Khi Quyển Quyển tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, bé đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy ba nhỏ của mình đâu.
Quyển Quyển quấn mình trong chăn tự chơi một lúc, nhưng vẫn thấy chán, bé đành phải dậy, mang vớ nhỏ vào, tự mở hàng rào bảo vệ rồi leo xuống giường, bé chuẩn bị cho cha và ba nhỏ một bất ngờ.
Khó khăn lắm mới mở được cửa, bé đi đến phòng của cha trước, nhưng lại không có ai.
Bé quay lại chạy đến phòng của ba nhỏ, chưa vào đến cửa đã bị mùi nho tràn ngập trong phòng làm cho hoảng sợ, mùi quá nồng, Quyển Quyển vừa bước vào đã cảm thấy chóng mặt, chưa kịp đến bên giường đã ngã phịch xuống đất.
Một tiếng “cạch” vang lên, nhưng hai người trên giường không nghe thấy, Quyển Quyển chỉ biết ngồi dậy với đôi mắt đẫm lệ, xoa xoa mông, uất ức chạy về phía giường.
Quyển Quyển quên mang theo con ngựa bập bênh, chỉ có thể níu vào mép giường gọi cha giúp đỡ.
Chu Hoài Sinh nghe thấy tiếng liền tỉnh dậy, quay người bế Quyển Quyển lên giường, Quyển Quyển nhanh chóng sa vào lòng Lâm Tri Dịch. Nhưng ba nhỏ của bé đang không mặc đồ, sợ Lâm Tri Dịch lạnh, Quyển Quyển cố gắng kéo chăn lên để đắp cho ba nhỏ. Vừa kéo được hai cái, Lâm Tri Dịch bỗng tỉnh dậy, cậu chôn mặt vào bụng nhỏ của Quyển Quyển, hít một hơi rồi cười nói: “Cục bông nào mà thơm thế đây?”
“Con là Quyển Quyển.” Quyển Quyển chỉnh lại.
“Ồ, thì ra là Quyển Quyển.”
Chu Hoài Sinh mặc quần rồi xuống giường, lục tìm trong tủ quần áo một chiếc áo ngủ của Lâm Tri Dịch, nhét vào trong chăn của Lâm Tri Dịch. Lâm Tri Dịch lặng lẽ mặc vào, sau đó ôm Quyển Quyển vào lòng. Chu Hoài Sinh về phòng tắm rửa, khi trở lại phòng ngủ chính, hai ba con tóc xoăn trên giường đã ôm nhau ngủ tiếp.
Chu Hoài Sinh đi đến bên giường, Lâm Tri Dịch cảm nhận được, mơ màng tỉnh lại, Chu Hoài Sinh cúi xuống hôn lên mặt cậu một cái, “Em ngủ tiếp đi, anh đi làm bữa sáng.”
“Ừm, hôn thêm cái nữa.”
Chu Hoài Sinh kéo chăn trùm kín Quyển Quyển, rồi áp lên người Lâm Tri Dịch trao một nụ hôn dài. Khi tách ra, anh hỏi: “Buổi sáng em muốn ăn gì?”
Lâm Tri Dịch nghĩ đến tình trạng cơ thể mỏi mệt của mình, “Món gì thanh đạm thôi.”
“Được,“ Chu Hoài Sinh xoa đầu Lâm Tri Dịch, cười nói: “Vất vả rồi.”
Lâm Tri Dịch đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, cậu chui vào chăn nhéo mông và tay nhỏ của Quyển Quyển. Nhìn Quyển Quyển đang say ngủ, lại nghe tiếng động từ bếp dưới nhà, ánh nắng rọi sáng ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, thật là một buổi sáng hoàn hảo cho một cuộc sống ấm áp.
Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển chơi đùa trong chăn một lúc, khi nghe tiếng bát đũa từ bếp, Lâm Tri Dịch mới bế Quyển Quyển về phòng trẻ con thay quần áo. Quyển Quyển từ chối mặc chiếc áo màu vàng hôm qua, quay mặt đi, bĩu môi phản đối: “Hổng muốn!”
“Không đẹp à con?” Lâm Tri Dịch cảm thấy chiếc áo rất dễ thương.
Lâm Tri Dịch suy nghĩ một lát, nhanh chóng nhớ lại lời Chu Hoài Sinh nói hôm qua ở cửa. Cậu bật cười, ôm Quyển Quyển từ phía sau, “Cô giáo nào nói Quyển Quyển nhà mình múa như vịt con thế? Quyển Quyển nhà mình múa đẹp nhất, ba nhỏ cũng muốn xem. Quyển Quyển múa cho ba nhỏ xem được không?”
Quyển Quyển ậm ừ không nói, Lâm Tri Dịch bắt chước theo dáng vẻ của bé, quay mặt đi, bĩu môi, “Cả cô giáo và các bạn đều được xem Quyển Quyển múa rồi, chỉ có ba nhỏ chưa được xem lần nào. Quyển Quyển không thương ba nhỏ nữa rồi.”
“Quyển Quyển thương ba nhỏ nhất.” Quyển Quyển vội vàng quay lại ôm lấy Lâm Tri Dịch, một lúc sau ngại ngùng nói: “Con chỉ biết múa một chút thôi.”
“Nhảy cho ba nhỏ xem đi.”
Quyển Quyển không tình nguyện đứng trước mặt Lâm Tri Dịch, hai cánh tay nhỏ nhấc nhẹ, bắt chước lời cô giáo, đầu tiên nghiêng về bên trái, rồi lại nghiêng về bên phải, miệng còn hát: “Sao ơi, sao ơi, sao lại lấp lánh?”
Vì Quyển Quyển nhỏ nhắn, tính tình lại nhỏ nhẹ, động tác cũng không mạnh, khi nhấc tay chỉ lên được một nửa. Để thể hiện trước mặt Lâm Tri Dịch, bé cố gắng nhấc tay lên đỉnh đầu, nhưng tập trung vào phía trên, chân lại không đứng vững. Bé loạng choạng bước về phía trước hai bước, một chân vô tình dấm lên chiếc tất nhỏ của chân kia, suýt nữa ngã nhào, may mà Lâm Tri Dịch kịp thời đỡ lấy.
Quyển Quyển buồn bã hơn, vùi mặt vào ngực Lâm Tri Dịch không chịu nhúc nhích, Lâm Tri Dịch cười mãi, ôm Quyển Quyển, lấy từ trong tủ ra một chiếc áo đen trắng trông rất ngầu.
Sau khi ăn sáng xong, lúc chia tay, Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh quyến luyến một hồi lâu. Chu Hoài Sinh không kìm được, kéo Lâm Tri Dịch vào phòng chứa đồ, để Quyển Quyển ngơ ngác đứng ở cửa.
Vài phút sau, Lâm Tri Dịch đỏ mặt bước ra, nắm tay Quyển Quyển, “Đi thôi, Quyển Quyển, chúng ta đến lớp.”
Chu Hoài Sinh theo sau, cầm lấy bảo vệ đầu gối và găng tay bên tường, tiện tay đóng cửa lại.
Sau khi xử lý đơn xin nghỉ phép của hai nhân viên giao hàng, điện thoại của giám sát khu Nam, Lưu Thành Minh, vang lên, “Tiểu Chu, lần trước cậu xử lý vụ tranh chấp ở tiệm gà rán rất tốt, có người qua đường quay lại quá trình rồi đăng lên mạng, lãnh đạo cũng đã xem, còn khen cậu xử lý rất bình tĩnh và điềm đạm, muốn thưởng cho cậu, còn nói chỉ cần làm việc tốt, công ty sẽ không bạc đãi cậu.”
“Cảm ơn anh Lưu.”
“Ừ, tôi đã truyền lời xong, cậu tiếp tục công việc của mình đi, tôi phải lo lắng vụ kết hợp giao hàng và chuyển phát nhanh đây.”
“Kết hợp hai trong một sao?”
“Ừ, công ty chúng ta vốn là công ty thầu điểm giao hàng của Ưu Đoàn, nhưng gần đây ông chủ lớn đang nghĩ đến việc kết hợp thêm chuyển phát nhanh, thầu luôn hai khu vực phía Nam. Bây giờ là mùa lễ hội mua sắm, đơn hàng nhiều lắm.”
Chu Hoài Sinh nói: “Nhưng phần phía bắc đường Bình An ở khu Nam thì không nên xem xét, nơi đó thuộc khu phố cổ, người già nhiều, điểm chuyển phát mở rồi lại đóng nhiều lần.”
“Cậu nhắc tôi mới nhớ, tôi chỉ chú ý đến giá mà quên mất tỷ lệ dân số.”
Chu Hoài Sinh suy nghĩ một lát, “Thật ra có thể xem xét khu vực gần đại học. Em nhớ có lần giao hàng ở đó, có một sinh viên phàn nàn với em rằng họ lấy bưu kiện rất bất tiện, trạm chuyển phát chỉ có một cái, lại nằm ở phía bắc của trường. Em cảm thấy hợp tác với trường học cũng tốt, lượng hàng ổn định, chỉ giảm vào kỳ nghỉ hè và đông.”
Lưu Thành Minh ngẩn ra vài giây, “Cậu cũng khá có ý tưởng đấy, Tiểu Chu, cậu là sinh viên đại học à?”
“Không phải, em tốt nghiệp trung học.”
“Chắc chứ, nghe cậu nói mạch lạc như vậy mà.”
Chu Hoài Sinh vội nói: “Anh đừng coi là thật, anh Lưu, em đâu hiểu biết nhiều.”
Lưu Thành Minh nói: “Không sao, tôi thấy cậu nói cũng có lý, tôi sẽ đi gặp ông chủ lớn nói thử xem sao, nghe xem ý kiến của ông ấy thế nào. Thôi, cậu tiếp tục công việc đi.”
Chu Hoài Sinh cúp máy, nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ, giờ cao điểm buổi trưa sắp bắt đầu. Anh đến lớp đón Quyển Quyển về, đưa đến trạm, hâm nóng cơm. Anh vừa ăn được một miếng thì hệ thống bắt đầu kêu “tít tít tít“.
Chu Hoài Sinh một bên xử lý công việc, một bên chăm sóc Quyển Quyển ăn cơm. Đến khi xong hết mọi việc, đã gần một giờ rưỡi, anh cũng lười đi hâm nóng đồ ăn, món mặn trông lại có vẻ tanh, anh chỉ ăn chút rau, uống vài ngụm nước lọc, coi như xong bữa trưa.
Quyển Quyển nằm trên giường ngủ thiếp đi, Chu Hoài Sinh lấy chăn lông vũ ra đắp cho nhóc con.
Bên Lâm Tri Dịch cũng bận rộn không kém, tin tức mở rộng ngành công nghiệp dược phẩm đã lan truyền ra, địa điểm làm việc đã được chọn, đang khẩn trương trang trí. Trang web chính thức của Đỉnh Thắng cũng đã tung ra đoạn phim quảng cáo Công ty Y tế Đỉnh Khang và danh sách các công ty hợp tác.
Từ Dương dạo này không còn năng lượng như trước. Từ khi Lâm Diễn Đức vào tù, tiếng xấu của cậu ta ngày càng lan rộng, thậm chí có một nhân viên nhầm lẫn gửi lời trêu chọc này lên nhóm tổng nhân viên, khiến tình huống trở nên vô cùng khó xử. Từ Dương vốn là người không quan tâm gì mà chỉ muốn thăng tiến, nhưng khi tuổi tác ngày một lớn, chậm quay đầu nhìn lại, mới phát hiện bên cạnh không còn ai, chỉ có những lời chế giễu và cười cợt sau lưng.
Lâm Tri Dịch bảo thư ký gọi Từ Dương vào văn phòng, mở lời thẳng thắn: “Nếu tâm trạng không tốt, có thể nghỉ phép, chắc đã hai năm cậu không nghỉ phép rồi.”
“Không cần đâu, việc của Đỉnh Khang đang ở giai đoạn quan trọng nhất, tôi không thể nghỉ được.” Từ Dương nhấn vào mí mắt mệt mỏi.
“Vị trí tổng giám đốc của Đỉnh Khang, cậu có nghĩ mình đảm đương được không?”
“Tôi biết Chủ tịch Lâm đã nói chuyện với Tổng giám đốc Dương rồi. Ông ấy từng làm việc trong công ty y tế khi còn trẻ, sau đó lại phụ trách công tác y tế của cộng đồng chăm sóc người cao tuổi Đỉnh Nạp, ông ấy có kinh nghiệm hơn tôi.”
“Ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, sau này Đỉnh Khang vẫn phải giao cho cậu. Thực ra cậu có thể coi những năm này như một giai đoạn đệm. Ở tuổi của cậu mà ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc đã là rất giỏi rồi, ngành y tế đối với cậu vẫn còn khá mới mẻ, học hỏi từ Tổng giám đốc Dương cũng không có gì xấu.”
Lâm Tri Dịch nói đến mấy năm, có thể là ba bốn năm, cũng có thể là bảy tám năm.
Từ Dương biết rằng Lâm Tri Dịch đã khéo léo che giấu lời hứa hẹn ban đầu, nhưng cậu ta cũng có lỗi trước. Mặc dù chỉ báo cáo hành tung của Lâm Tri Dịch cho Lâm Diễn Đức một lần, cũng không tiết lộ thông tin gì quan trọng, nhưng chính lần báo cáo này đã giúp Lâm Diễn Đức lần ra tung tích rồi bắt cóc con của Lâm Tri Dịch. Từ Dương không phạm tội, nhưng dù sao cũng có lỗi.
Thêm vào đó, hiện tại danh tiếng của cậu ta trong công ty rất xấu, việc Lâm Tri Dịch không trả thù cậu ta đã là rất tốt rồi.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phối hợp với Tổng giám đốc Dương.”
Sau khi Từ Dương rời đi, trợ lý bước vào, đưa cho cậu hai tập tài liệu cần ký.
Công việc của chủ tịch chủ yếu là giao tiếp với nhân viên cấp dưới. Lâm Tri Dịch vốn không phải là người giỏi ăn nói, nhưng có lẽ do chuyện của Lâm Diễn Đức và sự hiện diện của Quyển Quyển khiến cậu trưởng thành nhanh chóng. Dù còn trẻ, cậu lại có uy tín đến bất ngờ trong công ty, thêm vào đó là sự linh hoạt trong suy nghĩ, giải quyết vấn đề quyết đoán, khiến cho doanh thu hàng tháng của Đỉnh Thắng đạt kỷ lục mới.
Rất nhanh, đã bước vào những ngày cuối cùng của năm.
Lâm Tri Dịch rảnh rỗi, thấy không có việc gì bèn lẻn đến lớp học để thăm Quyển Quyển.
Quyển Quyển khi ở một mình rất mạnh mẽ, dù thường xuyên ngã do dáng người nhỏ bé nhưng không khóc bao giờ. Thế mà khi Lâm Tri Dịch đến, cậu bé lập tức trở thành một em bé hay khóc nhè, ôm chầm lấy Lâm Tri Dịch với vẻ mặt đầy đáng thương.
Cô giáo cầm ly trà bước tới nói: “Anh Lâm, anh đến rồi. Bé Chu Tri Mông ngày càng thể hiện tốt hơn. Tuần trước còn thường hay ngại ngùng, lúc xếp hàng thì hoặc đứng ở rìa hoặc đứng cuối, bây giờ đã bắt đầu đứng ở giữa dần rồi.”
Lâm Tri Dịch cười nói: “Tôi cũng cảm thấy thằng bé cởi mở hơn.”
Đúng lúc này, Chu Hoài Sinh đến, anh ngạc nhiên: “Tri Dịch, sao em lại đến đây?”
“Em không thể đến à? Em nhớ Quyển Quyển.”
Quyển Quyển lập tức ôm lấy Lâm Tri Dịch, hôn lên má cậu một cái.
Chu Hoài Sinh mỉm cười, bước tới nắm tay Lâm Tri Dịch. Hai người cùng rời khỏi lớp học, khi xuống lầu đi ngang qua một cửa hàng trang sức, trong tủ kính trưng bày một đôi nhẫn mới, Chu Hoài Sinh nhìn kỹ, ghi nhớ giá.
“Muốn cái kia.” Lâm Tri Dịch chỉ vào ba con gấu bông trong một cửa hàng đồ chơi, bề ngoài bằng vải, không có lông, hai con lớn và một con nhỏ ngồi cạnh nhau trong tủ kính.
“Quyển Quyển có muốn không?” Lâm Tri Dịch hỏi.
Quyển Quyển gật đầu nói: “Dạ muốn!”
Chu Hoài Sinh bước vào cửa hàng đồ chơi, hỏi giá xong liền không do dự, lập tức bảo chủ tiệm lấy bộ còn trong hộp. Anh nhanh chóng bước ra với một hộp quà lớn, nhìn Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển mỉm cười, “Về nhà rồi hẳn mở ra được không con?”
Quyển Quyển quyết định phải trở nên ngầu hơn, lập tức nói, “Dạ được!”
Lâm Tri Dịch nhìn thế nào cũng thấy dễ thương.
Xuống tới tầng một, họ gặp Lục Cẩn Thừa. Có lẽ anh đang đi kiểm tra công việc, thấy ba người họ thì hơi ngạc nhiên, “Sao lại ở đây?”
“Quyển Quyển học ở lớp trên lầu.” Lâm Tri Dịch nói.
Lục Cẩn Thừa bế Quyển Quyển lên, đong đưa cậu bé, “Nhóc con tăng cân rồi.”
“Dạo này anh thế nào?” Lâm Tri Dịch hỏi.
“Cũng ổn, sắp Tết rồi, chỉ cần vượt qua mấy ngày bận rộn nhất ở trung tâm thương mại là ổn.” Lục Cẩn Thừa quay sang hỏi Chu Hoài Sinh: “Nghe Tri Dịch nói công việc của cậu bây giờ rất suôn sẻ.”
“Dạ vâng.” Chu Hoài Sinh đáp.
Lâm Tri Dịch khoác tay Chu Hoài Sinh, nghiêng đầu cười nhìn anh: “Cực kỳ suôn sẻ, mấy ngày nay anh ấy còn bắt đầu bảo em dạy viết kế hoạch.”
“Ồ, vậy bước tiếp theo là mở công ty, sau đó là thâu tóm Đỉnh Thắng.”
Chu Hoài Sinh liên tục xua tay, cười nói: “Anh Lục, đừng trêu em nữa.”
Lâm Tri Dịch nghe đến hai chữ “thâu tóm”, đột nhiên nghĩ ra điều gì, bèn nhón chân thì thầm vào tai Chu Hoài Sinh mấy câu tục tĩu. Chu Hoài Sinh bất lực đưa tay bóp nhẹ vào eo cậu một cái.
Lục Cẩn Thừa bất giác thấy lòng nặng trĩu, cúi đầu đối diện với ánh mắt của Quyển Quyển. Quyển Quyển không hiểu gì, ban đầu định giữ dáng vẻ ngầu mà không nói gì, nhưng thấy chú Lục có vẻ có tâm sự, cậu bé đành miễn cưỡng nghiêng đầu tựa vào vai Lục Cẩn Thừa, nói: “Chú đừng buồn.”
Lục Cẩn Thừa cảm thấy như bị đánh vào tim. Nghĩ đến người đang nằm trên giường bệnh, anh dự định năm nay sẽ cưới người đó về nhà, nhưng có lẽ phải đẩy nhanh tiến độ rồi.
Mau sớm sinh một đứa để còn làm thông gia với nhà Quyển Quyển.