Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn

Chương 112: Ngoại truyện 6



Triều Duy đột ngột qua đời bởi cơn đột quỵ. Không ai tưởng tượng được rằng, một người từng sống trăng hoa phong lưu như hắn lại chấp nhận cuộc sống cô độc, không kết hôn, chỉ nhận một đứa con nuôi. Tài sản của hắn, một nửa trao cho con nuôi, nửa còn lại quyên vào quỹ từ thiện.

Sở dĩ hắn chọn cuộc đời như vậy là bởi trong thâm tâm hắn muốn chuộc lại lỗi lầm.

Cô gái ân nhân năm đó, từng yêu thích hắn, lại bị hắn từng bước dồn ép, để rồi cô không đoái hoài đến hắn nữa. Chung quy là do hắn từng có mà không biết quý trọng, người như hắn không xứng đáng đáng có được hạnh phúc.

Triều Duy choàng tỉnh, hắn phát hiện mình đang bị trói chặt, khung cảnh trước mắt cũng quá đỗi xa lạ.

“Thằng công tử kia tỉnh rồi à?”

“Đúng là loại yếu nhớt, mới đập có một phát đã bất tỉnh rồi!”

Hắn cảm thấy cả người đau nhức, phần đầu như bị ai đó dùng đá đập vào vậy. Tại sao hắn lại ở đây? Chẳng phải hắn vừa ngất đi ở công ty hay sao?

Đám côn đồ trước mắt xa lạ, mà cả chục năm nay Triều Duy không còn ăn chơi gây hấn với giang hồ nữa rồi, sao tự nhiên đám người này lại bắt trói hắn vậy? Hắn muốn mở miệng nói chuyện nhưng nhận ra một điều động trời…

Mẹ kiếp! Hắn bị câm rồi???

“Cứ mặc xác hắn ở đây đi! Chỉ là thằng câm thôi, còn sợ hắn gào lên kêu cứu hay sao mà canh chừng!”

Ba tên kia bật cười hô hố rồi dắt nhau đi thẳng. Triều Duy cố sức muốn cởi dây trói nhưng không thành, vào lúc hắn đang tức điên lên thì một bàn tay dịu dàng chạm lên bả vai làm hắn giật thót.



“Anh đừng cựa quậy lung tung, để tôi cởi trói cho anh.”

Người bên cạnh là một cô gái, giọng lạ hoắc. Nhưng khoảnh khắc dây trói sau lưng rơi xuống, hắn ngoảnh đầu nhìn mới phát hiện sau gáy cô ấy có cái bớt hình hoa mai!

***

Triều Duy sống lại rồi. Không, chính xác hơn là hắn đang “ở ké” trong thân xác của tên công tử nhà giàu yếu đuối bị câm. Vì yếu ớt, nên Hạ gia cố ý thuê một sát thủ lẫy lừng về để bảo vệ hắn 24/24. Nhà họ Hạ không có gì ngoài điều kiện, chẳng cần con trai phải dốc sức làm gì, chỉ mong hắn bình an khỏe mạnh là tốt rồi. Vậy nên cái thân thể này đúng là phế vật, không có sức khỏe, không có ước mơ. Trùng sinh vào thân xác của công tử họ Hạ thật thiệt thòi cho hắn quá!

Sát thủ hàng đầu của tổ chức SC - Thương Linh - nghe nói cô vì thất bại, suýt mất mạng trong một nhiệm vụ gì đó nên mới bị giáng xuống làm vệ sĩ bất đắc dĩ như vậy. Thương Linh khá xinh, mặt mũi sắc sảo, vóc dáng nóng bỏng, nhưng trên người lại ngập tràn khí chất ngây thơ thanh thuần. Nhất là đôi mắt kia, mỗi lần bắt gặp ánh nhìn trong trẻo ấy, lòng hắn chợt nhớ về Thước Vi Nhi ngày trước.

Nhưng sát thủ này lạ lắm. Cô ngốc nghếch, ai nói gì cũng tin. Đừng nói là võ, đến chó rượt cũng khiến cô vừa khóc vừa chạy làng. Nhờ mười việc chắc phải hỏng đến mười một việc rồi.

Cũng không biết Hạ gia có thuê trúng sát thủ hàng fake không nữa!

Năm tháng trôi qua, Triều Duy vì cái bớt sau gáy kia mà nhiều lần nhắm mắt bỏ qua đại họa do Thương Linh gây ra. Hai người gần gũi mãi rồi sinh tình, chuyện gì đến cũng phải đến, vào tiệc sinh nhật hắn trót uống say, hai người đã phát sinh quan hệ với nhau.

Thương Linh mím môi, chậm rãi thú nhận với hắn: “Em… em… Hạ Hiên, em có chuyện vẫn luôn giấu anh.”

Hắn gật đầu, ám chỉ cô cứ nói tiếp. Chết đi còn sống lại được, Triều Duy cảm thấy trên đời không còn thứ gì có thể khiến hắn bất ngờ nữa.



“Em vốn không phải sát thủ, cũng không phải Thương Linh.”

Hắn chẳng ngạc nhiên lắm. Với thân thủ ngáo ngơ kia của cô, nếu là sát thủ chắc đã chết từ đời tám hoánh nào rồi. Nhưng những lời tiếp theo của cô khiến hắn suýt ngã ngửa.

“Em vốn là nữ hầu của một gia tộc giàu có. Em… em tự sát, sau đó không hiểu sao tỉnh lại thì thấy mọi người đều gọi em là… Thương Linh! Em… em chỉ là một người thấp kém, không có gì nổi bật hết…”

Hai từ “nữ hầu”, đã vậy còn “tự sát” khiến hắn cực kỳ kích động lao tới siết chặt tay cô. Thương Linh nhíu mày: “A! Hạ Hiên, đau em…”

Tại sao hắn lại đần độn như vậy? Mặt mũi cô có khác biệt, nhưng kiểu nói chuyện khép nép và tự ti, cùng cách suy nghĩ đơn thuần không lẫn vào đâu được chỉ có thể là Thước Vi Nhi mà thôi. Triều Duy chợt tỉnh ngộ. Nếu Thước Vi Nhi đã thành Thương Linh, vậy người ở nhà họ Triều mấy chục năm nay lẽ nào…

Thảo nào, ngày đó sau khi tự sát không chết, “Thước Vi Nhi” lại trở nên kỳ quái như vậy. Cô ta đánh nhau giỏi, sẵn sàng xuống tay tàn độc, còn đột nhiên ghét bỏ hắn…

Triều Duy như người mất hồn ngồi thừ tại chỗ. Thương Linh tưởng hắn sốc đến dại ra, ghét bỏ cô lập dị kỳ quái, nước mắt lưng tròng muốn rời đi. Nào ngờ còn chưa kịp rời giường đã bị hắn kéo lại, ngã vào lồng ngực ấm áp quen thuộc kia.

Thân xác này bị câm, hắn nhất thời chỉ có thể giữ chặt cô, không ngừng hôn lên trán, mắt, mũi, môi. Nụ hôn ban đầu là xót xa và yêu thương, dần dần nhuốm màu sắc dục. Hai người bắt đầu một trận triền miên không ngớt.

Không ngờ trên đời này còn có phép màu như thế, để hắn đi một vòng cuộc đời rồi mới nhận ra ông trời vẫn luôn chiếu cố hắn. Không những cho hắn cơ hội sống lại, còn cho người mà hắn thương cũng trùng sinh, hai người vẫn luôn gần kề bên nhau.

Lần này hắn nhất định không buông tay, sẽ không khiến bảo bối của hắn chịu tổn thương thêm lần nào nữa.

...– HẾT –...
— QUẢNG CÁO —