Hơi Thở Tình Yêu

Chương 37: Nỗi tuyệt của Tử Đằng



Từ trên núi đi xuống, An Hạ bất ngờ gặp phải đồng nghiệp đang đi tìm mình. Vì không để bại lộ chuyện của Tử Đằng, cô ta giả vờ bị đau chân, hét lên.

“A, có ai không giúp với.”

“Đó là An Hạ kìa. Cô ấy bị sau vậy.”

“Chân cô có sao không? Chúng tôi đã đi tìm cô suốt buổi chiều.”

An Hạ giả vờ làm bộ mặt đáng thương kể lại câu chuyện cô ta đi lạc trong rừng. Sau đó thông báo với mọi người xuống núi.

Màn đêm bắt đầu buông xuống. Trong rừng đột nhiên đổ cơn mưa lớn. Nước mưa từ bên trên miệng đá chảy xuống hố chẳng biết qua bao lâu. Đến khi Tử Đằng tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trên vũng nước lớn. Bên trong hố tối đen làm cô không thể nhìn thấy gì cả.

“Sao lại tối thế này. Mình đang ở đâu đây?”

Những giọt nước mưa từ trên miệng hố rơi xuống đầu cô, lúc này Tử Đằng mới ý thức được bản thân đang gặp nguy hiểm. Ký ức cô bị An Hạ đẩy xuống hố hiện ra trong đầu.

“An Hạ, cô thật độc ác!”

Tử Đằng đứng bậc dậy trong cơn thịnh nộ. Nhưng chưa để cô nguôi giận thì có một chuyện đáng lo hơn. Nước trong hố đang bắt đầu dâng lên nhưng Tử Đằng không biết làm cách nào để ra khỏi đây bởi vì miệng hố đã bị chặn lại. Nếu như cứ tiếp tục như thế này, không bao lâu cô cũng sẽ chết vì đuối nước. Tử Đằng cố hét thật to để tìm người cứu mình.

“Có ai không? Cứu tôi với!”

Bên dưới đồi núi.



Lúc này mọi người ăn uống vui vẻ, không ai phát hiện ra sự mất tích của Tử Đằng. Đang ăn uống thì bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập, bọn họ còn không biết là ai thì người ngoài kia chạy vào với cơ thể ướt sũng.

“Tử Đằng đâu?”

Người đó không ai khác chính Nam Phong. Vì từ sáng đến giờ không gọi được cho cô, tâm trạng anh cảm thấy bất an. Không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô. Cho nên, anh phải tìm đến tận đây để gặp mặt cô thì bản thân mới yên tâm được.

“Cô ấy nói không khoẻ nên nằm ở trong lều.”

An Hạ ngồi gần đó nắm chặt cốc nước trong tay mình không ngừng run rẩy. Nếu để Nam Phong biết được Tử Đằng bị cô ta hại chết ở trên núi thì anh sẽ không tha cho cô ta mất. An Hạ nhân lúc không ai để ý, cô ta liền rời khỏi bữa tiệc.

Một người trong nhóm đưa Nam Phong đi gặp Tử Đằng. Nhưng gọi mãi không thấy cô trả lời, đến khi mở lều ra mới phát hiện cô không có trong đó. Nam Phong tức giận nắm lấy cổ áo của người đó.

“Nói mau cô ấy biến đâu mất rồi.”

“Tôi…tôi không biết. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là lúc đi tìm cô An Hạ ở trên núi.”

“An Hạ!”

Nếu anh nhớ không lầm thì cô ta chính là người yêu của Lưu Triết. Vì lần trước anh đã khiến cho bạn trai của cô ta tơi tả nên lần này cô ta muốn nhắm vào Tử Đằng để trả thù.

Khốn kiếp! Đúng ra lúc đó anh nên xử lý hết bọn chúng.

Nam Phong tức giận hét lớn:



“Mau cho người lên núi tìm cô ấy!”

….

"Mình sắp không thở nổi nữa rồi. Chẳng lẽ phải chết ở đây thật sao.”

Nước trong hố đã muốn ngập qua khỏi miệng hố. Chỉ cần vài phút nữa không khí bên trong sẽ bị nước mưa bao phủ. Sự sống và cái chết của cô lúc này mỏng manh như một sợi chỉ. Bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi mạng sống của cô.

Trong lúc tuyệt vọng nhất cô đã bật khóc, những giọt nước mắt cuối cùng. Bởi vì, sau hôm nay cô sẽ không còn được gặp mọi người nữa. Chết một cách đột ngột như thế này cô không cam tâm. Còn rất nhiều chuyện cô vẫn chưa làm xong.

Điều mà cô hối hận nhất lúc này chính là Nam Phong. Là vì cô đã không nghe máy của anh, không chịu trả lời tin nhắn của anh. Nếu như biết bản thân sẽ như thế này cô sẽ nghe máy anh thật lâu, trả lời hết tin nhắn mà anh gửi đến. Nhưng bây giờ muốn làm thì không còn cơ hội nữa.

Không biết lúc này anh đang làm gì ở nhà. Hay là đang ở cạnh cô gái kia.

Còn cô…đột nhiên lại thấy nhớ anh rất nhiều. Ước gì có thể gặp mặt anh một lần cuối. Nếu như anh không thấy phiền, sau khi chỉ còn là linh hồn cô có thể đến tìm anh không? Nói chuyện với anh lần cuối có được không? Nhưng mà…nhưng mà…cô muốn gặp anh bằng cơ thể sống hơn là linh hồn lang thang.

“Hu hu…em vẫn chưa nói hết lòng mình cho anh nghe mà…Nam Phong anh mau tới cứu em đi. Em muốn nói là em hình như đã thích anh rồi hu hu…”

Cuối cùng, điều gì đến cũng đã đến. Mực nước bên trong đã tràn ra bên ngoài chiếm hết mọi không gian. Tử Đằng biết bản thân không còn gắng gượng thêm được nữa. Và cô đã chọn cách buông tay.

Khi con người không còn một lối đi cho mình, dù có bám trụ đến đâu cũng bị những con sóng kia vồ vập cho đến ngạt thở. Rồi kiệt sức mà buông bỏ.

‘Tạm biệt những người tôi yêu quý và luôn thương yêu tôi. Tạm biệt Nam Phong. Nếu còn có kiếp sau, em muốn gặp lại anh một lần nữa.’