Thẩm Thanh Nhiên lo sợ mình bị gió cuốn đi xa quá, Tiết Phỉ Phong sẽ không tìm thấy, cậu bèn điên cuồng rải hạt giống, quả bạch quả trắng xen lẫn đậu xanh từ trên trời rơi xuống, như một dải lụa trắng đang nhảy múa, xào xạc đập vào tán lá, khiến từng đàn chim hoảng hốt bay lên.
Quả bạch quả rất dễ thấy, đậu xanh chứng minh thân phận, Tiết Phỉ Phong chắc chắn có thể tìm thấy.
"Hệ thống?"
"Nhớ tính điểm cho ta đấy."
Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy hệ thống gần đây có chút chậm chạp, cậu không khỏi lo lắng: "Đợi chút nữa ta nói thu thì ngươi phải phản ứng thật nhanh."
Theo suy nghĩ của cậu, chiếc tàu lượn cuối cùng sẽ chậm rãi dừng lại trên một bãi cỏ trống, khi còn cách mặt đất hai mươi phân, hệ thống sẽ lập tức thu lại thiết bị, để cậu ngồi phịch xuống đất an toàn vô sự.
"Không thành vấn đề."
Chiếc tàu lượn bay càng lúc càng thấp, gần như lướt qua ngọn cây, vì bay quá cao nên đôi chân của Thẩm Thanh Nhiên mềm nhũn, nhìn thấy điểm hạ cánh rừng cây um tùm, không có khoảng trống nào, cậu lại càng thêm run rẩy.
Xong rồi, có khi nào cậu sẽ bị treo lơ lửng trên cây không?
Vừa nghĩ thế, gió dần ngừng lại, chiếc tàu lượn khựng lại, đâm vào một cây đa cổ thụ, giống như một con diều mắc trên cây, run rẩy rồi mắc kẹt không di chuyển nữa.
Thẩm Thanh Nhiên cũng bị treo lơ lửng trên cây, cậu vừa cử động, chiếc tàu lượn liền trượt xuống một đoạn, khiến cậu sợ hãi vội nắm chặt lấy cành lá xung quanh.
"Hệ thống cảnh báo, thân cây không chịu nổi trọng lượng, nếu tàu lượn rơi xuống thì không chỉ ngài gặp nguy hiểm, mà thiết bị hư hỏng cũng sẽ bị trừ điểm."
Cái gì? Trừ điểm!
Thẩm Thanh Nhiên luôn nói hệ thống keo kiệt, nhưng thật ra cậu cũng không khá hơn, những thứ đổi được toàn là để sử dụng đúng mục đích, cậu đã từng mua dưa hấu cho Tiết Phỉ Phong, nhưng chưa bao giờ đổi thứ gì để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của bản thân.
"Vậy thì ngươi thu lại đi." Thẩm Thanh Nhiên dùng hết sức lực ôm chặt lấy cành cây gần nhất, xung quanh đột nhiên trống không, tàu lượn biến mất, cậu không kiểm soát được mà trượt xuống một đoạn, tay chân dùng hết sức ôm chặt cành đa.
Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu rả rích, cậu ngồi trên tàu lượn, nhảy qua mấy ngọn núi, còn Tiết Phỉ Phong lại không thể đi đường thẳng như cậu, lúc nào cũng phải cẩn thận nhận diện đường đi, ước chừng phải mất một khoảng thời gian mới đuổi kịp.
Cậu không thể mãi chờ người đến cứu trên cây được.
Lý do quan trọng hơn là... cậu không bám nổi nữa rồi.
Thẩm Thanh Nhiên cẩn thận vươn tới một nhánh cây, chuyển chân qua đó, căng cổ chân móc vào, buông một tay ra, nắm lấy lá cây gần thân cây hơn, từ từ chuyển trọng tâm.
Bộ hỷ phục rộng lớn làm ảnh hưởng đến động tác của cậu, họa tiết thêu phức tạp trên đó làm tăng độ ma sát, mắc vào nhánh cây khô mãi không rút ra được.
"Xoẹt" một tiếng, tay áo bị rách một mảng lớn, lộ ra một đoạn cánh tay thon dài cân đối, dưới nền xanh của lá và đỏ của lụa, trông như một miếng ngọc bích trắng mịn.
Đây chính là bộ hỷ phục mà Tiết Phỉ Phong đã tỉ mỉ chuẩn bị, cùng với bộ của Hoàng thượng thành một bộ đôi!
Thẩm Thanh Nhiên vừa xót vừa kéo nửa chiếc tay áo đã rách xuống, sau đó cuốn vạt áo lên, buộc quanh eo, bỏ qua màu sắc của bộ trang phục, trông cậu giống như một nông phu chất phác.
Khi nhảy xuống từ trên cây, vạt áo sau vô tình bị mắc lại, lại thêm một vết rách lớn.
Dù sao hôm nay cũng không thể thành thân được, đi đi lại lại kiểu gì cũng phải đến ngày mai rồi. Thẩm Thanh Nhiên tự an ủi bản thân, theo dấu hạt bạch quả và đậu xanh mà quay lại, đi được một lúc lại quay lại, nhặt hết mảnh vải hỷ phục rơi trên đất, ôm trong lòng.
Dù gì cũng là lần đầu tiên thành thân, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Thu thập đủ mảnh vụn là có thể gả cho Tiết Phỉ Phong.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, hai má Thẩm Thanh Nhiên đột nhiên đỏ ửng.
Cũng không phải rất muốn thành thân mà, Thẩm Thanh Nhiên sờ sờ mặt, lúc này mới nhận ra triệu chứng dị ứng đã biến mất, vừa rồi trong tình huống sinh tử cận kề, cậu không để ý đến nó, đến nhanh mà cũng đi nhanh.
Cậu lại muốn thành thân rồi!
Thẩm Thanh Nhiên mím môi, không nhịn được nhếch lên một chút cong cong nhỏ, bước chân có chút tung tăng, vừa men theo con đường cũ trở về, vừa tranh thủ rải hạt giống.
Chim bay để lại vết, người đi để lại hạt, xứng đáng với danh hiệu siêng năng thông minh dũng cảm.
Cậu đang rải hạt gì nhỉ? Nào là táo đỏ, lạc, long nhãn, hạt dưa.
Cậu muốn cứ thế này mà rải đến trước mặt Tiết Phỉ Phong, rồi cùng hắn thành thân!
Hệ thống nhẹ nhàng nhắc nhở Thẩm Thanh Nhiên: "Ngươi và Tiết Phỉ Phong không thể sinh con, "sớm sinh quý tử" có liên quan gì đến ngươi đâu?"
Táo đỏ, lạc, long nhãn, hạt dưa, đồng âm với câu "sớm sinh quý tử".
Thẩm Thanh Nhiên khựng lại, cậu chỉ biết khi thành thân trên giường phải trải những thứ này, nào biết hàm nghĩa sâu xa.
Hai má cậu đỏ bừng, "Vậy... vậy không rải nữa. Thay bằng đậu xanh đi."
Tinh thần hăng hái này duy trì cho đến khi trời đổ mưa.
Mưa trên núi đến bất ngờ, vừa gấp vừa mạnh, Thẩm Thanh Nhiên men theo vách đá mà đi, sắp bị ướt như chuột lột.
Cậu ôm đầu nhìn quanh quất, phát hiện một hang đá tự nhiên nằm ở chân vách đá, ba bề tường nhẵn thín, không có dấu vết đào đục nhân tạo, nhưng lại như được trời khéo tạc, vuông vắn tứ phía, ngoài cành lá khô bị gió cuốn vào, không có vật gì khác.
Đi vào trong đó lại thấy một khung cảnh khác, bên trái còn có một hang nhỏ hơn một chút, cửa vào không lớn, góc khuất, chỉ đủ cho một người đi qua, nhìn tổng thể giống như một phòng ngủ một phòng khách tự nhiên.
Gió núi cuốn theo mưa táp vào trong, rất nhanh làm ướt hang động phía ngoài, nhiệt tình chờ Tiết Phỉ Phong ở ngoài hang của Thẩm Thanh Nhiên cũng bị dập tắt, cậu bước vào phòng trong, ngồi tựa vào tường.
Có chút buồn ngủ rồi.
Hôm nay Thẩm Thanh Nhiên dậy rất sớm, có thể nói không phải những ngày làm ruộng thì dậy sớm chính là cái chết với cậu. Nhưng cậu không dậy thì Tiết Phỉ Phong lại hôn cậu, hôn đến khi nào tỉnh dậy mới thôi, còn đe dọa cậu rằng "Ngày đại hỷ động phòng sớm cũng được."
Lưu manh.
Không biết Tiết Phỉ Phong bây giờ đang ở đâu, trời mưa to thế này liệu có tìm chỗ nào nghỉ chân không?
Thẩm Thanh Nhiên đột nhiên nói với hệ thống: "Ngươi giúp ta tra xem, mấy hạt đậu xanh mà ta ném ở điện Nguyệt Hoa ban đầu bây giờ đang ở đâu."
Tiết Phỉ Phong tìm được đến vách đá nhanh như vậy, chắc chắn đã nhìn thấy hạt đậu xanh
của cậu, nếu hắn nhặt hạt đậu xanh mang theo người, bây giờ lại gặp mưa, phù hợp với điều kiện nảy mầm, thì có thể theo dõi được tung tích rồi.
Hệ thống mở ra một giao diện, điện Nguyệt Hoa cùng với mật đạo, tổng cộng có mấy trăm dữ liệu hạt đậu xanh đã ném, Thẩm Thanh Nhiên liếc mắt một cái thấy một dữ liệu đang liên tục cập nhật vị trí.
Chắc chắn có hạt đậu xanh ở trên người Tiết Phỉ Phong!
Thẩm Thanh Nhiên nhìn chấm đỏ trên bản đồ ngày càng gần mình, vừa mừng vừa lo.
Điều lo là Tiết Phỉ Phong đang dầm mưa tiến về phía trước, tốc độ cực nhanh, hắn không mặc áo mưa, cũng không tránh mưa, toàn thân ướt đẫm, mới khiến hạt đậu xanh nảy mầm.
"Ta đâu có chạy trốn nữa đâu, sao hắn lại gấp gáp như vậy." Thẩm Thanh Nhiên thì thầm, tính toán tốc độ di chuyển của chấm đỏ, còn phải một hai canh giờ nữa mới tới.
Thẩm Thanh Nhiên đang phân vân giữa việc ra ngoài tìm Tiết Phỉ Phong để hắn đỡ phải đi đường xa hơn, và tiếp tục trốn trong hang núi chờ đợi, cuối cùng cân nhắc trời mưa to quá nhìn không rõ đường, lỡ có chuyện gì xảy ra, bị ngã hay bệnh thì Tiết Phỉ Phong sẽ đánh vào mông cậu, cậu quyết định ở lại trong hang đợi, đợi mưa tạnh rồi đi tiếp.
Đầu gật gù, Thẩm Thanh Nhiên nghe tiếng gió rít qua rừng cây, mưa đập vào vách đá, cơn buồn ngủ ập đến, sợ có thứ khác xông vào, cậu vung tay thả ra hai con Alaska ra canh cửa.
Tiết Cẩn Phong thích Alaska, Thẩm Thanh Nhiên dạo này bận rộn, không có thời gian viết thư cho Mộ Văn Khấu, nhờ ông gửi con chó ngốc nghếch ở Thiên Hạ sơn trang về.
Vậy thì nuôi thêm hai con nữa.
...
Trước khi xuất phát đuổi theo Thẩm Thanh Nhiên, Tiết Phỉ Phong vẫn rất bình tĩnh phân phó Thường Bách chuẩn bị một hộp cơm và một bộ quần áo.
Sợ thê tử đói, sợ rơi xuống sông.
Nhìn bề ngoài thì thấy vị hoàng đế này thật lý trí.
Ngay khi vừa lấy được đồ, Tiết Phỉ Phong lập tức một tay cầm hộp cơm, một tay cầm kiếm. Trong núi không tiện cưỡi ngựa, hắn liền vận khinh công, chỉ trong chốc lát đã bỏ xa mọi người phía sau.
Thường Bách và Thường Minh cố gắng đuổi theo, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Hoàng thượng từ xa.
Nói là bình tĩnh, mà thế đấy!
Quả bạch quả rơi đầy dưới đất rất dễ nhận ra, nhưng có vài chỗ vì địa hình phức tạp mà bị đứt đoạn, Tiết Phỉ Phong phải vòng một đoạn đường mới tìm thấy lối đi tiếp.
Vượt qua một ngọn núi, thời tiết đột ngột thay đổi, mây đen tụ lại cuồn cuộn, Tiết Phỉ Phong lòng nóng như lửa đốt, sợ rằng đậu xanh tinh của nhà mình đang bị dầm mưa ở đâu đó, chịu cảnh đói rét khổ cực. Hiện tại trong kinh thành vẫn chưa lạnh, nhưng trong núi sâu rừng thẳm, chỉ cần mưa một cái là nhiệt độ giảm xuống, nghĩ đến mà lòng đau không chịu nổi.
Hộp cơm là loại chống nước, Tiết Phỉ Phong không quan tâm mưa lớn thế nào, lá mục tích tụ biến thành bùn lầy, vừa bước vào đã ngập đến nửa chiếc giày.
Tiết Phỉ Phong càng tăng tốc hơn, sợ rằng Thẩm Thanh Nhiên lúc này đang gặp tình cảnh như vậy.
Mưa tạnh mây tan, trời đã tối, Tiết Phỉ Phong vừa đi ngang qua một cái hang núi, dưới chân là quả bạch quả trải dài ra xa. Hắn xách hộp cơm đi vào, không để ý đến cửa hang nhỏ hẹp bên phía đối diện.
"Gâu!"
"Gâu gâu!"
Thấy có người lạ đi qua, Alaska làm tròn bổn phận sủa lớn, hai cái đầu chó dính vào nhau, ngươi một tiếng ta một tiếng.
Tiết Phỉ Phong bước chân dừng lại, liếc mắt nhìn thấy hai con chó ngốc quen thuộc.
Alaska thấy Tiết Phỉ Phong khí thế hung hăng đi vào, liền cụp đuôi lùi lại, nhanh chóng chạy vào phòng trong, ra sức húc vào Thẩm Thanh Nhiên.
Dậy mau!
Người này trông như muốn giết chó!
"Gì mà sủa..." Thẩm Thanh Nhiên dụi mắt, bộ hỷ phục rách nát bị chó đẩy càng thêm xộc xệch, cậu kéo lại một chút, đột nhiên thấy Tiết Phỉ Phong xuất hiện trước mặt mình, toàn thân ướt sũng, ánh mắt như hồ nước sâu, chứa đựng tình cảm sâu đậm của một đời đế vương.
Thẩm Thanh Nhiên bị nhìn đến nóng cả mặt, Tiết Phỉ Phong dầm mưa gió tìm cậu, còn cậu lại trốn ở đây ngủ, Tiết Phỉ Phong có nghĩ cậu vô tâm không?
"Ngươi, ngươi đến rồi—ưm!"
Sau đầu bị một bàn tay đẩy lại, Thẩm Thanh Nhiên bị ép chặt vào vách đá, bờ vai đập vào đau nhói, nụ hôn cuồng nhiệt như mưa bão rơi xuống.
Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng nước rất gần bên tai, trong hang động vang vọng dữ dội, tạo nên tiếng vang khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Thẩm Thanh Nhiên không phân biệt được là tiếng vang hay là tiếng tim đập, dường như lại quay về khoảnh khắc dựa vào vách đá nghe tiếng gió bão bên ngoài đập vào vách núi, như đất trời ôm hôn nồng nhiệt, máu chảy cuồn cuộn.
Rất có xu hướng động phòng ngay tại chỗ.
Chỉ là trời tối rồi có chút đói bụng.
Tiết Phỉ Phong thò tay vào áo, sờ lên bụng phẳng lì của Thẩm Thanh Nhiên, bị dục vọng làm mờ đi lý trí mới tỉnh táo được đôi chút, hắn lui lại một chút, "Ăn cơm trước đã."
Còn có cơm!
Ánh mắt mơ màng của Thẩm Thanh Nhiên lập tức trở nên tỉnh táo, trông mong nhìn Tiết Phỉ Phong lấy ra một cái hộp cơm, mở tầng đầu tiên ra, là một bộ quần áo.
Tiết Phỉ Phong thật chu đáo.
Cậu lại trông mong nhìn vào tầng thứ hai—giày vải, nến đỏ và hỏa chiết tử, còn có kim sang dược.
Thường Minh rất chu đáo, lo lắng Hoàng hậu khi hạ cánh bị thương, ngay cả thuốc cũng chuẩn bị đầy đủ.
Nến đỏ là tiện tay bỏ vào, hắn dự đoán tìm thấy Hoàng hậu trời cũng tối rồi.
Thẩm Thanh Nhiên thất vọng dựa vào tường, dùng ánh mắt trách móc Tiết Phỉ Phong.
Cơm đâu?
Nhìn thế này giống như không phải cậu ăn cơm, mà là Tiết Phỉ Phong ăn cậu vậy!
Trên trán Tiết Phỉ Phong gân xanh giật giật, mở ra tầng ba tầng bốn không mấy bắt mắt, giọng hàm ý sâu xa, "Ngươi muốn gì đều có cả."
Không chỉ có cơm, mà còn những thứ khác.
Thẩm Thanh Nhiên như mong muốn nhìn thấy cơm mà mình thèm muốn, Tiết Phỉ Phong dùng đá chất thành một cái bếp đơn giản, trong hang có một ít cành cây khô không bị mưa làm ướt, được châm lửa đặt ở dưới.
"Ưm—" Thẩm Thanh Nhiên vừa định ăn cơm, đột nhiên cả cơm lẫn bát đều bị cầm đi.
"Hâm nóng lên rồi hãy ăn." Tiết Phỉ Phong sờ sờ bụng Thẩm Thanh Nhiên, "Ta nhớ ngươi biết đổi thức ăn, vậy mà còn dám để bụng đói!"
Thẩm Thanh Nhiên lý lẽ hùng hồn đáp lại: "Đồ của hệ thống rất đắt, ăn không nổi."
Tiết Phỉ Phong không còn cách nào với cậu.
Thẩm Thanh Nhiên tự ăn một miếng, đút cho Tiết Phỉ Phong một miếng, rồi đút cho hai con Alaska bị Tiết Phỉ Phong cản ở ngoài động một miếng.
Đợi đến khi mấy cái đĩa đều trống, Thẩm Thanh Nhiên vẫn chưa hết thòm thèm, lau miệng, "Không phải mình ta ăn, ta không phải cái thùng cơm."
Không biết từ khi nào, trời đã tối đen, trên vách đá lấp loáng hai ngọn nến lay lắt, kéo bóng người ra thật dài.
Động phòng, hoa chúc, đêm, đều đã đủ cả.
Thẩm Thanh Nhiên liếc nhìn Tiết Phỉ Phong cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, đặt cạnh đống lửa cho khô.
Cậu cảm thấy khô khát trong miệng, đưa tay vắt quần áo ướt, vắt ra một vũng nước, cúi đầu, vắt khô cả bộ quần áo, rồi lại đặt lên.
Lúng túng không biết phải làm sao, vẻ hiền thục mãi sau mới đến.
Tiết Phỉ Phong nhìn thấy động tác vụng về của cậu, trong mắt lóe lên một tia cười, rất nhanh, lại biến thành thứ gì đó sâu sắc hơn, không nhìn thấu cũng không dứt bỏ được.
Hôm nay là ngày thành thân của bọn họ, nghi thức có thể làm sau, động phòng thì vẫn còn kịp.
Hai tai Thẩm Thanh Nhiên đỏ bừng, cậu giãy ra khỏi tay Tiết Phỉ Phong chạy ra cửa hang, nhìn lên những vì sao lác đác, tay đặt sau lưng đi qua đi lại.
Trông có vẻ hơi khó xử.
"Hệ thống." Thẩm Thanh Nhiên nhỏ giọng trong lòng, "Có bao cao su không?"
//Cá XXX: cái này t không ngờ đến, đi đội quần trước đây//
Ở đây điều kiện quá kém, cậu và Tiết Phỉ Phong đều là lần đầu tiên, trước và sau đều khó xử lý.
Hệ thống: "..."
"Không có." Nó lần thứ ba trăm sáu mươi một nhấn mạnh, "Ta không phải là hệ thống của Taobao."
Nghe thật là không có chút đẳng cấp gì!
Nó là trạm nhân giống!
Thẩm Thanh Nhiên bị từ chối, da mặt dày hơn, "Sao lại không có chứ!"
Hệ thống cũng nói nhỏ: "Ta không phải đã nói rồi sao? Phòng chống tệ nạn xã hội chuyển sang ở cạnh ta rồi! Ngươi như thế này ta rất dễ bị chặn đấy."
Thẩm Thanh Nhiên suy nghĩ một lúc, đưa ra đề nghị không đáng tin cậy: "Cục Vệ sinh, cục Kế hoạch hóa gia đình thì sao? Có ở cạnh ngươi không? Ngươi qua đó mượn một ít là được, bọn họ làm tuyên truyền giáo dục giới tính thường tặng miễn phí mà."
Hệ thống: "Ta là hệ thống trạm nhân giống đàng hoàng sao có thể đi mượn thứ đó được! Không đi."
Thẩm Thanh Nhiên: "Ngươi có phải kỳ thị loài người không?"
"???"
"Có nảy mầm hay không để sau, giống của ta và Tiết Phỉ Phong chẳng lẽ không phải giống sao?" Thẩm Thanh Nhiên nói lý, "Những thứ liên quan đến nhân giống ngươi đều có thể cung cấp, là ngươi tự nói mà."
"..."
"Đêm nay ngươi có thể tắt máy nghỉ ngơi rồi."
Tiết Phỉ Phong tưởng Thẩm Thanh Nhiên không vui, đợi một lúc, lại thấy cậu đỏ mặt tía tai nhét thứ gì đó vào tay hắn.
"Cái gì vậy?"
"Khụ khụ, ngươi biết dùng chứ." Thẩm Thanh Nhiên liếc trái liếc phải, mặt ngày càng đỏ.
Tiết Phỉ Phong lập tức hiểu ra.
Hắn thành thật nói: "Không biết."
Quá đáng rồi!
Thẩm Thanh Nhiên vừa khóc vừa hướng dẫn, ai mà chẳng là lần đầu dùng đâu.
...
Đậu xanh mặc áo đỏ, hỏi chàng có phải là hạt đậu đỏ?
Nguyện chàng hái thật nhiều, khi hoa đỏ tàn úa, lòng thêm e thẹn.
- -------------
Cá trí tuệ
"绿豆着红衣,问君是谓红豆。"
Dịch nghĩa: "Đậu xanh mặc áo đỏ, hỏi chàng có phải là hạt đậu đỏ?"
Câu này thể hiện hình ảnh hạt đậu xanh chuyển thành đậu đỏ, mang ý nghĩa ẩn dụ về tình yêu, vì đậu đỏ (hồng đậu) trong văn hóa Trung Quốc thường tượng trưng cho nỗi nhớ nhung, tình cảm chân thành.
"春来发几枝?且看君王相思。"
Dịch nghĩa: "Xuân đến, cây mọc bao nhiêu cành? Hãy xem vua (người) tương tư."
Câu này gợi lên khung cảnh mùa xuân khi cây cối đâm chồi nảy lộc, ẩn dụ cho tình cảm phát triển, giống như nỗi nhớ nhung và sự mong chờ của người yêu.
"愿君多采撷,残红褪尽意羞。"
Dịch nghĩa: "Nguyện chàng hái thật nhiều, khi hoa đỏ tàn úa, lòng thêm e thẹn."
Câu cuối thể hiện mong muốn người yêu hãy đón nhận tình cảm của mình trước khi mọi thứ qua đi, vì khi tình yêu không được đón nhận hoặc phai nhạt, người ta thường cảm thấy buồn bã và xấu hổ.