Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 50: Độ ngọt vượt mức



Ngũ Nguyệt mở vòi nước nhà vệ sinh, rửa tay, nhớ lại chuyện mình vừa nhìn thấy, càng ngày càng không hiểu đây là chiều hướng phát triển thần kỳ gì.

Đm! Chúc Thiên Duệ cậu là gay? Hơn nữa còn là người nằm dưới?

Bây giờ vẫn đang còn ở trường quay mà đã chơi rồi, sao phải vội vàng khó kiềm chế như vậy chứ?

Phì, đồ đàn ông cặn bã, biết ngay không phải thứ tốt lành gì mà.

Nếu như chuyện này không phải trùng hợp bị tôi nhìn thấy thì cậu còn định giấu giếm bao lâu nữa đây.

Ý trời, ý trời rồi.

Đáng thương đứa ngốc Thẩm Khê kia, vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Biết ngay đứa ngốc này sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt mà, cuối cùng vẫn phải để bà đây ra quân thôi.

Rửa tay, hong khô xong, Ngũ Nguyệt bước ra khỏi nhà vệ sinh, đến hiện trường quay phim, tiếp tục ngụy trang thành nhân viên công tác để xem vợ mình quay phim.


Việc này không thể nói rõ bằng một hai câu, quay về rồi thảo luận kỹ càng với vợ xem nên làm gì.

Buổi chiều, Chúc Thiên Duệ có cảnh quay, cho nên vẫn luôn một mực ở hiện trường. Ngũ Nguyệt cẩn thận quan sát một chút, đúng thật là thú đội lốt người mà. Có ai biết được khi cởϊ qυầи áo ra lại là đức hạnh như thế chứ, che giấu cũng sâu lắm.

Vợ mình nói không sai. Bên ngoài không thấy tật xấu, tác phong làm người khiêm tố, dáng dấp lại còn nghiêm túc không õng ẹo, trông có vẻ khá được yêu thích, sao lại là một người mặt người dạ thú, chuyên lừa gạt thẳng nữ chứ.

Đúng là chết tiệt mà.

Cảnh phim hôm nay của Thường Yến Thanh tập trung vào buổi trưa, buổi chiều có vài cảnh quay lặt vặt thì hoàn tất. Hai người lén lút đi tìm nơi thưởng thức một chút ẩm thực đặc sắc của chỗ này, thoải mái thong thả quay về khách sạn.


Trên đường về, Ngũ Nguyệt ôm cánh tay của Thường Yến Thanh, thần thần bí bí nói: "Em nói với chị một chuyện!"

Thường Yến Thanh thuận theo ý nàng, hỏi: "Chuyện gì."

"Đợi lát nữa quay về sẽ nói với chị." Thang máy sắp đến! Nàng không kiềm chế được nữa rồi!

Lòng hiếu kỳ của Thường Yến Thanh không mạnh như nàng, chỉ ừm một tiếng.

Quay về phòng, Ngũ Nguyệt nhấn cô ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận, tập trung nghe nàng nói một tin tức kinh thiên động địa.

"Em nói cho chị nghe." Hít một hơi thật sâu, bày ra dáng vẻ chuyên dụng để ăn dưa: "Chúc Thiên Duệ là gay!"

"Ồ? Sao em biết?" Một tay Thường Yến Thanh đặt lên tay ghế, tựa đầu lên, yên lặng nhìn nàng nói chi tiết.

Cô chưa từng nghi ngờ Nguyệt Lượng. Chắc chắn nàng đã nắm bắt được tin tức gì đó nên mới nói với cô như vậy. Ban ngày thì cứ dáng vẻ như muốn nói lại thôi, không ngờ nói ra lại là chuyện này.


Nhưng mà chuyện Chúc Thiên Duệ là gay, sao nàng lại biết được?

Nếu như Chúc Thiên Duệ là gay, tại sao cậu ta lại theo đuổi Thẩm Khê chứ?

"Ây da, chuyện này nói ra rất dài dòng." Ngũ Nguyệt muốn tìm một nơi ngồi xuống, từ từ nói ra những thông tin không tưởng trong hôm nay, nhưng nơi có thể ngồi được thì lại cách ghế sô pha quá xa, nói chuyện chưa chắc đã nghe thấy.

Nàng nâng mặt Thường Yến Thanh lên, nắm tay cô, mười ngón đan xen, trực tiếp ngồi quỳ trên người cô, mặt đối mặt, giao lưu khoảng cách gần.

Tay còn lại của Thường Yến Thanh vịn lên eo nhỏ của nàng, sợ nàng ngã ngửa, té lăn ra đất.

Ngũ Nguyệt ngồi vững, sau đó bắt đầu nói: "Buổi sáng, em đi tìm nhà vệ sinh á, đi tới đi lui, xém chút nữa là lạc đường rồi, sau đó không cẩn thận bắt gặp cậu ta đang tiếp xúc cự ly gần với một người đàn ông khác, không mặc quần áo. Tiếng của tên đàn ông chết tiệt kia vừa vặn đủ nghe, nghe đến mức khiến em đỏ cả mặt, sau đó bọn họ..."
Nói mãi nói mãi, Ngũ Nguyệt cảm thấy không đúng, sao lại đột nhiên bắt đầu miêu tả hiện trường GV* rồi? Đi quá xa rồi, mau kéo về lại chủ đề chính thôi.

*GV: gay video

"Đợi đã, không phải. Chuyện này không phải trọng điểm. Trọng điểm là tên đàn ông cặn bã này! Cũng quá không biết xấu hổ rồi! Cậu ta là 0, lại đi lừa gạt tình cảm của Thẩm Tiểu Khê!"

Thường Yến Thanh nghe rõ sự thật, bắt lấy trọng điểm: "Sao lại miêu tả chi tiết như vậy chứ, nhìn bao lâu?"

"Hì hì, không lâu đâu. Em chỉ là vì tò mò nên nhìn thêm chút thôi... Nếu không thì cũng sẽ không phát hiện ra chuyện này rồi..." Ngũ Nguyệt cười ngượng ngùng, còn muốn trả đũa: "Chị ghen hả?"

Thường Yến Thanh vô cùng thành thật, nói: "Đúng vậy, chị ghen."

Ngũ Nguyệt nắm tay cô chặt hơn một chút, cúi đầu hôn cô mấy cái: "Em sai rồi, sau này cũng không tiếp tục nhìn bậy nhìn bạ người khác nữa."
Thường Yến Thanh bị lấy lòng, tạm thời bỏ qua cho nàng, trở lại chủ đề chính.

Việc này nói thật, cô có chút kinh ngạc. Thường ngày tiếp xúc, cô không nhìn ra được Chúc Thiên Duệ là người như vậy, chỉ có thể nói cậu ta che giấu quá kỹ, lừa được tất cả mọi người.

"Không nhất định là lừa gạt, cũng có thể Chúc Thiên Duệ là người song tính luyến, nhưng chắc chắn đã đi quá giới hạn rồi." Thường Yến Thanh đưa ra lời giải thích của mình.

Ngũ Nguyệt nổi giận: "Nam nữ đều ăn sạch thì lại càng không biết xấu hổ. Em muốn đánh chết tên đàn ông cặn bã như cậu ta!"

Thường Yến Thanh hơi cong khóe môi lên. Cô cảm thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt, tức giận như thế này của Nguyệt Lượng vô cùng đáng yêu, khiến cho người ta muốn xoa nắn.

Nghĩ như vậy, Thường Yến Thanh lập tức giơ tay nhéo nhéo gương mặt của nàng.
Ngũ Nguyệt vểnh môi, giơ tay đẩy tay cô ra: "Đến lúc nào rồi, còn muốn ăn đậu hũ của em."

"Tiếp theo nên làm gì đât? Có nên nói cho Thẩm Khê biết không?"

Thường Yến Thanh hỏi lại: "Em ấy sẽ tin à?"

"Chuyện này dễ giải quyết thôi." Ngũ Nguyệt lấy điện thoại từ trong túi ra, mở album, mở một tấm hình ra, đưa đến trước mặt Thường Yến Thanh: "Em chụp hình nè."

Có đồ trong tay, bằng chứng như núi, không nhận cũng phải nhận.

Thường Yến Thanh nhìn thoáng qua. Trong tấm hình, Chúc Thiên Duệ nằm trên bàn, gương mặt được chụp rất rõ, phía trên rõ ràng là một người đàn ông. Mặc dù người đàn ông kia không lộ ra bộ phận quan trọng, nhưng hai người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đang làm gì thì liếc qua một cái sẽ biết ngay.

Rất có cảm giác chấn động, cũng rất có sức thuyết phục, nhưng mà...
"Nếu như em ấy nói bức ảnh này là photoshop thì sao?" Suy đoán của Thường Yến Thanh không phải không có lý.

Nghĩ đến IQ đáng lo ngại của đứa bạn thân nhà mình, Ngũ Nguyệt rơi vào trầm tư, nói không chừng Thẩm Khê sẽ thực sự nghĩ rằng bản thân nàng đang trêu chọc cô ấy nữa.

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến lòng tự trọng nhạy cảm lại yếu ớt của Thẩm Khê, thực sự không thể nói thẳng được.

Mềm không được, chỉ có thể đổi sang con đường cứng rắn hơn: "Hay là trực tiếp kéo Chúc Thiên Duệ đến đánh một trận, để cho cậu ta cút xa một chút đi."

"Sao có thể thô lỗ như vậy chứ." Thường Yến Thanh vuốt ve não heo nghĩ bậy nghĩ bạ của nàng: "Ngày mai chị sẽ đi nói chuyện với cậu ta."

Từ đầu đến cuối, cô luôn cảm thấy trong chuyện tình cảm tốt nhất vẫn nên để người trong cuộc tự mình giải quyết, người ngoài đừng nhúng tay quá mức.
Hơn nữa, Thẩm Khê thực sự rất ngây thơ, yếu ớt. Nếu như Ngũ Nguyệt nói thẳng, chỉ sợ sẽ tổn thương tình bạn nhiều năm giữa hai người họ.

Cũng không phải tình bạn của họ không kiên định, mà do tình yêu vốn là một thứ bài xích ngoại giới, sẽ khiến cho người ta tạm thời mù quáng, mất đi lý trí.

Nếu như Chúc Thiên Duệ có thể kịp thời chủ động rời khỏi, có lẽ tiếp theo sẽ không đến mức hỏng bét.

Ngũ Nguyệt liên tục từ chối: "Chị đừng đi. Để em đi cho. Chị còn phải quay phim với cậu ta mà. Vạch mặt rồi thì sao còn quay phim được nữa."

Thường Yến Thanh ngẫm lại, cũng không phải không đúng, chỉ cần Nguyệt Lượng lý trí như vậy, không đòi đánh đòi gϊếŧ, có lẽ Chúc Thiên Duệ sẽ hiểu ra, sau đó đưa ra lựa chọn chính xác.

Chỉ sợ nàng lửa giận bốc lên đầu, bất chấp tất cả, khiến sự việc trở nên ồn ào thôi.
Thường Yến Thanh kiên nhẫn dặn dò: "Vậy em phải nói chuyện đàng hoàng với cậu ta, đừng quá xúc động."

"Biết rồi, em có chừng mực." Trường hợp nghiêm túc, phải có thái độ nghiêm túc.

Đàm phán thì phải có mẹo của đàm phán. Đầu tiên, khí thế phải áp đảo đối phương. Sau đó, trong lời nói phải biết thu phát, khiến cậu ra không có sức lực để cãi lại. Cuối cùng, một đòn lấy mạng - đưa ảnh chụp ra. Tên đàn ông cặn bã Chúc Thiên Duệ này còn dám không thừa nhận sao?

Ngũ Nguyệt ở trong lòng tưởng tượng cảnh bản thân tự tay xé tên đàn ông kia. Thường Yến Thanh duỗi tay lên bàn, đút vào trong túi nhựa, lấy ra một viên kẹo, xé vỏ, bỏ vào trong miệng nàng.

Cảm nhận được sự ngọt ngào truyền đến từ đầu lưỡi, Ngũ Nguyệt lập tức trở nên vui vẻ.

"Vị sữa bò." Mùi vị nàng thích nhất.
Hình ảnh trong đầu thu lại, nàng cúi đầu cướp lấy túi bánh kẹo từ trong tay Thường Yến Thanh, phía trên in logo của Tinh Phòng.

Lận viên kẹo vào trong quai hàm, nàng vui vẻ nói: "Tinh Phòng à, ăn rất ngon đó."

Trước đó thấy có người đề cử, lơ đãng nhắc đến một lần thì vợ nàng đã mua cho nàng rồi.

Viên keo trong miệng cộng thêm Thanh Thanh, trở nên càng ngọt ngào hơn, đầu lưỡi như muốn run lên.

Độ ngọt của hôm nay vượt chỉ tiêu rồi.

"Mua nhiều lắm, ăn từ từ." Thường Yến Thanh muốn đem tất cả đồ vật nàng thích tặng hết cho nàng, nhưng lại lo lắng cho răng của nàng, vẫn phải nhắc nhở một câu: "Ăn ít thôi."

Ngũ Nguyệt lại giống như người không xương, tiến vào trong ngực cô: "Biết ngay chị tốt với em nhất mà."

Chỉ cần ở bên cạnh Thường Yến Thanh thì nàng cảm thấy vô cùng yên tâm. Đây là thứ ở nơi khác không có.
Chỉ có Thường Yến Thanh, cũng chỉ muốn Thường Yến Thanh.

Về phần những chuyện phá rối kia của Thẩm Khê, lúc này đã bị nàng ném qua một bên, không quan tâm nữa.

Bởi vì hai người đã thương lượng xong sẽ khơi thông từ chỗ Chúc Thiên Duệ, cho nên ngày hôm sau, nàng cố ý hóa trang nhẹ, mặc một chiếc váy đầy khí chất, chân đi đôi giày cao gót mấy centimet, gia tăng khí thế, muốn áp đảo khí thế của đối phương.

Quần áo và giày đều lấy trong tủ quần áo của Thường Yến Thanh. Dáng người của cả hai gần như tương đồng, số giày cũng vậy, gom góp mặc vào cũng rất dọa người.

Dù sao nàng phải đi diễn vai người phụ nữ xấu xa mà.

Tìm lúc Chúc Thiên Duệ có thời gian rảnh, Ngũ Nguyệt nửa đường chặn cậu ta lại.

Hất tóc, hai tay ôm ngực, cố gắng để bản thân lộ ra biểu cảm khinh thường: "Chuyện có liên quan đến Thẩm Khê. Chúng ta nói chuyện được chứ?"
Đột nhiên bị người khác cản đường, còn nhắc đến tên người bạn gái bí mật của mình, Chúc Thiên Duệ không chút hoang mang, vẫn là gương mặt không biến sắc như cũ: "Thẩm Khê? Cô ấy có liên quan gì đến tôi?"

Phì, đàn ông cặn bã, chuyện đến nước này mà còn muốn giả bộ.

"Có một vài thứ có lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú." Ngũ Nguyệt ném mồi nhử ra: "Chắc chắn không muốn nói vài câu với tôi à?"

Chúc Thiên Duệ trầm tư một chút, mở miệng nói: "Đi theo tôi."

Ngũ Nguyệt đi theo cậu ta vào phòng nghỉ riêng của cậu ta, trên đường đi nhận được rất nhiều ánh mắt bát quái, đều không thèm quan tâm.

Ngồi xuống vị trí trung tâm, nàng lạnh lùng mở miệng: "Kêu họ ra ngoài." Phòng nghỉ còn vài người, vô cùng vướng víu.

Hình tượng của tên đàn ông cặn bã này không liên quan gì đến nàng, nhưng chuyện dính líu đến Thẩm Khê, vẫn nên đề phòng một chút.
Chúc Thiên Duệ khó hiểu, đuổi đám người kia đi. Ánh mắt quay trở lại trên người người phụ nữ xa lạ, không rõ nàng có lai lịch như thế nào, rốt cuộc muốn làm gì, sao lại biết chuyện của cậu ta và Thẩm Khê.

Tất cả đều giống như một điều bí ẩn, đến từ người phụ nữ ngay trước mặt này.

Ngũ Nguyệt lười biếng dựa vào phía sau một chút, lơ đãng nói: "Biết tôi là ai không?"

Chúc Thiên Duệ lắc đầu: "Không biết."

Nàng lập tức tự giới thiệu: "Tôi tên Ngũ Nguyệt."

Lúc này, Chúc Thiên Duệ mới hiểu ra: "À, hóa ra là chị. Tiểu Khê có nhắc đến với tôi. Quan hệ của hai người rất tốt."

Như vậy thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích thông suốt rồi. Người phụ nữ trước mặt này biết chuyện của cậu ta và Thẩm Khê cũng không sao, sẽ không để lộ ra ngoài.

Trái tim lo lắng của Chúc Thiên Duệ nhảy về vị trí cũ.
Hư tình giả ý, vô nghĩa, Ngũ Nguyệt cắt ngang cậu ta: "Được rồi, được rồi. Hôm nay tôi đến đây không phải để móc nối quan hệ với cậu."

"Cậu là gay?" Nàng thẳng thừng đi vào chuyện chính.

Bí mật lớn nhất bị người khác nói thẳng ra. Chúc Thiên Duệ lo lắng đến mức trong nháy mắt đổ đầy mồ hôi, giải vây nói: "Sao có thể chứ?"

Lúc đầu còn tưởng rằng người phụ nữ này là vì quan hệ của Thẩm Khê mà tìm đến mình, lấy danh nghĩa bạn thân trò chuyện đôi ba câu, không ngờ nàng nói thẳng ra khiến cho cậu ta vô cùng run sợ.

Đáng chết, rõ ràng che giấu rất kỹ, sao lại bị người ta phát hiện chứ.

"Không thừa nhận?" Ngũ Nguyệt cảm thấy thú vị mở miệng. Tên đàn ông chết tiệt này đúng là vịt chết còn mạnh miệng mà.

Cậu ta một mực khẳng định: "Không có chuyện này, tôi thừa nhận cái gì."
Không có chứng cứ rõ ràng, sẽ không ai tin vào lời nói một phía của người phụ nữ điên này, chỉ cần cậu ta không thừa nhận.

Ngũ Nguyệt cười khinh bỉ.

Người đàn ông trước mắt hèn nhát như vậy, không biết Thẩm Khê coi trọng cậu ta ở điểm nào nữa.

Lần nữa lướt bức ảnh chụp lén trong điện thoại ra, đưa đến trước mặt cho cậu ta xem: "Ồ? Nói như vậy, người này không phải là cậu rồi?"

"Vậy tôi có gửi hình cho nhà báo chắc cũng không sao ha." Ngũ Nguyệt tận tụy đóng vai một người phụ nữ xấu xa, cảm thấy bản thân thực sự quá xấu rồi, xém chút nữa đã không kiềm chế được bật cười.

Chúc Thiên Duệ nhìn thấy gương mặt mình trong tấm ảnh, mới biết bản thân thực sự xong đời rồi, rõ ràng làm rất kín kẽ, sao lại bị chụp ảnh được chứ. Đi đêm nhiều, ắt có ngày gặp ma.
Rửa không sạch, chỉ có thể nhận thua.

"Chị muốn gì?" Chúc Thiên Duệ thực sự rất sợ hãi. Chỉ cần không để lộ chuyện này ra ngoài, kêu cậu ta làm gì cũng được.

"Hỏi hay lắm, tôi muốn gì đây." Ngũ Nguyệt rút điện thoại lại, giơ chân bắt chéo, giống như kẻ trên ra lệnh: "Tôi muốn cậu tránh xa Thẩm Khê một chút."

Sợ bản thân nói chưa đủ hung dữ, nàng lại nghiêng người về phía trước, cùi trỏ đặt lên chân, tay đỡ cằm, ánh mắt sắc lạnh: "Mặc kệ cậu tiếp tận cô ấy vì mục đích gì, mau chóng nói chia tay với cô ấy. Nếu không, ngày mai tấm hình này sẽ xuất hiện ở vị trí thứ nhất của hotsearch."

Tay gõ gõ lên mặt giống như đang trầm tư: "Tôi nghĩ, đến lúc đó, cậu sẽ bị thoát fan số lượng lớn, phí bồi thường hợp đồng cao ngất ngưởng, bị công ty phong sát, thân bại danh liệt, mãi mãi không có cơ hội xoay người."
Bây giờ còn chừa lại cho cậu ta một chút tình cảm nhỏ, chỉ cần cậu ta tự động rời khỏi, nàng sẽ không quản chuyện này nữa.

Nhưng nếu như cậu ta không đồng ý, vậy thì đến lúc đó, sẽ chỉ có một mình cậu ta cút khỏi giới giải trí thôi. Nàng sẽ giúp cho Thẩm Khê sạch sẽ trong vụ này, mặc dù có thể sẽ tốn một chút sức lực.

Khóe môi cong lên một nụ cười lạnh, cộng thêm vài phần vô tình, cay nghiệt.

Ngũ Nguyệt nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Cậu cảm thấy thế nào?"