Hôm Nay Cũng Không Bị Phu Quân Bỏ Rơi

Chương 77



Mẹ Thẩm liếc mắt sắc bén, ngay lập tức nhận ra bộ quần áo trên người Tiết Phỉ Phong chỉ là vải thường, làm hoàng đế mà có thể mặc đồ rẻ tiền như vậy sao?

Từ nhỏ, đồ ăn thức uống và quần áo của Thẩm Thanh Nhiên đều là tốt nhất, tính cách của cậu cũng ảnh hưởng từ mẹ, phản ứng của hai mẹ con trước cùng một sự việc cũng khá giống nhau.

Ví dụ như việc trồng trọt.

Khi nghe nói con trai đang làm ruộng ở dị giới, mẹ Thẩm tối sầm mặt mũi, sao lại đi làm ruộng chứ!

Bà có chút hối hận, sớm biết Thẩm Thanh Nhiên gặp nạn này, đáng lẽ lúc đầu bà phải đổi cách giáo dục cậu và anh trai cho nhau.

Mẹ Thẩm trong lòng nghĩ Tiết Phỉ Phong quá nghèo, nuôi không nổi con trai bà, nhưng hai người đã thành thân rồi, bà có không đồng ý cũng không làm gì được, nói thêm chỉ tổ làm tổn thương lòng tự trọng của con rể, bà đổi chủ đề: "Nhiên Nhiên, làm ruộng có mệt không? Nghe nói con làm mấy chục mẫu một ngày?"

Khi hệ thống trình chiếu thành quả trồng trọt của Thẩm Thanh Nhiên, ngay cả hai người đàn ông trong nhà cũng không khỏi ngạc nhiên.

Những nỗi ấm ức của con cái dường như rất khó giấu trước mặt mẹ, mắt Thẩm Thanh Nhiên lập tức đỏ lên, môi cậu run run, "Lúc đầu rất mệt, giờ thì không mệt nữa. Bây giờ thân thể con rất tốt, Tiết Phỉ Phong cũng không cho con làm ruộng nhiều nữa. Mỗi lần con làm, hắn đều giúp con."

Nông dân không phải đều phải làm việc chăm chỉ hay sao?

Giúp đỡ thế nào được?

Mẹ Thẩm không kìm được mà rơi nước mắt cảm thông, cho đến khi hệ thống nhanh chóng hiện ra hình ảnh Tiết Phỉ Phong cõng Thẩm Thanh Nhiên làm ruộng trong kho lưu trữ.

Thông thường những hình ảnh như vậy không được hiển thị, nhưng hệ thống lo người nhà Thẩm gia nghĩ rằng nó không phải hệ thống tốt, ảnh hưởng đến tinh thần trồng trọt của ký chủ, liền nhanh chóng tung ra hình ảnh để chứng minh mình trong sạch.

Người nhà Thẩm gia: "..."

Được rồi, con rể này họ chấp nhận.

Thẩm Thanh Nhiên nhìn ánh mắt của cha, giống như khi còn nhỏ bị yêu cầu chạy 1000 mét nhưng mới chạy được 400 mét đã về nhà, bị phát hiện vậy, cậu ngượng ngùng giải thích: "Hắn cứ khăng khăng muốn cõng con, con đã nói con tự đi được."

Anh Thẩm thẳng thắn vạch trần sự thật: "Chắc là em bị côn trùng trong ruộng dọa sợ, chủ động leo lên lưng người ta."

Tiết Phỉ Phong đối mặt với ánh mắt dò xét của nhạc phụ đại nhân, giống như đang tiếp nhận sự kiểm duyệt của quân đội, hắn thản nhiên gật đầu, "Như vậy nhanh hơn."

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Thẩm Thanh Nhiên nhặt bộ quần áo ở góc lên, đến gần cho họ xem, "Nhìn xem đường chỉ vàng này, thực sự là hoàng đế, nhưng con bây giờ dị ứng với vàng, cho nên hắn đổi áo với thị vệ."

Tiết Phỉ Phong thấy Thẩm Thanh Nhiên dùng hai ngón tay cầm bộ quần áo với vẻ thận trọng, nhanh chóng giật lấy, "Ngươi dị ứng thì đừng chạm vào quần áo nữa."

"Nhưng mà họ không tin." Thẩm Thanh Nhiên sốt ruột, Tiết Phỉ Phong tốt như vậy, ngay cả khi giả nghèo cũng không để cậu bị đói, bị hiểu lầm thật oan ức quá, cậu tìm được một người tốt như vậy, sao mẹ cậu lại không biết chứ!

Thế là người nhà Thẩm gia bị buộc phải nghe câu chuyện tình yêu, từ lúc Thẩm Thanh Nhiên gặp Tiết Phỉ Phong ở thôn Lý Gia, chỉ kể những điều hay ho thú vị.

Những câu chuyện tình yêu tràn ngập màn hình.

Người nhà Thẩm gia: Chuyện này không phải lấy từ những tiểu thuyết lãng mạn sao?

Trong lòng họ đã tin tám phần, dù sao Thẩm Thanh Nhiên cũng không có lý do để nói dối về chuyện này, người bên cạnh cậu toát lên khí chất cao quý bẩm sinh và sự quyết đoán của người từng trải, phong thái của bậc đế vương tự nhiên mà thành, nhưng nhìn Thẩm Thanh Nhiên lại đầy tình cảm chân thành, như một cặp phu phu* bình thường.

//Cá nhiều chuyện: thật ra chỗ này nguyên tác để vợ chồng, nhưng mình không thích nên sửa phu phu//

Có lẽ, Tiết Phỉ Phong thực sự là người thích hợp với Thẩm Thanh Nhiên.

"Con sẽ ổn mà." Thẩm Thanh Nhiên nhìn đồng hồ đếm ngược, gục đầu vào vai Tiết Phỉ Phong.

Tiết Phỉ Phong dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của Thẩm Thanh Nhiên, trịnh trọng hứa: "Xin mọi người yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Nhiên Nhiên, coi y như sinh mệnh, cả đời chỉ thương y."

Mẹ Thẩm ngàn vạn lời muốn nói nghẹn ở cổ, cuối cùng chỉ nói ra câu dặn dò quen thuộc của các bà mẹ: "Ăn nhiều vào, đừng kén ăn."

Cha Thẩm: "Làm ruộng cũng là một nghề suốt đời, phải kết hợp giữa làm và nghỉ ngơi, không được lười biếng."

Thẩm Thanh Nhiên làu bàu: "Vậy thì bảo Tiết Phỉ Phong đi, hắn không cho con làm."

Tiết Phỉ Phong đột nhiên bị nói xấu, rất oan ức: "Không cho ngươi làm ngươi cũng làm, buông tay ra liệu có được yên không?"

Tới lượt đại ca Thẩm, nhìn đôi môi sưng đỏ của em trai, cùng dấu hôn nửa chừng ở viền cổ áo, đoán rằng bọn họ đã động phòng ở đây.

Đại ca Thẩm: Chú ý tiết chế... thôi bỏ đi.

"Giữ gìn sức khỏe."

...

Thẩm Thanh Nhiên nằm sấp trên lưng Tiết Phỉ Phong, vừa khóc vừa ngủ thiếp đi, lưng Tiết Phỉ Phong rất vững chãi, cho đến khi trở về hoàng cung, cậu cũng không tỉnh giấc một lần nào.

Khi cậu tỉnh dậy, vừa dụi mắt, dường như có ai đó vừa bước ra, mở mắt ra thì thấy bóng một bóng dáng nhạt nhòa, Tiết Phỉ Phong ngồi ở bên giường, đỡ cậu dậy.

Thẩm Thanh Nhiên nhận ra Tiết Phỉ Phong đang mặc triều phục chính thức, dường như vừa từ ngự thư phòng ra.

"Ngươi có việc thì cứ đi làm, đừng để ý đến ta." Thẩm Thanh Nhiên miệng thì nói vậy, nhưng thân thể lại tự động nằm vào lòng Tiết Phỉ Phong, nghịch đai ngọc trắng bên hông của hắn.

Việc đầu tiên Tiết Phỉ Phong làm khi trở về là ra lệnh từ nay về sau trong hoàng cung không sử dụng bất kỳ vật dụng nào bằng vàng, ngay cả ngai rồng mạ vàng cũng bị chuyển xuống, thay bằng gỗ nam mộc.

Những vật dụng mạ vàng không thể thay thế, bên cạnh đều phải đặt một tấm bảng cảnh báo.

Toàn bộ vàng đều được chuyển vào quốc khố, dùng cho dân chúng. Ngoài ra, chiến sự vừa kết thúc, trăm việc đang đợi làm lại từ đầu, quan viên phải đi đầu cần kiệm, không được xa xỉ lãng phí, nếu nhà quan viên liên tục xảy ra hiện tượng lãng phí lương thực nghiêm trọng, gián quan có thể dâng sớ đàn hặc*, nhẹ thì phát cháo bên ngoài thành, làm việc đồng áng, nặng thì cách chức.

//** buột tội//

Lượng lương thực mà một quan viên lãng phí có thể đủ cho dân thường ăn nhiều bữa.

Triều đình trên dưới đều khen ngợi bệ hạ anh minh cần kiệm, phúc của muôn dân.

Tiết Phỉ Phong đang chuẩn bị cho nạn đói ba năm sau, hắn đã chọn địa điểm xây dựng thêm mấy chục kho lương mới trên khắp đất nước, khuyến khích khai hoang, khuyến khích sản xuất, cố gắng trong hai năm dự trữ đủ lương thực dự phòng.

Xem xét rằng chỉ còn ba năm cho đến khi nạn đói xảy ra, mặc dù chiến tranh đã làm mất đi một lượng lớn dân số, Tiết Phỉ Phong không ban hành chính sách khuyến khích gia tăng dân số, ngược lại còn khuyến khích phụ nữ ra ngoài làm việc, học tập kỹ thuật dệt bông và các kỹ thuật khác.

Bản vẽ cải tiến của Thẩm Thanh Nhiên về máy kéo sợi, máy kéo, con thoi vừa ra mắt đã được triều đình ban hành xuống các vùng sản xuất bông, hiệu quả kéo sợi bông rất đáng kinh ngạc.

Lần này, danh tiếng của hoàng hậu càng truyền xa hơn, khi phụ nữ cầm lấy con thoi, những câu chuyện thần thoại về Thẩm Thanh Nhiên được truyền miệng, thậm chí vì tranh cãi về việc "trồng trọt" hay "dệt vải" của hoàng hậu cái nào giỏi hơn, hai phía nam nữ đã cãi nhau không ngớt, tạo ra một luồng tư tưởng mới.

"Còn đau không?" Tiết Phỉ Phong cầm một bát yến sào từ trên khay trong tay cung nhân, từng muỗng từng muỗng đút cho Thẩm Thanh Nhiên.

Yến sào trơn ngọt vừa vào miệng, má Thẩm Thanh Nhiên phồng lên, lộ ra chút đỏ ửng: "Ta muốn ăn đồ mặn."

Tiết Phỉ Phong đổi sang trứng hấp nước sốt bào ngư, trên mặt trứng vàng óng rắc hành lá xanh tươi, quá trình nấu ăn được ghi chép chi tiết từ thực đơn của đầu bếp Trương.

Thẩm Thanh Nhiên lại nói: "Cánh gà chiên được không?"

"Ngoan, để qua một ngày rồi ăn."

Thẩm Thanh Nhiên vừa được lợi còn giả vờ tỏ vẻ, "Từ sau khi ra khỏi sơn động, ta cảm thấy ngươi càng cưng chiều ta hơn rồi?"

Đúng là dễ dàng khiến người ta sinh ra lòng can đảm, làm liều phạm thượng.

Tiết Phỉ Phong cúi mắt, lại đút cho cậu một miếng cháo trứng, rồi lấy khăn tay lau vết bẩn dính ở khóe miệng do Thẩm Thanh Nhiên không ngồi ngay ngắn mà ăn.

Cảm giác của Thẩm Thanh Nhiên không hề sai.

Từ lúc ra khỏi sơn động đến khi trở về hoàng cung, Tiết Phỉ Phong không ngừng suy nghĩ. Hình ảnh mà hệ thống chiếu lại quá rõ nét, khiến hắn nhìn thấy dáng vẻ của mẹ Thẩm Thanh Nhiên một cách tường tận.

Dáng dấp của Thẩm Thanh Nhiên qua hai kiếp không có nhiều thay đổi, cậu rất giống mẹ mình. Thẩm mẫu đã hơn năm mươi tuổi nhưng trông vẫn như chỉ mới ba mươi. Thời gian không để lại dấu ấn nào trên gương mặt bà, mà ngược lại còn tăng thêm khí chất quý phái, lười biếng. Người được cưng chiều càng lâu, điều này càng rõ ràng. Quả thực, bà chưa từng dính một giọt nước xuân, đôi bàn tay mềm mại không hề có một vết chai nào.

Thẩm phụ thì mang vẻ ngoài cương nghị, mạnh mẽ, toàn thân toát lên khí chất của người luôn chăm chỉ, không ngừng nỗ lực. Nhưng thực tế, ông lại cưng chiều vợ đến mức không bao giờ dám nói một lời nặng nề với bà.

Chắc chắn việc nuôi con trai và cưng chiều vợ là hai chuyện khác nhau.

Khi Tiết Phỉ Phong cõng Thẩm Thanh Nhiên, cằm nhọn của cậu dựa vào vai hắn, ngủ say. Hắn cảm nhận rõ ràng thân hình của cậu gầy đến nhường nào. Hai cánh tay vòng qua trước ngực hắn, chỉ cần cúi xuống là có thể thấy những vết chai mỏng trên tay cậu.

Cả hai đều là quân nhân, nhưng khi nói đến việc chăm sóc vợ, Tiết Phỉ Phong cảm thấy mình vẫn còn thua xa Thẩm phụ.

Có sự so sánh, hắn mới thấy bản thân chưa đủ tốt.

Tiết Phỉ Phong không thể quên ánh mắt đau đớn, sững sờ của mẹ Thẩm Thanh Nhiên khi bà lần đầu nhìn thấy cậu. Trong mắt bà, con trai mình chưa từng chịu khổ như vậy.

Vì thế việc bà nghi ngờ hắn không phải hoàng đế là điều dễ hiểu.

Lòng hắn đau đớn âm ỉ, nhưng lại không thể biện minh cho mình dù chỉ một câu.

Trước mặt Thẩm phụ, hắn thua hoàn toàn.

Tiết Phỉ Phong im lặng đút Thẩm Thanh Nhiên ăn, dùng hành động để thể hiện sự hối lỗi của mình.

Thẩm Thanh Nhiên thấy hắn không nói gì, ánh mắt xoay chuyển, hiểu ra vấn đề.

Khi ở trong sơn động, cậu chỉ mải bày tỏ nỗi nhớ với cha mẹ và huynh trưởng, mà không chú ý đến cảm xúc của Tiết Phỉ Phong.

Cậu hơi ngồi dậy, dựa vào hắn, kéo tay áo lên, nắm chặt tay thành nắm đấm, khoe ra cơ bắp không dễ nhận thấy, "Thời gian gặp cha mẹ quá ngắn, ta quên mất không cho bà ấy xem cơ bắp của ta. Lúc mới đến thôn Lý gia, ngay cả khi Thái di nắm lấy tay ta, ta cũng không thể giằng ra. Nhưng hôm qua, ta đã có thể tự mình trèo xuống từ một cây đa cao mấy mét, còn cảm thấy rất có sức lực."

Tiết Phỉ Phong bóp nhẹ cánh tay cậu, Thẩm Thanh Nhiên liền hít một hơi lạnh.

Dư âm của đêm động phòng vẫn còn.

"Ta cảm thấy giờ ta rất ổn. Lúc mới đến đây, Thẩm Thanh Nhiên trông mập hơn bây giờ, nhưng tay chân yếu ớt, chẳng dễ chịu chút nào."

Thẩm Thanh Nhiên ngồi trên đùi Tiết Phỉ Phong, ôm lấy vai hắn, giống như một chú mèo con quấn người, "Ngươi nghĩ thoáng một chút đi, ta sẽ cố gắng để tăng cân. Cha mẹ ta đều rất tin tưởng ngươi."

"Có được không?"

Đây là lần đầu Tiết Phỉ Phong bị dỗ dành, làm sao còn nói được từ "không".

"Ừm."

Thẩm Thanh Nhiên vui vẻ, ngoan ngoãn ăn cơm uống canh, Tiết Phỉ Phong đút gì cậu cũng ăn, không từ chối.

Nhưng chỉ được một lúc, cậu lại chui vào chăn, "Ta không muốn ăn nữa, ta muốn ngủ thêm một lát."

Ăn no là đủ rồi, ăn nhiều miệng cũng mệt.

Tiết Phỉ Phong kéo cậu ra khỏi chăn, chiếc muôi sứ nhẹ nhàng gõ vào thành bát, nhắc nhở cậu cháo trứng còn ăn dở, "Để nguội sẽ không ngon."

Thẩm Thanh Nhiên đầu vẫn đội chăn, "Ta mệt rồi."

Trừ khi đói đến mức không chịu nổi, nhân vật kén ăn của cậu sẽ không sụp đổ.

Tiết Phỉ Phong nhàn nhạt nói: "Trẫm vừa hạ chỉ, nếu gia quyến của quan lại có hành vi lãng phí, gián quan có thể dâng tấu đàn hặc. Kể cả trẫm cũng không ngoại lệ."

"Hoàng hậu ăn không hết, ngày mai lên triều trẫm phải là người đầu tiên kiểm điểm."

Thẩm Thanh Nhiên nhỏ giọng nói: "Chỉ còn nửa bát cháo trứng, ta tin ngươi sẽ không đặt ra quy định nghiêm khắc như vậy."

Đương nhiên mức độ lãng phí đã có quy định rõ ràng, nửa bát cháo trứng không tính là gì, Tiết Phỉ Phong cố ý đe dọa một cách nghiêm túc: "Bát cháo này được nấu từ nước hầm mười mấy con bào ngư, cùng với những dược liệu đại bổ khác, nửa bát tương đương với cả bàn ăn của người khác."

Thẩm Thanh Nhiên giật mình kinh ngạc, "Ngươi không thể giúp ta ăn sao?"

"Ta có phần của mình, không thể giúp ngươi được."

Thẩm Thanh Nhiên vùng vẫy: "Hôm nay đừng để ai biết là được rồi."

Tiết Phỉ Phong chỉ vào vị trí không nổi bật của người hầu, "Họ đã biết rồi."

Thẩm Thanh Nhiên đành phải ăn hết cả bát.

Tiết Phỉ Phong biết rõ sức ăn của Thẩm Thanh Nhiên, thêm nửa bát nữa cũng không làm cậu no.

Chỉ là cậu lười ăn thôi.

Thẩm Thanh Nhiên ăn xong liền thương lượng: "Từ sau, khẩu phần ăn của ta giảm một nửa, nếu không đủ ta sẽ gọi thêm."

Tiết Phỉ Phong nhướng mày: "Không được, khẩu phần ăn của hoàng đế và hoàng hậu phải theo lệ truyền thống của ngự thiện phòng, trẫm cũng không thể thay đổi."

Thẩm Thanh Nhiên giận dỗi cuộn chăn, tự nhủ: lừa ai chứ, ngươi là hoàng đế mà đến quyền đó cũng không có.

Ngươi cứ nói là không được lãng phí lương thực, thật ra là cố ý nhắm vào ta. Bình thường chẳng thấy người hầu nào, đến lúc ăn thì đột nhiên xuất hiện, bệ hạ ngươi cố tình gọi người chứng kiến mà!

Nhưng biết làm sao đây, chẳng lẽ cậu lại để Tiết Phỉ Phong cứ ba ngày lại phải kiểm điểm một lần?

Chẳng thể làm gì được nữa!