Hồi Ức Sông Nile

Chương 26



Trên chiếc giường ngà voi quý giá, hai thân thể trần trụi, một nâu vàng rắc chắc, một trắng nõn mềm mại quấn chặt lấy nhau không chút khe hỡ. Tuy đối lập thị giác mạnh mẽ nhưng dường như đây là sự kết hợp hoàn hảo mà tạo hóa dành riêng cho họ. Tiếng rên rĩ ám muội phát ra theo từng nhịp điệu luân động hỗn loạn mà vội vàng, như một bản hòa tấu tình ca bất tận…

Đêm điên cuồng của dục vọng và tình yêu. Đêm tội lỗi cho chiếm hữu và ray rức. Tất cả chỉ kết thúc khi cô gái mệt mỏi thiếp đi trong cánh tay rắn rỏi của người đàn ông. Tâm trạng hắn lúc này vô cùng phức tạp, có hạnh phúc lại vươn chút ái náy, hối hận. Ngón tay thon dài vuốt ve khắc họa tỉ mỉ gương mặt cô gái, hắn thì thầm

- Tha thứ cho ta!

***

Sáng. Ánh nắng oi bức len mình qua cửa sổ, phản chiếu sắc vàng rực rỡ trong căn phòng dát vàng xa hoa.

Ivy tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân đau nhức rã rời, đặc biệt là vùng hạ thân giữa hai chân… Hai tay dai dai thái dương tìm chút tỉnh táo, mở mắt ra cô phát hiện người mình không mảnh vải che chắn. Kiểm tra tỉ mỉ hơn… Trên da, vô số dấu vết hồng hồng trãi khắp từ cổ đến chân. Dưới đệm, một chấm huyết sắc đỏ tươi như hoa nở rộ giữa nền tuyết trắng. Đẹp mà thật xót xa!

- Nàng đã tỉnh! – Phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc

Theo phản xạ cô quay đầu lại. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì chắc chắc User lúc này chết rất thảm.

Khác với những gì hắn tưởng tượng, cô không ủy mị khóc lóc, cũng không có ý định đón nhận ân sủng của hắn. Nhất thời, những lời dỗ dành yêu thương, những phong hiệu cao quý, mà cả đêm qua hắn thức trẳng để nghĩ cho cô, hoàn toàn trở thành bụi cát không thốt lên nổi một tiếng. Ivy chỉ ngồi đó trân trân nhìn hắn thật lâu… Khóe môi nhỏ nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ, bật ra hai từ khiến mặt User thoáng chốc tối sầm

- Đồ tồi!

- Cẩn thận lời nói của mình! – Bình sinh chưa ai dám mắng hắn như vậy. Và cũng chưa từng có người dám tỏ thái độ khinh miệt trước mặt hắn. Tự áy một pharaon, người đại diện thánh thần, khiến hắn tuyệt đối không cho phép, dù đó là cô

Hắn cảnh cáo, đổi lại thêm một nụ cười khẩy bất chấp từ cô. Cơn giận xua đi tất cả những cảm thông, hối hận hắn dành cho cô. Lồng lên như một con sư tử hung dữ, vẻ mặt ác chưa từng thấy, bàn tay to lớn rắn chắc siết chặt chiếc cằm nhỏ tinh xảo, gằn từng tiếng

- Chính ai đêm qua mồi chài ai? Ai là người nỉ non rên rỉ gọi tên ta?... Ngươi tự mình nghĩ lại xem! Khinh khi ta, khi chính ngươi là người muốn ta làm việc đó?

Theo từng lời của hắn, Ivy như mất đi tri giác quên cả cơn đau nơi cằm. Đôi mắt to lộ vẻ khủng hoảng, bối rối, cố tìm kiếm chút manh mối trong mớ trí nhớ hỗn độn. Những hình ảnh lướt qua đầu… Ly rượu … Henutmire … User … Đêm phóng túng… Thật khốn nạn! Tay nắm lại thành quyền, Ivy chỉ muốn bóp chết Henutmire ngay lập tức… Lại nhìn đến người đàn ông trước mặt, cô không tin hắn hoàn toàn vô tội.

Bắt gặp ánh mắt trong veo đang dò xét mình. Cảm giác tội lỗi không biết từ đâu đột ngột xâm chiếm lấy hắn, tay vô thức nới lỏng, mất tự nhiên đứng dậy xoay người không dám đối diện cùng cô. Đoạn User nhặt lấy skhen-ti tự tay quấn từng vòng mất trật tự như chính tâm trạng rối ren của hắn lúc này. Lần đầu tiên trong hai mươi hai năm được sinh ra, hắn phải đích thân làm cái việc điên rồ này, cũng là lần duy nhất trong đời hắn niếm thử mùi vị của từ “trốn tránh”. Hắn sợ cô biết những việc hắn đã làm, càng sợ hơn cô sẽ vì nó mà rời xa hắn…

- Ivy, ta không cố ý nói những lời đó… Ta chỉ muốn nàng hiểu ta không hề ép buộc nàng. Chuyện cũng đã xảy ra… Ta tuyệt đối không để nàng chịu thiệt… - vẫn xoay lưng về phía nàng, giọng hắn đều đều nói tiếp – Chúng ta sẽ có một lễ cưới linh đình nhất từ trước đến nay…

- User, ngươi đang muốn ép ta vào thế đã rồi? Hay đang muốn “chịu trách nhiệm” với ta? - cắt ngang lời hắn, cô mỉa mai

Hắn quay lại đối diện cùng cô, bàn tay quyền lực nâng nhẹ gương mặt cô lên, từng lời nhẹ nhàng thoát ra từ khóe môi mỏng

- Ta từng hứa không ép buộc nàng. Nàng luôn có quyền lựa chọn… Phục tùng ta, nàng sẽ có mọi thứ... Ngược lại, nàng chỉ có thể sống trong tủi nhục, ê chề

Câu chuyện này từ lúc bắt đầu đã định sẵn, hắn chiếm thượng phong, còn cô chỉ có thể cuối đầu chấp nhận…

- Ta sẽ không chấp nhận số phận của mình đặt trên tay người khác - gạt tay hắn ra cô nói

- Nàng nói gì? – hắn kinh ngạc hỏi lại

- Ta sẽ không kết hôn cùng ngươi! Cũng không cần ngươi chịu bất kỳ trách nhiệm gì!

Đoạn Ivy bước xuống giường, khẽ liếc nhìn bộ trang phục hoàng gia Ai Cập đã được để sẵn trên chiếc bàn gần đó. Cười mỉa mai “đúng như ta nghĩ, chuẩn bị thật chu đáo”. Cô nhặt lại trang phục vốn có của mình, nhanh chóng mặc vào. User như hóa tượng đứng đó, vẫn không thể tin nổi vào quyết định của cô

- Ta và ngươi cũng không còn là bạn bè gì nữa! – cô nói. Không thèm liếc nhìn User lấy một cái, rồi loạng choạng lướt qua hắn. Bỏ lại User với mớ suy nghĩ hỗn loạn…

Khi hắn nghĩ đã có được cô, lại là lúc đánh mất cô mãi mãi… Hắn đã sai rồi sao? Chẳng phải hắn là pharaon quyền lực tuyệt đối? Vì sao muốn giữ lấy một cô gái lại khó khăn đến vậy?... Không, dù đúng hay sai! Lần này hắn quyết không nhượng bộ. Rồi chính cô sẽ là người đến van xin hắn…

- Karen – User hướng cửa lớn, nói như hét

- Pharaon cho gọi thuộc hạ! – Karen lập tức xuất hiện, tôn kính quỳ dưới chân hắn

- Cho người giám sát Ivy. Nàng ta mà biến mất, ta chôn sống tất cả các ngươi – cùng lời nói ác liệt bình hoa quý giá tinh tế gần đó cũng vỡ tan tành theo cơn bực dọc từ tay hắn

- Vâng, thần đã rõ!