận dữ mà nàng dành cho. Hắn cũng liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt ngông cuồng hiện lên thấy rõ.



Lòng thù hận đang sôi sục trong lòng nàng. Chỉ thoáng chốc, Mộ Nhung đã đến đối diện Phi Hương.

Không để phí thời gian, Mộ Nhung thi triển nội lực như những lúc tập luyện bình thường. Nhưng lần này, nàng lại có cảm giác vô cùng kì lạ.

Dường như trong người Mộ Nhung có một luồng sức mạnh khủng khiếp, nó bao trùm cả người nàng, khiến linh lực trong cơ thể nàng tràn đầy, sức mạnh tăng lên gấp trăm lần.

Thấy có chuyện bất thường, Phi Hương nhanh chóng tung chiêu thức ra để "kết liễu" Mộ Nhung một cách nhanh gọn. Chẳng ngờ rằng khi hắn vừa ra tay thì đã bị Mộ Nhung nhận ra, nàng bèn xoay người sang bên trái, nhẹ nhàng lùi về phía sau hắn.

Cảm thấy có điềm không may, Phi Hương vội vàng thu lại chiêu thức lúc nãy rồi quay người về phía sau.

Động tác linh hoạt, suy nghĩ thấu đáo, hắn ta cứ tưởng rằng mình đã nhìn thấu toàn bộ những gì Mộ Nhung đang làm.

Nhưng không ngờ, khi vừa quay người lại thì đập vào mắt hắn là dáng vẻ lạnh lùng, ngang tàng khiến không chỉ hắn mà ai nhìn vào Mộ Nhung cũng cảm thấy ngạc nhiên.

*Muội ấy? Sao lại?".

Mộ Nhung lao tới nhanh như cắt, trong chớp nhoáng đã dùng thuật chưởng Phi Hương văng ra xa.

Bị đánh bất ngờ khiến hắn không đỡ kịp, toàn thân văng ra xa, miệng phun rất nhiều máu.

Mộ Nhung chậm rãi đến trước Phi Hương, đôi mắt đảo nhìn dáng vẻ thảm hại của hắn, nàng cười khổ:

"Hôm nay ta sẽ trả lại những gì ngươi mang đến cho gia đình ta".

Hắn lùi lùi về phía sau, tay ôm ngực mình, thở hỗn hễn nói:

"Cô..... Cô là....?".

Không để hắn nói nhiều lời chán tai gay mắt. Mộ Nhung nhanh chóng đưa tay ra, thanh kiếm từ mặt đất bỗng nhiên bay đến tay nàng.

Cầm chắc thanh kiếm trên tay, Mộ Nhung thi triển pháp lực khiến thanh kiếm nhanh như cắt bay đến chỗ Phi Hương, đâm xuyên tim của hắn.

Thanh kiếm được Mộ Nhung thi triển pháp lực tại sao xung quanh nó lại có những ám khí đen kì dị đến như vậy? Còn nữa, tại sao chỉ trong chốc lát, nàng lại có được một sức mạnh khủng khiếp, vượt bậc như thế? Những suy nghĩ này liên tục gợi lên trong đầu của Thiên Hạo.

Thanh kiếm đó đã đâm xuyên qua tim của Phi Hương, nhưng vì hắn ta không phải là người bình thường nên chưa chết một cách dễ dàng đến như vậy.

Hắn cố gượng dậy, nhìn về phía Mộ Nhung đang đứng, ánh mắt căm phẫn vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của nàng. Hắn mỉm cười rồi nói:

"Chủ nhân, cuối cùng ta cũng tìm được người rồi!".

Mộ Nhung, Thiên Hạo và Cơ Phát vô cùng ngạc nhiên, họ vội chạy đến chỗ hắn.

Không hiểu những lời vừa rồi của hắn, Mộ Nhung giận dữ nói:

"Những lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?".

Hắn chỉ nhìn nàng, mỉm cười một lần nữa rồi nhanh chóng dồn hết sức mạnh về phía tay phải, dùng chính đôi tay ấy tự bóp nát trái tim của mình.

Phi Hương đã chết, nhưng những lời nói trước khi chết của hắn khiến mọi người phải suy nghĩ thật nhiều. Đặc biệt là Mộ Nhung.

Ngày hôm ấy sẽ mãi in sâu vào trong tiềm thức của mọi người ở đó. Hàng chục xác chết nằm lê lết dưới đất, những đôi mắt còn mở toang nhưng trái tim đã ngừng đập, cùng với đó là sự đau đớn của người "ở lại".

................................

Mộ Nhung, Thiên Hạo và Cơ Phát cùng đem thi thể của cha mẹ, Tĩnh Hân đi chôn, họ chôn ở trong một khu rừng gần đấy.

Mộ Nhung không còn là một cô nương yếu đuối, hay khóc nhè nữa, nàng bây giờ đã thực sự trưởng thành. Đứng trước lăng mộ của cha, mẹ và Tĩnh Hân, Mộ Nhung dịu dàng chạm lên phần mộ vừa mới chôn cất, nàng nhỏ nhẹ nói:

"Cha, mẹ! Hôm nay Nhung nhi đã báo được thù cho hai người rồi. Hai người hãy yên tâm mà nghỉ ngơi nhé!".

"Tĩnh Hân, muội thật là ngốc. Tại sao lại đỡ một chưởng cho ta chứ? Nếu không đỡ thì có lẽ ngày mai, chúng ta có thể cùng nhau đi ăn màn thầu rồi".



Nói đến đây, nàng đã không còn kìm được nước mắt.

Cho dù là ai đi chăng nữa, dù là người mạnh mẽ đến đâu thì tận mắt chứng kiến cảnh người thân mình chết, có ai lại không trở nên yếu đuối?.

Cũng đã đến lúc từ biệt, Cơ Phát ân tần nhìn Mộ Nhung, ánh mắt dịu dàng của ca ca nhìn muội muội khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy ấm áp.

"Muội định sẽ đi đâu?".

Mộ Nhung cười khổ, nàng đáp lại bằng một cách bướng bỉnh, có phần tinh nghịch như những cô nương mới lớn.

"Chỉ cần nơi nào có Thiên Hạo, nơi đó sẽ có muội. Giang sơn bốn bể, nơi nào cũng là nhà".

Cơ Phát nghe Mộ Nhung nói thế liền phì cười.

"Mộ Nhung của chúng ta nay đã khôn lớn thật rồi".

Mộ Nhung cũng tấm tắc cười theo, rồi nàng lại đưa mắt nhìn Cơ Phát, hỏi: "Vậy huynh định sẽ đi đâu?".

Y quay người đi, nhìn ngắm bốn phương tứ hướng, thở dài một tiếng rồi nói:

"Cái cảnh thanh nhàn này, rồi cũng sẽ tan biến thôi.....".

Thiên Hạo và Mộ Nhung cảm thấy câu nói vừa rồi của Cơ Phát chắc hẳn còn có một hàm ý gì khác. Có điều bây giờ họ vẫn không thể nào nghĩ ra.

Cái gì rồi cũng sẽ có kết thúc, cuộc gặp gỡ nào rồi cũng sẽ có sự chia ly. Nhưng nếu ta thành tâm cầu nguyện thì chắc chắn sẽ có ngày tương phùng.

..............................................

Sau khi Cơ Phát rời đi, Mộ Nhung liền quay sang phía Thiên Hạo, nàng nhẹ nhàng nói:

"Thiên Hạo! Ta muốn đi tìm lại kí ức của mình".

Điều này làm cho Thiên Hạo cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì mấy. Vì y đã lường trước sẽ có ngày Mộ Nhung cũng giống như y, muốn khôi phục lại những kí ức của mình.

Bằng sự thấu hiểu, đồng cảm và tình yêu chân thành của mình dành cho Mộ Nhung, Thiên Hạo nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

"Được! Ta sẽ đi cùng nàng".

Đây chính là câu nói mà Mộ Nhung mong đợi nhất, nàng hạnh phúc, mỉm cười nhìn Thiên Hạo, làm lộ rõ chiếc răng khểnh duyên dáng.

Nàng cảm thấy mình không phải là người bất hạnh nhất thế gian này. Vì trong những giờ phút đau thương, thậm tệ nhất thì luôn có Thiên Hạo kề bên, sát cánh giúp nàng mạnh mẽ vượt qua những nguy nan, đau khổ cùng cực.

Không nhiều lời, họ nhanh chóng cùng nhau đi đến ngọn núi "kì quái" ấy.