Hồi Ức Sông Nile

Chương 20



Màng đêm buông xuống phủ đầy cánh rừng u ám. Bóng đêm dần nuốt chửng đoàn người ngựa. Không gian tĩnh mịch im ắng đến đáng sợ

Một tiếng sói tru dài thê lương vô cùng rùng rợn khiến người ta nổi hết gai óc, vang vọng khắp khu rừng.Hiiiiii…

Ivy đột nhiên cho ngựa dừng lại, hơi nghiêng mặt gọi khẽ

“User… User!”

Sau lưng, người đàn ông đã tỉnh lại từ lâu. Miễn cưỡng dời đôi tay mạnh mẽ khỏi eo thon nhỏ bé, vươn đến trước nắm lấy bàn tay mềm mại của thiếu nữ vỗ về

“Đừng sợ! Chỉ là tiếng sói tru thôi. Có ta ở đây!” hắn thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào sau gáy thiếu nữ ** hoặc

Ivy bực bội nghiêng đầu né tránh, mạnh dạng gạt phắt tay hắn ra. Ai nói là nàng sợ tiếng sói tru thế? Tên này thật giỏi tưởng tượng mà. Nàng nghiêm giọng

“Có người ở quanh đây đang quan sát chúng ta.”

“Sao nàng biết?” Hắn nghi vấn hỏi lại

“Tin ta đi! Không sai đâu”. Không lẽ nói với hắn kỹ năng nghề nghiệp khiến nàng cảm nhận được điều đó… Một khu rừng tuy không rộng lắm nhưng yên tĩnh đến tiếng côn trùng cũng không có thì đúng là vô lý. Hơn nữa dù rất nhẹ nhưng Ivy có thể nghe thấy âm thanh bất bình thường từ những bụi cây

“Ta tin nàng”. Hắn lại thổi nhẹ hơi nóng vào sau gáy nàng. Song, lần này Ivy cảm thấy có một sự ngọt ngào khó tả từ ba từ đơn giản kia

Đoạn User hướng đám Karen lớn tiếng ra lệnh

“Hạ trại! Đêm nay chúng ta nghĩ ngơi tại đây. Sáng mai lên đường hội hợp cùng quân đội” miệng không quên nở một nụ cười cuồng ngạo, thách thức

Ivy nghĩ mình nghe lầm. Hắn có điên không? Thay vì phải thật nhanh rời khỏi đây hắn lại ra lệnh hạ trại

“Ta ngoài sáng, họ trong tối. Ngươi lại…” khó khăn tìm lại giọng nói chính mình, lại bị cắt ngang

“Chẳng phải có đôi mắt sáng như ánh mặt trời của nàng ở đây sao?” hắn cười cười trêu chọc

“Ta… ta có nhìn thấy gì đâu?” Ivy kêu trời

Sau khi xuống ngựa, User lần nữa nắm lấy bàn tay bé nhỏ, dịu dàng nhìn vào mắt nàng

“Có ta ở đây không ai có thể tổn hại đến nàng”

Tin được không? Nàng rất muốn nói như thế nhưng không muốn trước khi bị kẻ địch giết thì đã chết dưới tay con người hai mặt này đâu. Đằng sau vẻ dịu dàng là sự nhẫn tâm đến tàn khốc. Cảnh tượng thảm sát sáng nay vẫn còn khiến Ivy hồn vía thất kinh…

Thật ra, từ lúc tiếng vào khu rừng User đã cảm nhận được khí lực của những kẻ lạ mặt. Trong mắt User bọn “tép riu” không đáng quan tâm. Song, cả gan mạo phạm đến uy quyền một pharaon, lại phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào của hắn là tội không thể tha. Muốn dở trò mờ ám, hắn sẽ cho chúng cơ hội, rồi tiện tay tiêu-diệt-tận-gốc, tránh để Ivy phải lần nữa phân tâm bất an lo nghĩ…

Mỗi người một suy nghĩ, User mang theo Ivy tiến về liều trại chính của mình vừa được hộ vệ dựng xong. Giữa liều là một bàn ăn tương đối thịnh soạn, nào rượu, nào thịt không thiếu thứ gì. Ivy thầm thán phục bọn Karen, hành trang mang theo khá ít, khi cần hô một tiếng là biến ra một bàn ăn ngon lành đến thế này… Không thấy thì thôi, thấy rồi tự nhiên Ivy nghe bụng đói cồn cào, quên sạch mọi lo lắng khi nãy. Nàng đưa mắt “long lanh” khẽ nhìn User. Cái bàn ăn kia là của hắn, muốn dùng đương nhiên phải biết điều nịnh bợ chủ nhân của nó. Như đọc được suy nghĩ của nàng, User kéo chiếc đệm lại sát gần mình, nhẹ nói

“Ngồi xuống dùng bữa cùng ta!”

Chỉ đợi có thế, Ivy lần này rất nguyện ý làm theo lời hắn. Nàng cũng vô cùng tự nhiên một tay rót rượu, một tay gấp lấy mảng thịt nướng. Trong đôi mắt to tròn lúc này, chỉ phản chiếu đúng duy nhất hình ảnh chiếc bàn ăn ngon lành kia. Khi rượu thơm sắp đến môi, thức ăn ngon sắp chui vào miệng thì… ánh mắt chăm chú của-ai-đó khiến Ivy mất hết tự nhiên, nuốt vội một ngụm nước bọt xuống, chia sẽ ly rượu vừa chạm vào môi nhưng chưa kịp uống lúc nãy cho hắn, miệng cười cầu an

“Ngươi dùng trước đi!”. Hơi chột dạ Ivy bổ sung “ta chưa uống đâu nhưng nếu ngươi ngại để ta rót ly khác!”

User dở khóc dở cười đưa tay đón lấy ly rượu kia, ai thèm giành ăn với nàng? Chỉ là hắn hơi khó chịu với suy nghĩ. Bàn thức ăn kia trong mắt nàng lẽ nào… hấp dẫn hơn hắn? Đưa mắt nhìn cái bàn rồi lại nhìn nàng

“Nó… ngon hơn ta?” Không biết trời xuôi đất khiến gì, User buộc miệng hỏi một câu mà nghĩ lại chính mình còn cảm thấy kỳ cục

Ivy thề nàng chưa ăn một cái gì vào bụng, nhưng tự nhiên có cảm giác nổi hết gai óc lại rất buồn nôn. Tên điên này hắn ghen luôn cả với… cái bàn ăn cơ đấy! Không lẽ khi ăn cũng phải đắm đuối nhìn hắn, mới vừa lòng sao? Nghĩ vậy, nhưng Ivy cố miễn cưỡng trả lời…

“Ngươi đẹp nhất… ngon lành nhất…” mặc kệ có kỳ cục hay không, giờ này Ivy chỉ muốn kết thúc câu chuyện nhanh chóng, để thưởng thức những món ăn kia

Nhưng người-nào-đó hình như không có ý định buông tha nàng

“Ăn ta trước, mới được ăn những thứ kia”, hắn vô sĩ yêu cầu

Khi ba dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu, Ivy chưa kịp hiểu vấn đề gì… Thì cái mặt tuấn mĩ như tranh của User đã phóng đại hết cỡ trước mắt nàng. Môi truyền đến cảm giác mềm mại ẩm ướt mà lại nóng bỏng như lửa, mùi vị… ngọt ngào như mật ong…

“Sau này, trước khi ăn phải nhớ đến ta…”. Hắn lại bá đạo tuyên bố, mang theo nụ cười khá hài lòng

Chỉ là nụ hôn phớt qua hờ hững cũng đủ khiến ai-đó ngẩn ngơ vài phút. Nàng đưa tay chạm nhẹ vào môi, nơi tiếp xúc vừa nãy vẫn mang mùi vị của hắn. Lần này Ivy không thể phủ nhận cảm xúc trong lòng. Nàng… thích hắn… rất thích! Tình cảm là thứ mà con người dù muốn trốn chạy cũng vô lực. Muốn yêu nhưng không thể, vì hắn hiện giờ có thể là User của nàng, nhưng ở một thời điểm khác hắn lại trở thành Ramesses II của đế chế Ai Cập vĩ đại… Nghĩ đến đây lòng Ivy dâng lên vị đắng chát, nàng chợt nghe mắt cay cay.

“Ivy… sao thế?” ôm lấy nàng, hắn quan tâm. Thấy khóe mắt nàng dần ẩm ướt, User nghe lòng nhói lên một cái. Hắn giận bản thân đã làm người con gái yêu thương chịu ủy khuất. Lại càng đau lòng nhận ra, thì ra nàng lại bày xích hắn đến như vậy “Ngoan, đừng khóc!” User nhẹ nhàng vỗ về

“Chúng ta không thể, tuyệt đối không thể…” nàng nói với hắn cũng là nói với chính mình

“Tại sao?”, lần nào nàng cũng nói như vậy. Hắn thật sự muốn biết lý do

“Vì ngươi là pharaon Ramesses II” Ivy đẩy hắn ra, chua xót trả lời

“Ramesses II thì sao?” User bắt đầu thấy lửa giận nhen nhóm trong lòng. Cái lý do nàng đưa ra thật quá miễn cưỡng. Bao nhiêu người đàn bà dùng trăm phương ngàn kế câu dẫn chút tình cảm của hắn, chẳng phải vì quyền lực trong tay hắn hay sao? Còn nàng lại từ chối vì hắn là một pharaon. Thật quá vô lý!

“Ngươi đang dùng thân phận gì để hỏi ta? Là pharaon Ramesses II hay User ta biết?” Ivy thận trọng hỏi lại, trước khi trả lời thẳng vào vấn đề

“Trước mặt nàng, ta luôn là User! Không thì với sự vô phép tắc của nàng có mấy cái mạng để ta giết”. Không cần nói cũng biết, hắn có thể tàn nhẫn với bất kỳ ai, riêng với người con gái trước mặt hắn luôn phải mềm lòng

Cơ hội ngàn năm khó gặp. Có câu này của hắn, hôm nay nàng sẽ nói hết những bất mảng trong lòng suốt ba năm qua

“Mở miệng là đòi chém giết ta ghét nhất điểm này của ngươi. Ngươi nghĩ mình thật sự là một vị thần, nắm giữ sinh mạng con người trong tay hay sao? Sáng nay, ngươi cho hành quyết mấy ngàn binh lính, có một giây nào nghĩ đến gia đình vợ con của họ không? Họ có tội! Song, ngươi không thể đem suy nghĩ bản thân áp đặt lên người khác. Ngươi anh dũng, thiện chiến một mình có thể xong pha giết trăm ngàn quân địch, nhưng họ chỉ là những con người bình thường đứng trước quân địch với số lượng áp đảo hoảng sợ là chuyện khó tránh. Nếu là ta, ta cũng sẽ bỏ chạy, lúc đó ngươi sẽ giết cả ta phải không? Ngươi quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến danh tiếng uy quyền bản thân, ra tay lại vô cùng tàn độc. Đừng tưởng rằng mọi người sẽ tôn kính ngươi với hành vi đó. Nếu có, cũng chỉ là sự khiếp sợ trước quyền lực của ngươi mà thôi. Ta sợ sự nhẫn tâm của Ramesses II, thật sự rất sợ!” Ivy thao thao bất tuyệt, đem hết ấm ức trong lòng nói ra.

“Câm miệng!” User lúc này sắc mặt tối thui, hỏa khí bốc lên hừng hực. Có thể nhìn thấy vài sợ gân xanh trên trán hắn đang co giật dữ dội. Chưa bao giờ hắn giận đến mức này. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ nàng lại to gan buộc tội hắn như thế

“Ngươi luôn bá đạo như vậy. Chỉ cần không vừa lòng thì không cho người ta cả quyền được nói. Ở bên cạnh ngươi đến cái quyền tự do ngôn luận ta cũng không có” Ivy tiếp tục phát tiết bất mảng

“Thu lại ngay những lời đại nghịch bất đạo của ngươi!” hắn nghiêm túc cảnh báo

“Ngươi độc tài, ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình.”. Lúc Ivy nổi điên thì cái trời đất gì nàng cũng mặc kệ

“Thêm một lời nữa ta-sẽ-giết-ngươi!”. Ánh mắt màu hổ phách quyến rũ đột ngột đỏ ngầu rất hung ác

“Bạo-quân-khát-máu!” nàng gằn từng chữ hết sức rõ ràng

User lúc này giận mức đến cả người run bần bật. Đoạn hắn đưa bàn tay to lớn lên cao…

“Ngươi chán sống!” nhưng cánh tay như bị lực vô hình giữ lại trong không trung, không cách nào hạ xuống. Hắn không nỡ, thật sự không nỡ!

“Đánh đi!” Nàng hất hàm thách thức. “Sau cái tát này hoặc là ngươi giết ta, không thì ta và ngươi đường-ai-nấy-bước” Nàng khép mi, chờ đợi

User chấn kinh. Hắn không thể mất nàng. Hai tháng không gặp khiến hắn muốn phát điên, cả đời không gặp… hắn thật không dám tưởng tượng.

“Đừng… đừng rời xa ta!” vừa nói hắn vừa xúc động dùng đôi tay mạnh mẽ khóa trụ nàng trong vòm ngực rộng lớn. “Dù có phụ cả thế giới này, ta cũng không bao giờ tổn thương nàng!”, hắn nỉ non thì thầm. Trong cuộc đời này, cũng chỉ có nàng đủ sức khiến hắn phải nhượng bộ đến nhường này

Ivy cũng hơi chột dạ, thấy mình có phần quá đáng. Nàng là vì buồn bực “muốn yêu mà không thể” nên mới kiếm chỗ phát tiết. Ai ngờ càng nói càng hăng, lại gặp thái độ bá đạo của hắn, khiến nàng nổi điên. Giờ nghĩ lại, dù sao hắn cũng là bậc vua chúa, chịu nhường nhịn mình đến mức này, thì đúng nổ lực quá phi thường rồi! Một cảm giác ngọt ngào lan tỏa toàn thân nàng, Ivy nói khẽ

“Ta luôn ở đây!”… nàng nghiêng đầu, áp sát vành tai vào khuôn ngực vạm vỡ, lắng nghe tiếng thổn thức nơi con tim người đàn ông… Thật diệu kỳ! Nàng nghe tim mình cũng dần xao động bắt nhịp cùng hắn…Ivy không hề biết tình yêu mãnh liệt nóng bỏng như lửa của hắn đang từ từ thiêu rụi từng lớp phòng vệ mang tên lý trí trong con tim nhỏ bé của nàng…

***

Hai người cứ thế ôm nhau thật lâu, mãi đến khi…Trong bầu không khí lãng mạng, chợt vang lên âm thanh vô cùng… lãng xẹt, phát ra từ cái bụng đang kêu gào biểu tình của nàng.

“Ta đói!”Ivy mếu máo nói, giờ mới nhớ đến cái bàn ăn đã nguội lạnh kia

User nhíu mày, nàng luôn biết cách phá vỡ không khí một cách ngây-thơ-vô-số-tội như thế này. Không chút nguyện ý, hắn thả nàng ra, kéo tay nàng trở lại bàn ăn. Sau khi yên vị, User bực bội tự rót cho mình một ly rượu, ngửa cổ uống cạn rồi mạnh tay đặt chiếc ly bằng bạc xuống bàn, giống như cái bàn kia có thù oán gì sâu nặng lắm với hắn…