Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 66: Em ăn chanh



Đạo diễn Từ nói muốn giới thiệu nhà đầu tư cho cô làm quen. Thường Yến Thanh không tiện từ chối. Đối phương có ý tốt, thực sự suy nghĩ cho cô, vốn dĩ nên cảm kích trong lòng. Hơn nữa, nếu như sau này thực sự rút lui khỏi giới giải trí thì cô cũng phải có công việc của mình, một sự nghiệp khác của mình, không thể thực sự dựa vào Ngũ Nguyệt nuôi cô.

Cô không phải là đóa hoa tơ hồng vàng yếu ớt, cần phải phụ thuộc vào người khác thì mới có thể sống được, cho dù đối phương rất sẵn lòng.

Đổi công việc thì không thể so với lúc trước, tất nhiên sẽ khó khăn trùng điệp. Nhân mạch, tư bản, quy tắc trong nghề, những điều chưa từng nghiêm túc tìm hiểu này, đều là thứ cô cần phải tiếp xúc chuyên sâu hơn.

Thường Yến Thanh không biết bản thân có thể làm tốt hay không, nhưng cô nhất định phải dũng cảm bước ra, đi một bước này, có một khởi đầu mới trong một lĩnh vực cô không hề am hiểu.


Cô phải bước ra khu vực dễ thở hơn.

Chưa qua bao nhiêu ngày, nhà đầu tư đã đến theo lời hẹn, đặt nhà hàng, muốn mời mọi người ăn cơm.

Đạo diễn Từ nói nhà đầu tư này là người có lai lịch, tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn lại cao, giải quyết công việc quyết đoán nhanh gọn, không hề dây dưa dài dòng. Đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc cùng lắm mới hơn một năm, người đó đã âm thầm đem xí nghiệp của nhà mình vốn dĩ đã đi đầu trong nước, nhiều năm sừng sững không ngã, nâng lên một tầm cao mới.

Nhưng mà làm người lại vô cùng kín tiếng, không thích xuất đầu lộ diện. Lần này bơm tiền còn cố ý dặn dò tạm thời không muốn truyền ra bên ngoài, cũng không cần lộ ra thân phận thật của người đó, cứ xem người đó như một người làm ăn bình thường, đến động viên cho đoàn làm phim một chút là được rồi. Có thể nói cảm giác vô cùng thần bí, khiến cho đạo diễn Từ cũng phải nghi ngờ người đó có phải có ý đồ khác hay không.


Suy nghĩ lại, trong đoàn làm phim nát này của họ, đối phương có ý đồ gì chứ? Có lẽ thực sự chỉ là không muốn quá phô trương thôi.

Ông ấy nghĩ đã đạt đến trình độ tư bản này rồi, nếu không phải tài lực hùng hậu thì cũng là tài đại khí thô. Hơn nữa, theo hiểu biết của ông ấy, đây là lần đầu tiên xí nghiệp này bước chân vào ngành giải trí, khó đảm bảo sau này sẽ không đầu tư lâu dài. Thường Yến Thanh tiếp xúc nhiều một chút cũng không có chỗ xấu.

Cụ thể là nhà nào, phái nào, ông ấy tuân thủ lời hứa không nói cho Thường Yến Thanh biết, chỉ kêu cô giữ thái độ như thường ngày, cố gắng phối hợp một chút, tốt nhất là có thể làm quen được, nếu như thực sự không ổn thì cũng không cần cưỡng ép tự làm khó mình. Trong vòng tròn này từ trước đến nay đều không thiếu tư bản vừa có tiền lại vừa có bối cảnh.


Cho nên hôm nay, khi đạo diễn Từ kéo cả đoàn làm phim cùng nhau đi dự tiệc, Thường Yến Thanh nhìn thấy nhà đầu tư tuổi trẻ tài cao trong truyền thuyết này, thực sự rất kinh ngạc.

Lúc Tần Ngũ Dật đối diện với cô, không lộ ra vẻ gì, chỉ nhếch môi gật đầu xem như chào hỏi cô. Nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra được động tác nhỏ này của cậu.

Đột nhiên Thường Yến Thanh cảm thấy có một loại cảm giác đau đầu và bất đắc dĩ vì bị người ta dàn xếp.

Nhìn thấy Tần Ngũ Dật ở chỗ này thì còn có thể là vì cái gì chứ?

Không biết cái người nào đó ở nhà đã nghĩ tới những thứ gì rồi.

Đạo diễn Từ không biết trên mạng đang lan truyền mối quan hệ không thể nói giữa Thường Yến Thanh và tổng giám đốc mới nhậm chức của ngành công nghiệp nặng Tần thị. Nếu biết, chắc chắn ông ấy sẽ khuyên cô đừng đến.
Cũng bởi vì không hiểu rõ, cho nên ông ấy vô cùng hồ hởi giới thiệu Tần Ngũ Dật cho mọi người làm quen: "Vị này chính là tổng giám đốc Tần vừa mới rót đầu tư vào bộ phim này của chúng ta, hôm nay đến thăm ban..."

Đám người nhìn thấy Tần Ngũ Dật, lại nghe xong mấy lời kia, trong lòng không khỏi cảm thán. Gương mặt này có thể gϊếŧ chết một vài tiểu thịt tươi trong giới chỉ trong nháy mắt này lại là kim chủ ba ba của họ sao? Chắc lại là công tử ngậm thìa vàng lớn lên của nhà nào rồi, thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Về phần là nhà họ Tần nào, họ hoàn toàn không nghĩ đến ngành công nghiệp nặng Tần thị. Dù sao, thương nhân họ Tần trong nước có nhiều lắm, sao có thể tủy tiện bắt một cái là dính ngay Tần thị đứng đầu được chứ, cũng không nghe nói Tần thị có dự định tiến quân vào giới giải trí.
Sau khi đạo diễn Từ giới thiệu xong, người khác lập tức xem xét thời thế, mỗi người khen một câu, bắt đầu nịnh nọt, đặc biệt là mấy diễn viên không có tiếng tăm, nói gần nói xa vô cùng ân cần, nhìn dáng vẻ chính là muốn móc nối với cậu, để cho con đường sự nghiệp thuận lợi hơn một chút.

"Không cần chú ý đến tôi, mọi người ăn đi." Tần Ngũ Dật nói với mọi người.

Im lặng là phương thức ứng phó tốt nhất. Đối với những người ra sức muốn sáp đến, cậu bốn lạng đẩy nghìn cân, yên lặng từ chối, sau khi uống vài vòng rượu mời thì không uống thêm nữa.

Cả một đoàn phim gộp lại, số người chỉ nhiều không ít. Tần Ngũ Dật có chút mệt mỏi vì phải ứng phó với cục diện huyên náo như thế này.

Cậu bận trăm công nghìn việc lại phải rút thời gian chạy đến thành phố gần biên giới để thăm ban, dĩ nhiên là nhờ phúc của người chị ruột kia rồi.
Vì nghĩ đến chuyện Tưởng Viện Giai sớm chiều ở chung với Thường Yến Thanh hơn mấy tháng, sự ngang ngược trong người Ngũ Nguyệt lập tức bộc phát, muốn sử dụng quyền lợi cổ đông của công ty, cộng thêm uy thế trên huyết thống đối với Tần Ngũ Duyệt, để bản thân trở thành người đầu tư lớn nhất trong bộ phim này của Thường Yến Thanh.

Làm vậy cũng không có lý do nghiêm túc gì khác, chỉ là muốn đè đầu Tưởng Viện Giai, làm kim chủ ba ba của cô ấy mà thôi, không ảnh hưởng đến sự thật hiển nhiên là hai người Thường Yến Thanh và Tưởng Viện Giai lại quay chung một bộ phim, nhưng ít ra trong lòng nàng rất sảng khoái.

Không đuổi cô đi được thì tôi đè chết cô.

Ôm theo suy nghĩ như vậy, Ngũ Nguyệt không ngừng quấy rầy em trai của mình, không chỉ muốm bơm tiền trở thành bà chủ no.1 mà còn phải bao luôn khuyến mãi kèm theo, không ngại vạn dặm xa xôi đến đây thăm hỏi, tiện thể thay nàng thăm dò tình địch.
Ngũ Nguyệt - trông thì có vẻ rất rộng lượng nhưng thực ra trong lòng rất tức giận, đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, đồng thời nàng lại không thể tự đến đó được, là vì sợ Thường Yến Thanh cảm nhận được nàng đang tức giận.

Ai kêu cái cô Tưởng Viện Giai kia cứ mãi nhớ nhung vợ của nàng. Dáng vẻ nhìn chằm chằm kia khiến cho người ta sinh ra chán ghét. Vợ nàng cũng là một người quá lỗ mãng, hoàn toàn không nhận ra người ta đang lấy lòng mình, cứ ngơ ngơ ngác ngác.

Thường Yến Thanh sẽ không làm gì cả, nhưng ai biết được Tưởng Viện Giai có thể làm ra chuyện gì hay không. Mặc dù biết giữa hai người không có mối quan hệ vượt quá đồng nghiệp, nhưng nàng vẫn rất khó chịu.

Nàng ghen đó, thì sao?

Nhất là khi rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì sẽ nghĩ đông nghĩ tây, lại càng thêm ghen tuông dữ dội.
Thường Yến Thanh ở nơi xa cảm nhận được mùi chua nồng nặc của nàng, đồ ăn trên bàn không động đũa, rượu cũng không đụng vào, chỉ nghĩ đến dáng vẻ âm thầm phụng phịu của Ngũ Nguyệt, che miệng, cúi đầu mỉm cười.

Này là đổ bình giấm rồi.

Kêu Tần Ngũ Dật đến đây là đang nhắc nhở cô lo mà đi dỗ nàng nhỉ? Đồ ngốc, ngoài miệng nói không có gì đâu, trong lòng lại vô cùng thành thật.

Nhấp ly rượu đã được thay bằng chất lỏng trong suốt, Thường Yến Thanh cảm nhận vị chanh nơi đầu lưỡi, xác định đã nhận được lời nhắc nhở gián tiếp mang hàm ý cảnh cáo của nàng.

Ngón tay nhẹ nhàng gõ vào ly thủy tinh, trong đầu cô đã bày ra được một trăm chiêu thức trước đó đã cố ý học để dỗ người ta nhưng vẫn chưa nắm rõ lắm.

Cái vị trong nhà kia, phải nghiêm túc ngẫm lại xem nên dỗ em ấy như thế nào rồi. Còn có một số chuyện, xem ra vẫn nên thẳng thắn thì tốt hơn.
Ăn giấm cự li xa, xem như tăng thêm tình thú giữa hai người. Nếu như thực sự khiến cho nàng đau lòng, tổn thương thì người đầu tiên không chịu nổi chính là Thường Yến Thanh.

Cô vẫn luôn im lặng, suốt quá trình không hề giao lưu với Tần Ngũ Dật. Tần Ngũ Dật cũng giả vờ như không quen biết cô. Hai người việc ai nấy làm, sóng yên biển lặng. Chỉ là trong điện thoại của Thường Yến Thanh đã có tin nhắn chào hỏi cô gửi cho đối phương.

Liên hoan lần này đối với hai người mà nói đều vô cùng tẻ nhạt và nhàm chán. Thường Yến Thanh xem như có chuẩn bị mà đến. Mục đích rõ ràng, cô đã chuẩn bị kết bạn với người quyền quý mà đạo diễn nói đến, nhưng không ai ngờ được người này lại là em vợ của mình.

Dở khóc dở cười.

Bản thân Tần Ngũ Dật không muốn đến đây, bị Ngũ Nguyệt ép đến, mượn cái danh mỹ miều là đã bỏ tiền ra rồi thì phải có dáng vẻ của người bỏ tiền ra, phải trấn an cục diện, thuận tiện đi xem thử chị dâu một chút, quay về báo cáo tình hình thực tế.
Tình hình trước mắt chính là không có tình hình gì cả. Cậu không phát hiện "cô gái ở rất gần Thường Yến Thanh" mà Ngũ Nguyệt nhắc đến. Thường Yến Thanh vẫn luôn im lặng, ngoại trừ mấy vị đạo diễn có cấp bậc thỉnh thoảng nói với cô vài câu thì thời gian còn lại cô đều ngồi một mình, không có người không liên quan tiến đến quấy rầy.

Trở về nói như vậy là được rồi.

Bầu không khí của tiệc rượu càng ngày càng nhiệt liệt, cũng càng ngày càng ầm ĩ. Tần Ngũ Dật báo với đạo diễn Từ một tiếng, sau đó ra ngoài hít thở không khí.

Trước kia chưa từng thực sự tiếp xúc với ngành nghề giải trí này. Hôm nay tận mắt trông thấy trạng thái của phim trường, thấy được hoàn cảnh công việc thực sự của diễn viên, cậu mới đại khái hiểu ra bình thường Thẩm Khê trải qua một ngày như thế nào.
Khi thực sự quay phim, còn lâu mới thú vị như trong tưởng tượng. Công việc vừa buồn tẻ lại vừa vất vả. Tần Ngũ Dật không biết với tính cách của Thẩm Khê làm sao mà trải qua được. Có lẽ là vì thực sự yêu thích, nên mới có thể một thân một mình tràn đầy nhiệt huyết xông về phía trước. Nếu không thì ngoan ngoãn về nhà là đại tiểu thư của cô ấy không phải tốt hơn sao?

Còn có thế giới bên ngoài phim trường nữa, một thế giới chân thực trong cái vòng này, tràn đầy hư vinh và phù phiếm, có chút khiến cho cậu cảm thấy khó chịu. Điều này cũng khiến cho cậu dâng lên suy nghĩ thuận theo ý của Ngũ Nguyệt, chính thức tiến vào ngành giải trí, trải đường cho Thẩm Khê.

Dù sao bàn tay của ba mẹ Thẩm cũng không dài được như vậy. Họ không có bối cảnh trong vòng, không giúp được quá nhiều cho Thẩm Khê, nhiều năm như vậy, có thể xem như do một mình cô ấy đi tới. Còn cậu, có thể xem nó như một nghề phụ để phát triển, bảo vệ chu toàn cho cô ấy.
Một khi có suy nghĩ này, Tần Ngũ Dật lập tức nghiêm túc, suy tư chuẩn chị cho những hành động tiếp theo, tạo thành kế hoạch sơ bộ để tiến quân vào ngành giải trí.

Ra ngoài quá lâu sợ không ổn, cậu dự định trở về, tạm thời không muốn nghĩ nhiều, sau này lại soạn thảo chi tiết cụ thể.

Trên đường trở về, đụng phải có người đang nói chuyện phiếm ở hành lang, nhắc đến tên của Thường Yến Thanh. Cậu trùng hợp đi ngang qua liền thính tai nghe được một chút. Sau khi nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện, sắc mặt cậu bỗng thay đổi, ánh mắt lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

Hay cho một đám người miệng dài.

Mang theo chút giận dữ, cậu quay trở lại phòng, ngồi vào vị trí của mình, nhỏ giọng hỏi đạo diễn Từ chuyện này là thế nào.

Đạo diễn Từ đang uống rượu, đột nhiên bị hỏi những chuyện không thể lộ ra này thì tỉnh rượu hơn phân nửa, cầm ly rượu ngẩn người, há hốc miệng nhất thời không trả lời được.
Sợ ảnh hưởng đến cảm nhận của Tần Ngũ Dật dành cho Thường Yến Thanh, ông ấy dùng hai ba câu tóm tắt câu chuyện, còn nói rất nhiều lời hay ý đẹp giúp Thường Yến Thanh, nói cho Tần Ngũ Dật biết Thường Yến Thanh không phải người như vậy, đừng tin lời đồn.

Nói xong, đạo diễn Từ lén lút nhìn sắc mặt của Tần Ngũ Dật, cũng không thể nhìn ra được cậu có bị thuyết phục hay không, trong lòng sẽ có cái nhìn như thế nào đối với Thường Yến Thanh, sẽ không thực sự cho rằng cô là một người phụ nữ không đứng đắn chứ?

Ngẫm lại cực kỳ lo sợ, chân mày của ông ấy nhíu chặt, hằn lên từng rãnh sâu, có chút sợ mình có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện, tạt cho Thường Yến Thanh một thân nước đục.

Là đứa nhóc nào đang ở bên ngoài mà còn muốn tung tin đồn nhảm vậy? Xem lời của đạo diễn như ông ấy là gió thoảng bên tai, không muốn lăn lộn nữa rồi à? Quay về phải nghiêm túc trừng trị đám giòi bọ này mới được.
"Tổng giám đốc Tần hỏi chuyện này là vì nghe được lời đồn gì sao?" Ông ấy không yên tâm muốn dò hỏi một chút.

Tần Ngũ Duyệt khẽ ừ, sau đó lắc đầu nói: "Không có gì đâu."

Đạo diễn Từ nghe giọng điệu lạnh nhạt của cậu, lông mày lại càng không thể giãn ra, quay đầu nhìn Thường Yến Thanh. Hình như cô đã ngồi ngẩn người cả buổi tối rồi, rõ ràng tâm tư không đặt ở chỗ này, hoàn toàn không liên quan đến tiệc rượu này.

Ông ấy có chút nghi ngờ có phải quyết định của mình đã sai rồi không. Có lẽ Thường Yến Thanh căn bản cũng không thích ứng phó với trường hợp như vậy. Ông ấy không nên ép cô đến.

Đạo diễn Từ thở dài, cầm ly rượu lên, một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly. Rượu vào trong bụng, ông ấy nghĩ ra rồi. Sau này không nên làm mấy chuyện không cần thiết này nữa, âm thầm đem nhân mạch trong tay mình giới thiệu cho cô là được rồi.
Mấy nhân vật chính của bữa tiệc có thể nói là đều có nỗi lo nghĩ riêng. Một buổi cơm ăn đến chạng vạng tối, chủ khách tận "hứng". Sau khi Tần Ngũ Dật đọc diễn văn kết thúc thì tất cả mọi người lần lượt rời đi.

Lúc chạng vạng tối, Thường Yến Thanh còn gửi tin nhắn hẹn địa điểm để gặp riêng Tần Ngũ Dật, hỏi một chút tình hình trong nhà. Tần Ngũ Dật cũng đã đến rồi, không chính thức gặp mặt chị dâu một lần thì thực sự không nên. Cậu truyền đạt lại những lời Ngũ Nguyệt đã nói rồi mới rời khỏi.

Ngũ Nguyệt ở trong ngôi nhà ở thành phố B phía xa thấp thỏm đợi suốt một ngày. Trước khi Tần Ngũ Dật đi qua đó đã thông báo cho nàng biết, cho nên cả ngày hôm nay, nàng đang đợi vợ mình đến "hỏi tội".

Nàng không phải cố ý phái người đi điều tra đâu.
---- Nàng cố ý đó.

Nếu như vợ mình bị điều tra, cảm thấy không vui thì phải làm sao đây? Vậy cũng vô dụng thôi, dù sao không phải chị không vui thì chính là em không vui. Nếu đã như vậy rồi thì cứ để em vui trước đi rồi sẽ dỗ chị vui sau.

Trái tim không thể bình tĩnh.

Nói ra thì rất hung hăng nhưng lại không đủ sức mạnh. Buổi tối, lúc tiếng chuông điện thoại cài riêng cho Thường Yến Thanh vang lên đã dọa cho linh hồn nàng run rẩy, vang lên mười mấy giây mới hoảng sợ bắt máy, sau khi điện thoại thông suốt cũng không nói chuyện.

Bên kia, Thường Yến Thanh thông qua màn hình, nhìn chằm chằm vào nàng, thỉnh thoảng chớp mắt vài cái, cũng không lên tiếng.

Đây là đang muốn so xem ai im lặng lâu hơn à?

Sự yên tĩnh kéo dài, yên ắng đến mức khiến cho nàng muốn thẳng tay cúp máy, thì từ trong loa điện thoại mới truyền đến một trận cười nhẹ.
Người nào đó lập tức đỏ bừng cả tai, duỗi tay che camera lại, hung dữ nói: "Đừng cười mà!"

Ngoài miệng kêu cô đừng cười, nhưng trong lòng Ngũ Nguyệt rất vui. Làm chuyện này thật ra có chút nhất thời kích động, không thèm suy nghĩ. Nàng còn sợ Thường Yến Thanh sẽ tức giận, cảm thấy bản thân không tôn trọng cô, cảm thấy như vậy không tự do.

Bây giờ xem ra không phải như vậy rồi. Cô cũng không để ý.

Trên thực tế, Thường Yến Thanh cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, cùng lắm là phê bình nàng một câu: Tùy hứng, lại dùng tiền bậy bạ rồi. Còn sẽ đổi lại được một tiếng cười hi hi của nàng.

Trên màn hình điện thoại là một màu đen sì. Thường Yến Thanh sợ chèn ép khiến cho chú thỏ sốt ruột, đặt mu bàn tay lên mũi, kìm nén tiếng cười, thuận theo nói: "Được, chị không cười."
Ngũ Nguyệt buông ngón tay ra, mặt hướng về phía camera, hừ một tiếng.

Bị nàng đáng yêu xỉu rồi, Thường Yến Thanh lại không kiềm chế được cong cong khóe môi, rồi mới hoàn toàn thu lại nụ cười, báo cáo chuyện chính với nàng: "Hôm nay nhìn thấy Ngũ Dật."

Thông qua tiếng cười kia của Thường Yến Thanh, Ngũ Nguyệt biết chắc cô đã hiểu ra tất cả mọi chuyện rồi, cũng giả thể giả vờ kinh ngạc nữa, coi thường sống chết nói: "Ò."

Nhìn thấy cô như vậy, có lẽ Tần Ngũ Dật đã khai ra hết rồi. Hai người họ chính là thông đồng với nhau.

Biết rồi mà vẫn chưa chịu dỗ em. Em ám chỉ chưa đủ rõ ràng sao?

Không nhịn được muốn trêu chọc nàng. Thường Yến Thanh hít hít mũi, nói: "Hình như chị ngửi thấy mùi gì đó là lạ."

Ngũ Nguyệt còn tưởng cô nói thật, cũng học theo hít hít mũi, ngốc nghếch hỏi: "Mùi gì vậy?"
"Chanh."

Người nào đó chó cùng rứt giậu thẳng tay nhấn nút màu đỏ, cúp cuộc gọi video. Nàng thực sự không thể nhìn nổi dáng vẻ ngu ngốc đó của mình nữa rồi. Đặc biệt là từ trong miệng của vợ mình nói ra, cảm giác xấu hổ hết sức...

"Tút tút tút..." Âm thanh máy bận vang lên, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh. Thường Yến Thanh đối diện với điện thoại, nghi ngờ nhân sinh.

Không cho trêu đùa chút sao, còn chưa chính thức dỗ dành mà, sao lại cúp máy rồi.