Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 8: Chương 8





Trì Y Y không ngờ lại gặp Lâm An ở Ngọc Thành.

Bao nhiêu năm trôi qua, hình dáng của anh ta trong trí nhớ cô có chút mơ hồ không rõ, nhưng diện mạo của anh ta vẫn không thay đổi mấy, cho nên cô vẫn có thể nhận ra.
Anh ta đã cao hơn, ngũ quan hơi có chút thay đổi nhưng mặt mũi vẫn quen thuộc.

Làn da trắng trẻo nho nhã vẫn còn giống như lúc bọn họ mới quen.

Anh ta đeo một cặp kính trông rất thư sinh, mang dáng vẻ của người có tri thức.
Trì Y Y không vì thời niên thiếu cả hai đã từng có đoạn thời gian hẹn hò với nhau mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại cô rất vui mừng.

Dù sao thì cô cũng không có người quen ở Ngọc Thành.

Thành phố lớn như vậy, có thể gặp được bạn học cũ là rất có duyên đấy.
"Anh ở Ngọc Thành à." Cô nói.
"Ừ."
"Anh cũng đến khám răng sao?"
Lâm An lắc đầu: "Anh làm việc ở đây."
Trì Y Y sững sờ, chỉ vào phòng khám răng: "Anh là nha sĩ?"
"Đúng vậy."
"Lâm Ích Dân là..."
"Bố của anh."
Trì Y Y bừng tỉnh, thì ra là bác sĩ đời thứ hai: "Anh rất thích hợp làm bác sĩ đấy."
"Sao em nhìn ra được?"
"Chính là cảm giác đó, không phải lúc còn đi học anh học rất giỏi sao.

Theo em, bác sĩ là những người phải học thật giỏi mới làm được."
Lâm An hình như xấu hổ, cười thẹn thùng, lại hỏi cô: "Em đến khám răng à?"
Trì Y Y gật đầu: "Hình như răng khôn em bị viêm, gần đây cứ đau suốt."
Lâm An bước tới phòng khám, quay đầu ra hiệu Trì Y Y: "Em vào đi, để anh khám cho em."
"Vâng."
Trì Y Y đi theo Lâm An vào phòng khám.

Cô y tá ở quầy lễ tân nhìn thấy cô đi theo Lâm An, trong lòng tràn đầy tò mò, nghiêm túc hỏi: "Xin chào, cô có hẹn trước không?"
Trì Y Y gật đầu: "Bạn tôi đã giúp tôi hẹn rồi, mười giờ, Trì Y Y."
Cô y tá nghe thì kiểm tra trên máy tính: “Ôi, không có, cô hẹn vị bác sĩ nào vậy?"
"Hả? Cô chờ tôi một chút, để tôi hỏi xem."
Trì Y Y lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Lâm An đưa tay ngăn lại: "Không cần, cô ấy đi với tôi, tôi trực tiếp khám cho cô ấy."
Trì Y Y liếc nhìn mấy người đang ngồi ở khu vực chờ, ngượng ngùng nói: "Không được đâu."
"Không sao, sáng nay anh vốn được nghỉ, không có lịch hẹn."
Lâm An đã nói như vậy, Trì Y Y từ chối nữa thì có chút không hay, cô cất điện thoại rồi nói cảm ơn: "Vậy...!Làm phiền anh rồi."
Bệnh viện tư nhân cung cấp dịch vụ tốt hơn, cũng quan tâm đến quyền riêng tư của bệnh nhân hơn.


Mỗi bác sĩ đều có một phòng điều trị riêng.

Trì Y Y đi theo cô y tá trẻ đến phòng khám trước, lúc cô ngồi vào ghế vẫn có chút bất an.

Có lẽ là do lo lắng, cô cảm thấy rằng cái răng của mình lại bắt đầu đau buốt.
Lâm An thay áo blouse trắng đi ra.

Trì Y Y chợt cảm thấy hình tượng của anh ta càng thêm cao lớn vững chắc rực rỡ hơn.

Không thể khinh thường hiệu quả mang lại của đồng phục được.

Áo blouse trắng là biểu tượng của bác sĩ, nhìn vào sẽ khiến người ta an tâm hơn không ít.

Cô không khỏi nhớ đến Lục Cạnh.

Anh ở công trường đội chiếc mũ an toàn màu đỏ cũng rất chuyên nghiệp, nhưng cô nhìn vào chỉ cảm thấy bực mình mà thôi.
“Răng đau đã bao lâu rồi?” Lâm An nhẹ nhàng hỏi.
"Cũng đã được hơn một tháng."
"Lâu như vậy, sao không đi khám sớm hơn?"
"Làm việc, chủ yếu là do trước đây em không quan tâm đến nó, nghĩ rằng do thức đêm nên bị nhiệt, một thời gian sau sẽ ổn thôi."
"Rất nhiều người bị đau răng đều có suy nghĩ giống như em.

Họ cảm thấy chịu đựng một chút thì sẽ ổn thôi.

Nhưng cơ thể đã phát tín hiệu thì nên đến tìm bác sĩ kịp thời, đừng xem thường nó." Lâm An đeo găng tay cao su, ra hiệu Trì Y Y hơi ngẩng đầu lên: "Em nằm xuống đi, để anh giúp cậu nhìn xem."
Trì Y Y xoa xoa hai tay trên đùi, hạ quyết tâm đứng lên đi qua ghế trị liệu nằm xuống, hai tay ôm chặt bụng, giống như con cừu non chờ bị làm thịt.
"Bên nào đau hơn?"
"Bên phải."
Lâm An trầm mặc nhìn Trì Y Y: "Nào, mở miệng."
Trì Y Y ngoan ngoãn mở miệng.

Cô không cảm thấy nặng nề trước mặt Lâm An, cũng không sợ bị anh ta nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình.
Lâm An bật đèn, nhìn vào miệng Trì Y Y, hỏi: "Gần đây đánh răng có bị chảy máu không?"
Trì Y Y há miệng mơ hồ trả lời: "Thỉnh thoảng sẽ có một chút."
"Viêm quanh thân răng*, chiếc răng khôn phía dưới bên phải vừa mới nhú lên.

Nhìn tình hình thì có thể là răng mọc kẹt*.

Chụp X quang là có thể thấy rõ." Lâm An lấy tay ra, rũ mắt nhìn cô rồi chậm rãi nói: "Răng mọc kẹt chèn những cái răng khác, nhổ là được."
*Viêm quanh thân răng: là một bệnh về răng miệng mà các mô lợi bị sưng và nhiễm trùng quanh răng số 8-răng hàm thứ ba và cũng là cuối cùng, thường mọc lên vào cuối độ tuổi thanh thiếu niên hoặc đầu độ tuổi 20.
*Răng mọc kẹt: có nghĩa là cái răng đó không có đủ chỗ để mọc lên bình thường hoặc hướng mọc của cái răng đó bị nghiêng làm cho nó không mọc lên được.
Trước khi đến đây, Trì Y Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc này nhắm mắt, nói như thể đang đi lên pháp trường*: "Vậy thì nhổ đi."
*Pháp trường: Địa điểm thi hành bản án đối với người bị kết án tử hình.
Lâm An nhìn thấy bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của cô, mỉm cười: "Trước tiên em đừng lo lắng, răng khôn cũng không phải muốn nhổ là có thể nhổ được.


Hiện tại nướu của em đang bị viêm nghiêm trọng, phải đợi tình trạng viêm giảm bớt mới có thể nhổ răng được."
Trì Y Y bỗng dưng mở mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trên khẩu trang của Lâm An: "Hôm nay không nhổ hả?"
"Ừ."
Trì Y Y có cảm giác như tội nhân trên pháp trường nghe được câu "Đao kiếm lưu tình".

Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy thì Lâm An đã ngăn cô lại: "Đừng vội, anh giúp em vệ sinh vùng bị viêm.

Như vậy tình trạng viêm sẽ nhanh lành hơn."
"Vâng."
Trì Y Y nghe xong lại nằm xuống.

Cô nghe theo mệnh lệnh của Lâm An, nói mở miệng là mở miệng, nói nhổ nước là nhổ nước.

Vài phút sau, Lâm An rút một tờ khăn giấy đưa cho cô: "Xong rồi đấy."
Trì Y Y đứng dậy lấy giấy lau miệng.

Lâm An cởi găng tay, nói: "Anh sẽ kê cho em một ít thuốc kháng viêm.

Chờ triệu chứng viêm giảm bớt thì quay lại đây nhổ răng nhé."
“Được, cảm ơn.” Trì Y Y vò tờ khăn giấy ném vào thùng rác, ngẩng đầu hỏi: “Anh thường khám bệnh vào lúc nào? Lần sau em sẽ bốc số hẹn anh khám.”
Lâm An suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Lúc nào em rảnh thì nói với anh một tiếng là được."
Trì Y Y và Lâm An nhìn nhau, ánh mắt anh ta có chút lóe sáng.

Cô sảng khoái cười, lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh nói: "Thêm WeChat đi, tiện thể liên lạc."
.
Sau khi ra khỏi phòng khám răng, Trì Y Y gọi xe trở về ngõ Du Dân.

Lâm An đã gửi cho cô một tin nhắn, đặc biệt dặn dò cô gần đây nên ăn đồ thanh đạm.

Mấy ngày nữa có thời gian thì có thể đến phòng khám vệ sinh miệng.
Trì Y Y nhìn vào điện thoại mỉm cười, gửi lại một biểu tượng cảm xúc dễ thương, nói cảm ơn một lần nữa.
Buổi sáng khám răng cầm thuốc, Lâm An chỉ tính phí tượng trưng, ​​nói là bạn học cũ có ưu đãi.

Trì Y Y nhìn ra được, Lâm An rất có thiện cảm với cô.

Cô không phải là người tự phụ, đã thấy qua nhiều ánh mắt của đàn ông nhìn mình rồi nên vẫn có chút mẫn cảm.

Thế nhưng thiện cảm của Lâm An khiến cho người ta khó hiểu, có điều cô sẽ không ngây thơ cho rằng anh ta vẫn còn thích cô từ thời trung học cho đến bây giờ.

Nếu là như vậy thì quá kinh khủng rồi, cô sẽ lập tức kéo anh ta vào danh sách đen rồi bỏ trốn trong đêm.

Nhìn mối quan hệ sáng hôm nay mà nói, Lâm An thực sự không tệ, nói năng làm việc đúng mực, không có chỗ nào đi quá giới hạn.

Trì Y Y không có mối tình đầu phức tạp, nhưng nói về mẫu người lý tưởng thì chính là người giống như Lâm An.

Một người có học thức thần thái cốt cách khí chất thanh tú, da dẻ trắng hồng, có một công việc tử tế, bác sĩ đời thứ hai, bối cảnh gia đình cũng rất tốt.
Bởi vì Trì Y Y không học đại học, bước chân vào xã hội sớm, chịu quá nhiều thiệt thòi vì không được học hành, vì vậy cô sùng bái người có học vấn.

Mặc dù Lục Cạnh cũng là một học sinh giỏi, đứng đắn, tốt nghiệp từ một trường danh giá, nhưng công việc hiện tại của anh không cao sang một chút nào.

Tuy nói là kỹ sư, nhưng so với công nhân trên công trường cũng không tốt hơn là bao, hơn nữa còn phơi nắng nên càng ngày càng đen.
Trì Y Y cố gắng hết sức nhớ lại cảnh làm quen với Lâm An hồi cấp hai.

Lúc mới biết yêu, khi nắm tay anh ta sẽ đỏ mặt.

Ngược lại Lục Cạnh nói lời thô tục mà mặt không hề đỏ, tim không hề đập nhanh, cầm ngực của cô chỉ biết gặm, hoàn toàn là bộ dạng lưu manh.
Thực lòng mà nói, Lục Cạnh và mẫu người lý tưởng của cô không hề giống nhau một chút nào.

Lúc đó, vì để đối phó với bà mình mà cô đã mạnh mẽ tóm quả dưa là anh, hay bây giờ là lúc nên lập lại trật tự rồi.
Trì Y Y trở lại căn nhà thuê, đặt túi xuống.

Lục Cạnh gửi tin nhắn đến: Em nhổ răng chưa?
Trì Y Y trực tiếp gửi tin nhắn thoại: "Em chưa nhổ.

Bác sĩ nói nướu đang bị viêm nên chờ hết viêm mới nhổ được."
Tin nhắn thoại gửi đi chưa được bao lâu thì Lục Cạnh gọi điện thoại đến.

Trì Y Y cảm thấy bất ngờ, sau khi kết nối trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lục Cạnh trầm mặc, lúc mở miệng không biết mang theo cảm xúc gì: "Buổi chiều em có rảnh không?"
“Hôm nay em xin nghỉ một ngày để đi nhổ răng, lại không nghĩ là không nhổ được.” Trì Y Y nằm trên ghế sô pha.
"Có muốn về huyện Tiểu Trì thăm bà không?"
“Hả?” Trì Y Y sửng sốt: “Anh thật sự muốn đi hả?"
Lục Cạnh càng trầm giọng nói: "Không muốn anh đi à?"
"Không phải..." Trì Y Y hiếm khi do dự, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Em tưởng rằng anh đang khách sáo với em."
“Giữa anh với em thì khách sáo cái gì?” Lục Cạnh lại hỏi: “Đúng lúc dự án của anh kết thúc, có thời gian nghỉ ngơi, em cũng đang nghỉ.

Vậy em có đi không?"
Trì Y Y nghĩ thời gian này cô bận rộn, cũng đã lâu không quan tâm đến bà.

Mà ngày mai cô cũng không đi chụp ảnh, buổi chiều chị A nói cô cùng đi xem show, nên sáng sớm mai quay về vẫn kịp.
“Đi ạ.” Trì Y Y đáp.
"Chờ anh, anh tới đón em."
"Vâng."
Trì Y Y cúp điện thoại, có chút mông lung nhìn trần nhà.
Nhìn Lục Cạnh hình như không có ý muốn chia tay.

Có người đàn ông nào muốn chia tay mà còn chủ động cùng bạn gái về quê thăm gia đình cô ấy.

Chẳng lẽ trong thời gian một năm nay anh đi khắp nơi, lại nảy sinh tình cảm với cô?
Trì Y Y vừa có suy nghĩ này trong đầu thì lập tức lắc đầu bác bỏ.

Một năm này mặc dù nói bọn họ đang hẹn hò, nhưng thời gian ở bên nhau cộng lại không có là bao, lúc xa nhau, ngay cả bạn trên mạng còn không bằng.


Nói trắng ra, định nghĩa của Mạnh Bình không sai, cô và Lục Cạnh không khác gì bạn tình cố định .
Trì Y Y thực sự không đoán ra được Lục Cạnh.

Anh không phải là người đàn ông giống như Lâm An, cô vừa nhìn là biết trong lòng nghĩ gì, có thể nắm chắc trong tay.

Không biết có phải là do Lục Cạnh lớn tuổi hơn không mà cô cảm thấy cô không khống chế được anh.
"Bỏ đi, bỏ đi.

Được thì tiếp tục, không thì chia tay."
Trì Y Y từ trên sô pha đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo, trang điểm chải đầu.

Khoảng hai mươi phút sau Lục Cạnh gọi điện thoại đến.
Trì Y Y cúp điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho anh, cầm túi đi ra ngoài.
Lục Cạnh đợi ở đầu ngõ, Trì Y Y đi từ xa đã nhìn thấy.

Cô bước nhanh đi tới, mở cửa lên xe: "Thời gian hơi eo hẹp, chúng ta đi thôi."
Lục Cạnh đánh tay lái: "Đã báo với bà rằng em trở về chưa?"
"Vẫn chưa." Trì Y Y quay đầu nhìn anh, nhíu mày: "Em sẽ cho bà một bất ngờ."
Lục Cạnh nở nụ cười, đạp chân ga.

Trước tiên anh và Trì Y Y đến trung tâm mua sắm, mua một ít thực phẩm dinh dưỡng và hoa quả, sau đó mới lên đường đi huyện Tiểu Trì.
Tiểu Trì là một huyện nhỏ cạnh Ngọc Thành.

Ngọc Thành giáp biển, Tiểu Trì giáp núi.

Tiểu Trì là nơi giáp ranh của hai tỉnh, là một huyện miền núi nhỏ bên ngoài vành đai ba.

Mấy năm nay Trì Thành bắt đầu phát triển kinh tế, dưới chính sách thúc đẩy của chính phủ mà xây dựng rầm rộ.

Chính vì nguyên nhân này Lục Cạnh mới đến huyện Tiểu Trì, mới quen biết Trì Y Y.
Từ Ngọc Thành đến Trì Thành đi đường cao tốc mất khoảng hai giờ lái xe.

Từ Trì Thành đến huyện Tiểu Trì mất thêm khoảng nửa giờ đồng hồ nữa.

Trì Y Y ngủ một giấc trên xe.

Buổi trưa, Lục Cạnh gọi cô dậy, bọn họ ăn cơm đơn giản ở khu phục vụ rồi lại lên đường.

Trì Y Y sợ Lục Cạnh ăn xong sẽ buồn ngủ, nên không ngừng đấu tranh với cơn buồn ngủ nói chuyện với anh, nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

Cuối cùng cô cũng không chịu được mệt mỏi, lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, Trì Y Y kinh ngạc hỏi: "Chúng ta đến đâu rồi?"
"Sắp đến rồi."
Trì Y Y dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên đã đến ranh giới giữa thành thị và nông thôn mà cô quen thuộc.
Lục Cạnh lái xe đến trước cửa một căn nhà hai tầng cũ nát.

Xe vừa mới dừng lại, Trì Y Y đã không kịp đợi mà mở cửa xe nhảy xuống, lao nhanh vào nhà, vừa chạy vừa gọi: "Bảo Trân, Bảo Trân, cháu về rồi."