Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 52: Chúng ta còn cả đời dài phía trước



Chu Hoài Sinh chăm sóc Quyển Quyển lâu nên nghĩ đứa nhỏ nào cũng ngoan như Quyển Quyển. Đến giờ ăn trưa, anh mới nhận ra rằng việc “chăm trẻ” lại có thể mệt đến như vậy.

Tiểu Khởi hơn một tuổi, sức phá hoại còn lớn hơn Quyển Quyển khi mới sinh. Trước đây, Quyển Quyển chỉ khóc vì bị hen suyễn, hay lúc ho không ra hơi được thì khóc để biểu đạt, Chu Hoài Sinh càng thêm đau lòng. Nhưng Tiểu Khởi thì khỏe mạnh, nghịch ngợm đến khiến người khác phải đau đầu, không chỉ kén ăn mà còn rất ồn ào. Chu Hoài Sinh vừa đến gần, nhóc đã cầm muỗng chạy xuống gầm bàn. Đến khi ăn xong, thức ăn đã nguội, Chu Hoài Sinh đành hâm lại canh, nhưng nhóc vẫn ăn rất ít, vui thì ăn vài miếng, không vui thì chạy khắp nơi.

Quyển Quyển đã xem xong một tập phim hoạt hình mà Chu Hoài Sinh vẫn chưa đút xong bữa cho nhóc. Không còn cách nào khác, anh gọi Quyển Quyển lại nhờ giúp đỡ, “Con giúp cha một chút được không.”

Quyển Quyển chưa kịp nói gì, Tiểu Khởi bò ra khỏi gầm bàn, ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt chớp chớp nhìn Quyển Quyển, giả vờ ngoan ngoãn.

“Ăn cơm, Tiểu Khởi.”

Tiểu Khởi lập tức mở miệng.

Chu Hoài Sinh cầm muỗng đút cho Tiểu Khởi, Quyển Quyển không hài lòng, vỗ nhẹ tay Tiểu Khởi, nói: “Tiểu Khởi, em tự ăn đi.”

Chu Hoài Sinh cười, “Em còn nhỏ, chưa biết dùng muỗng đâu con.”

Tiểu Khởi như thể nghe hiểu, vội vàng cầm lấy muỗng của mình, cố gắng đút cơm vào miệng một. Tuy vậy, nhóc vẫn chưa quen sử dụng muỗng, cơm vừa đến miệng thì tay không vững, cơm rơi đầy bàn, một mớ hỗn độn. Cả phòng ăn trở nên yên tĩnh, Tiểu Khởi biết mình đã làm sai, quay lưng lại với Quyển Quyển, buồn bã thu mình trên ghế. Chu Hoài Sinh lau sạch bàn, thấy Tiểu Khởi đã ngoan ngoãn, liền bế nhóc lên đùi, đút cơm cho nhóc. Dưới sự giám sát của Quyển Quyển, cậu nhóc rất hợp tác.

Nghịch ngợm cả tiếng đồng hồ, thế giới của Chu Hoài Sinh cuối cùng cũng yên tĩnh. Đúng lúc, Chung Diệp gọi điện hỏi thăm, “Nhóc con có chịu ăn cơm không?”

Chu Hoài Sinh cười, “Vẫn ổn, có Quyển Quyển ở bên cạnh mà.”

Chung Diệp thở dài, “Lúc thằng nhóc mới sinh, mắt anh bị tái phát, mấy tháng đầu toàn là cha thằng bé chăm. Cha nó lại không kiên nhẫn, hai người cứ đấu với nhau, đến khi anh từ bệnh viện về, thằng bé đã thế này rồi, chẳng có chút quy củ nào, sau này dạy mãi cũng không được.”

“Không sao, dù sao bé vẫn còn nhỏ, lớn thêm chút nữa sẽ ngoan thôi,“ Chu Hoài Sinh vừa lau bàn vừa nói, “Đừng lo lắng, Tiểu Khởi ở đây rất tốt, hai người cứ an tâm tận hưởng thế giới hai người đi.”

Lục Cẩn Thừa xen vào, “Ngày mai anh mời em một bữa.”

Chu Hoài Sinh cười nói: “Được thôi.”

Cúp điện thoại xong, Chung Diệp vẫn có chút áy náy, “Thật sự làm phiền Hoài Sinh.”

Lục Cẩn Thừa đóng cửa phòng khách sạn, “Đúng là phiền thật, nhưng nếu không để Tiểu Khởi ở chỗ cậu ấy, thì hôm nay cậu ấy cũng chỉ ở nhà dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp đồ đạc, xem TV với Quyển Quyển thôi. Chu Hoài Sinh là người trong lòng chỉ có gia đình, không có sở thích nào khác. Lần trước anh đến nhà cậu ấy, thấy cậu ấy loay hoay cả buổi trong sân chỉ để làm một giá hoa ba tầng cho Tri Dịch.”

Chung Diệp suy nghĩ một lát, “Cho nên, cậu ấy rất hợp với Tri Dịch. Tri Dịch giống như dì Cố Niệm, đầy tham vọng nhưng lại thiếu thốn tình yêu. Lâm Diễn Đức không thể cho dì Cố Niệm tình yêu, còn muốn chiếm đoạt sự nghiệp của dì, hai người không thể đi đến cuối cùng. Trước đây em cũng lo lắng, sợ rằng Chu Hoài Sinh sẽ đi vào vết xe đổ của Lâm Diễn Đức, sợ rằng Tri Dịch bị lừa. Nhưng sau hai năm nhìn hai người họ, em hoàn toàn không còn lo lắng về chuyện đó nữa, Chu Hoài Sinh hoàn toàn khác với Lâm Diễn Đức.”

“Từ lần đầu tiên gặp cậu ấy, anh đã biết.”

Lục Cẩn Thừa nhớ lại lần đầu tiên gặp Chu Hoài Sinh trong hẻm Thạch Phương, Chu Hoài Sinh không dám nhìn thẳng vào người khác, luôn cúi đầu đứng đó, tay đeo găng tay đầy bụi, cầm túi nhựa từ chợ. Anh lịch sự đưa tay ra muốn bắt tay, Chu Hoài Sinh lúng túng tháo găng tay, nói câu “Chào anh“.

Anh biết duyên phận giữa Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch không dễ dàng bị cắt đứt, nhưng cũng không ngờ rằng hai người họ có thể luôn yêu thương nhau như lúc ban đầu. Mặc dù sự khác biệt về thân phận vẫn còn, Chu Hoài Sinh hàng ngày phải đối mặt với ánh mắt đánh giá và lời giễu cợt từ nhân viên của Đỉnh Thắng và các nhân vật nổi tiếng trong các buổi tiệc, Chu Hoài Sinh vẫn luôn là người khiêm nhường, nhưng không hề hèn nhát, lưng luôn thẳng.

____



Buổi chiều, Chu Hoài Sinh dẫn hai bé ra khu vui chơi trẻ em trong khu dân cư chơi một lúc, rồi đi dạo quanh hồ, tiêu hao phần lớn năng lượng của Tiểu Khởi, khiến việc ăn uống và tắm rửa buổi tối trở nên dễ thở hơn.

Chu Hoài Sinh thay cho Tiểu Khởi bộ đồ ngủ mà Chung Diệp đã chuẩn bị sẵn, rồi đặt cậu nhóc lên chiếc giường nhỏ mà Quyển Quyển từng ngủ. Sau sinh nhật bốn tuổi của Quyển Quyển, Lâm Tri Dịch đã đổi cho bé một chiếc giường trẻ em lớn hơn. Lần này, để sắp xếp chỗ ngủ cho Tiểu Khởi, Chu Hoài Sinh đã mang chiếc giường cũ ra, lau chùi sạch sẽ rồi đặt cạnh chiếc giường mới.

Tiểu Khởi bám vào cũi chắn, gọi một tiếng “Quyển Quyển“.

“Gọi là anh, Tiểu Khởi ngốc.”

“Quyển Quyển.” Tiểu Khởi đưa tay về phía Quyển Quyển, khi Quyển Quyển lại gần, cậu bé liền nắm chặt lấy tay áo của Quyển Quyển không buông.

Quyển Quyển đang chuẩn bị gọi video cho Lâm Tri Dịch, bé cầm điện thoại của Chu Hoài Sinh, chờ đợi một lúc lâu. Cuối cùng, gương mặt của Lâm Tri Dịch cũng xuất hiện trên màn hình, Quyển Quyển vui vẻ gọi: “Ba nhỏ, con nhớ ba lắm!”

Lâm Tri Dịch cũng vừa tắm xong, cậu nằm trên giường, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ của Quyển Quyển, “Hôm nay cục cưng đã làm gì?”

“Con ở cùng Tiểu Khởi.”

Tiểu Khởi đúng lúc đó bò đến, ghé sát màn hình, mở to mắt nhìn Lâm Tri Dịch.

Buổi chiều Chu Hoài Sinh đã gọi điện thoại cho Lâm Tri Dịch, nên Lâm Tri Dịch biết trước là Tiểu Khởi đang ở nhà cậu. Cậu vẫy tay chào Tiểu Khởi, cười hỏi: “Tiểu Khởi, có nhớ chú không?”

Tiểu Khởi chỉ mải bò lại gần Quyển Quyển, không để ý đến câu hỏi của Lâm Tri Dịch. Khi cuộc gọi video của Quyển Quyển và Lâm Tri Dịch kết thúc, Tiểu Khởi đã bám chặt vào người Quyển Quyển.

Quyển Quyển đẩy nhẹ Tiểu Khởi, nhưng cậu nhóc không nhúc nhích. Cuối cùng, Chu Hoài Sinh phải đi tới, bế nhóc trở lại giường nhỏ. Anh giúp Tiểu Khởi đắp chăn cẩn thận, sau đó đi đến giường của Quyển Quyển. Quyển Quyển ôm cổ anh nói chuyện một lúc rồi nhanh chóng buồn ngủ. Chu Hoài Sinh hôn Quyển Quyển, giúp bé đắp chăn cẩn thận rồi tắt đèn, đóng cửa lại.

Sáng hôm sau, Chu Hoài Sinh làm xong bữa sáng, vào phòng trẻ để gọi hai đứa dậy. Nhưng giường nhỏ thì trống không, còn Quyển Quyển vẫn đang ngủ say trên giường của mình, chăn bị đá bay đi đâu mất. Chu Hoài Sinh đi vòng quanh giường tìm kiếm, cuối cùng phát hiện Tiểu Khởi đang nằm trên chăn của Quyển Quyển ở phía trong giường.

Có lẽ là đêm qua cậu nhóc bò ra khỏi giường nhỏ, vô tình rơi xuống chăn của Quyển Quyển. Cậu nhóc muốn leo lên giường của Quyển Quyển nhưng vì tay chân ngắn ngủn nên không thể trèo lên, cuối cùng đành ngủ luôn trên chăn.

Hai đứa nhỏ ngủ rất say. Chu Hoài Sinh bế Tiểu Khởi lên giường của Quyển Quyển, lấy chăn của Tiểu Khởi đắp cho cả hai rồi nhẹ nhàng nhặt chăn dưới đất đem phơi ngoài ban công.

Đợi đến khi hai đứa nhỏ ngủ dậy, Chu Hoài Sinh mới vào giúp hai đứa mặc quần áo, ra ngoài ăn sáng.

Hai đứa nhỏ ngồi chơi trong sân, Chu Hoài Sinh ngồi quan sát ở không xa. Tin nhắn của Lâm Tri Dịch gửi tới, “A Hoài, công việc rất suôn sẻ, hai ngày nữa em sẽ về nhà.”

“Tình yêu vất vả rồi. Anh đợi em ở nhà.” Chu Hoài Sinh trả lời.

Lúc Lục Cẩn Thừa đến đón Tiểu Khởi đã hơn mười một giờ. Tiểu Khởi càng lúc càng dựa dẫm vào Chu Hoài Sinh, ngồi trong lòng Chu Hoài Sinh, không chịu theo Lục Cẩn Thừa. Lục Cẩn Thừa phải dỗ dành mãi, Tiểu Khởi mới không tình nguyện vươn tay ra, ôm lấy cổ Lục Cẩn Thừa, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Quyển Quyển.

Lên xe, cậu nhóc đột nhiên khóc to, vùi mặt vào ngực Chung Diệp, khóc rất thương tâm. Quyển Quyển chạy ra, đưa cho nhóc một chú chó nhỏ bằng giấy màu mà bé đã gấp, tiếng khóc của Tiểu Khởi mới ngừng lại. Nhóc lau nước mắt, cẩn thận giấu món đồ vào trong áo.

“Bye bye Tiểu Khởi.” Quyển Quyển thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Khởi lưu luyến nhìn Quyển Quyển.

Chu Hoài Sinh nắm tay Quyển Quyển về nhà, đột nhiên ngồi xuống hỏi bé: “Quyển Quyển, giúp cha một việc được không?”

“Được ạ.”

“Ngày kia là kỷ niệm hai năm ngày cưới của cha và ba nhỏ, hôm đó ba nhỏ cũng đi công tác về. Cha muốn chuẩn bị một bất ngờ cho ba nhỏ, Quyển Quyển muốn tặng ba nhỏ món quà gì? Con có thể bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, nhưng nhớ giữ bí mật.”

“Con...” Quyển Quyển suy nghĩ một lát, “Con có thể gấp ngôi sao tặng ba nhỏ được hông?”

“Được chứ, ba nhỏ sẽ rất thích.”

Quyển Quyển rất vui, nhảy vào lòng Chu Hoài Sinh nói muốn gấp thật nhiều ngôi sao cho ba nhỏ.



Trong hai ngày sau đó, sau khi Chu Hoài Sinh tan làm và Quyển Quyển tan học, họ bắt đầu trang trí nhà cửa. Anh mua đủ loại bóng bay, dây đèn, còn có cả một bức ảnh lớn. Chu Hoài Sinh cũng gọi điện thoại mời gia đình Lục Cẩn Thừa và Thịnh Gia Huy đến.

Thịnh Gia Huy ngừng lại một lúc, giọng có chút kỳ lạ, “Xui thật, tôi đang ở nước ngoài, có một dự án bên này.”

“Là lỗi của tôi, mời quá muộn.”

“Không phải,“ Thịnh Gia Huy ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp, “Chúc mừng kỷ niệm hai năm, khi nào tôi về sẽ tặng quà cho hai cậu.”

“Không cần quà đâu, đến nhà chúng tôi ăn cơm là được. Mấy món ăn phương Tây lần trước anh dạy, giờ tôi nấu cũng ổn rồi.”

Thịnh Gia Huy cười, “Được, tôi mang nguyên liệu, cậu nấu.”

Chu Hoài Sinh nhận ra sự khác thường trong tiếng cười của Thịnh Gia Huy, cuộc trò chuyện rơi vào im lặng một lúc, rồi Thịnh Gia Huy phá vỡ sự ngượng ngùng, “Chúc mừng kỷ niệm hai năm, sau này còn nhiều kỷ niệm hai năm nữa. Hoài Sinh, cậu và Tri Dịch nhất định phải sống đến đầu bạc răng long đấy.”

Thịnh Gia Huy đã giúp đỡ họ rất nhiều vào những thời điểm quan trọng. Thực ra, Chu Hoài Sinh đã sớm nhận ra Thịnh Gia Huy có tình cảm với Lâm Tri Dịch, nhưng Lâm Tri Dịch dường như không nhận thấy, Thịnh Gia Huy cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn, luôn giữ khoảng cách phù hợp. Việc ghen tuông hay nghi ngờ là không cần thiết, Chu Hoài Sinh luôn dành sự tin tưởng và tôn trọng tuyệt đối cho Lâm Tri Dịch.

Chu Hoài Sinh không hề nghi ngờ gì, anh nói: “Anh Thịnh, cảm ơn anh.”

Bên này, Lâm Tri Dịch lại cảm thấy rất tủi thân. Tối hôm đó, khi gọi video với Chu Hoài Sinh, cậu cố ý nhắc đến “hai năm” vài lần, nhưng Chu Hoài Sinh cứ như một khúc gỗ, không hề hiểu ý, chỉ chăm chăm hỏi xem Lâm Tri Dịch có ăn uống đầy đủ không, mặc bao nhiêu lớp áo.

Lâm Tri Dịch tức giận không chịu nổi, sau khi cúp máy thì cảm thấy buồn bã, nhẫn nhịn hai ngày rồi nhanh chóng về nhà. Chu Hoài Sinh nói anh chưa tan làm, nên Lâm Tri Dịch đành để tài xế đến đón. Trên đường về, tâm trạng cậu rất tệ, có lẽ vì Chu Hoài Sinh lúc nào cũng chiều chuộng cậu, nên giờ cậu mới không chịu nổi chút tủi thân nào.

Nhưng dù thế, kỷ niệm hai năm ngày cưới thì sao mà quên được, phải không? Lâm Tri Dịch nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, càng thêm tức giận.

Kéo vali về đến nhà, Lâm Tri Dịch nhập mật khẩu để mở cửa bước vào. Nhưng trong nhà tối om, rõ ràng là chập tối, nhưng rèm cửa đều đã kéo kín, các cửa phòng cũng đều đóng chặt.

Lâm Tri Dịch ngập ngừng bước thêm một bước vào bên trong, chuẩn bị gọi điện cho Chu Hoài Sinh. Vừa mới bấm số, tiếng chuông quen thuộc vang lên, rồi đèn trong phòng khách bỗng sáng lên, tràn ngập bóng bay. Trước mắt cậu là bức tường đầy những bức ảnh ghi lại những khoảnh khắc trong những năm qua. Quyển Quyển ôm hộp ngôi sao nhỏ từ phía sau ghế sofa chạy ra, lao vào lòng Lâm Tri Dịch, phấn khích kêu lên: “Ba nhỏ!”

Chu Hoài Sinh ôm một bó hoa từ trong phòng bước ra, Lục Cẩn Thừa và Chung Diệp bế Tiểu Khởi đứng một bên, mỉm cười nhìn họ.

Lâm Tri Dịch bỗng nhiên muốn rơi nước mắt.

Được bao bọc trong tình yêu, thật là may mắn biết bao.

Chu Hoài Sinh chậm rãi bước đến trước mặt cậu, đưa bó hoa hồng cho Lâm Tri Dịch, “Chúc mừng kỷ niệm hai năm ngày cưới, Tri Dịch. Thực ra, nếu tính từ ngày chúng ta gặp nhau thì chỉ còn mười ngày nữa là đến bảy năm rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, có đôi khi anh mơ thấy mình vẫn sống trong căn nhà nhỏ ở thôn Nhạn Mông, không có em và Quyển Quyển bên cạnh, mọi thứ chẳng thay đổi gì, chỉ là một giấc mơ đẹp. Nhưng khi tỉnh dậy, thấy em vẫn ngủ ngon trong vòng tay anh, anh mới cảm thấy hạnh phúc thật sự, cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc. Cảm ơn em, Tri Dịch.”

“Chuyện của chúng ta bắt đầu thật ly kỳ, trải qua nhiều sóng gió. Em mất trí nhớ, anh cứu em, rồi em lại mất trí nhớ lần nữa, quên mất anh. Không ngờ cuối cùng chúng ta vẫn đến được với nhau, còn có Quyển Quyển, rồi kết hôn. Đối với anh, kết hôn là một quyết định rất khó khăn. Anh không muốn làm lỡ dở em, cũng không muốn người khác chăm sóc em. Sau nhiều suy nghĩ, anh chọn cách ích kỷ một chút, đi theo trái tim mình, vì anh yêu em, yêu em rất nhiều.”

“Anh luôn lo lắng rằng khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, anh sẽ kéo lùi bước tiến của em. Cho đến bây giờ, anh vẫn còn lo lắng, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc em đã nỗ lực rất nhiều để bảo vệ lòng tự trọng của anh, anh thấy những lo lắng của mình đều trở nên vô nghĩa. Anh không có những tham vọng lớn lao, anh chỉ muốn chăm sóc em, ở bên em, để khi em về nhà có thể ăn bữa tối nóng hổi. Anh biết ước mơ của em không chỉ có vậy, anh mong em đừng luôn nghĩ đến anh, cứ làm những gì em muốn làm, anh sẽ luôn kiên định ủng hộ và dõi theo em.”

“Nếu em có thể trở nên mạnh mẽ trong tình yêu của anh, đó là niềm vinh dự của anh.”

“Chúc mừng kỷ niệm hai năm, chúng ta còn cả đời dài phía trước.”

Chu Hoài Sinh vừa dứt lời, Lâm Tri Dịch đã khóc không thành tiếng. Chu Hoài Sinh đặt bó hoa sang một bên, ôm chặt lấy cậu, Lâm Tri Dịch vùi mặt vào cổ anh, “A Hoài...”

Quyển Quyển cũng muốn được ôm, Chu Hoài Sinh bế bé lên, Quyển Quyển giơ tay nhỏ bé lau nước mắt cho Lâm Tri Dịch, nói: “Ba nhỏ đừng khóc, ba nhỏ đừng khóc.”

Lâm Tri Dịch nhìn Chu Hoài Sinh nói: “Cảm ơn anh, A Hoài.”

Cậu cúi xuống hôn lên má Quyển Quyển, nói: “Cảm ơn con nữa, Quyển Quyển, cảm ơn con đã xuất hiện trong cuộc sống của cha và ba nhỏ.”

~ Kết thúc chính văn ~