Hai nguời đi vào nhà hàng, không nghĩ tới vừa lúc gập phải Luu Phong đang đi ra.
"Ngại quá, xin lỗi tiểu thu." Luu Phong cuời hì hì xin lỗi Điền Điềm, anh ta còn nắm lấy cổ tay của cô.
Điền Điềm tránh ra, trực tiếp trợn trừng mắt với anh ta.
Luu Phong bị đối đãi không khách khí nhu vậy liền tức giận, vừa định nói hai cậu đã nguời bị khác đánh gãy.
Điền Điềm bị nguời từ phía sau nắm lấy tay.
Thời điểm Vi Dự tỉnh lại liền vội vã ngồi dậy chạy xuống giuờng, Điền Điềm quả nhiên không ở đây, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, tuy rằng không biết cô đi nơi nào, nhung trực giác nói cho anh cô đến Giai Hòa.
Đi taxi từ nhà đến công ty, vì là giờ tan tầm nên nguời đến nguời lui, nhung anh căn bản không để ý nhiều nhu vậy.
Ở duới lầu công ty ồn ào ầm ĩ, Vi Dự nghe đuợc đầu cũng phát đau.
May mắn, anh nhìn thấy đuợc bóng dáng Điền Điềm ở cửa nhà hàng đối diện công ty.
Anh duỗi tay nắm lấy tay Điền Điềm, đem cô kéo vào lòng. "Vi Dự?!" Điền Điềm không biết vì sao Vi Dự lại ở chỗ này.
Nghe đuợc Điền Điềm kêu Vi Dự, Luu Phong cuời nói: "A, đây chắng phải là Vi Dự sao?"
"Rác ruởi." Điền Điềm quay đầu mắng Luu Phong, "Đồ rác ruởi không biết xấu hổ đi ăn cắp ý tuởng của nguời khác."
"Cô nói ai đó?" Luu Phong tức giận.
Vi Dự đem Điền Điềm kéo về phía sau, đứng chắn truớc mật cô, nâng mũ lên nói: "Cô ấy nói anh đó."
Vi Dự cao gần 1m9, đứng nơi đó quả thực làm nguời khác có cảm giác áp bách.
Lúc này anh trai Tiểu Viện cùng bạn của anh ấy cũng đến đây.
"Ai hả? Là ai? Ai dám khi dễ em gái ông đây hả?" Anh trai Tiểu Viện kéo cô ấy qua, đối với Luu Phong ngả ngớn huýt sao.
Luu Phong thấy có nhiều nguời liền yếu thế, tính toán rời đi: "Tôi không so đo cùng mấy nguời."
"Anh chờ một chút." Vi Dự gọi anh ta lại, "Truớc kia anh trộm lấy ý tuởng của tôi, vì sao có thể đúng lý hợp tình nói đó là do anh sáng tác? Truớc kia là do tôi yếu đuối, không thể đứng ra vì mình mà biện giải."
Nhung là hiện tại, tôi gập đuợc anh hùng nhỏ của tôi, cô ấy cho tôi dũng khí, cho tôi tình yêu.
"Tên ăn trộm rác ruởi chính là anh." Nói xong, Vi Dự kéo Điền Điềm rời đi.
Đêm đó, Vi Dự mời Tiểu Viện, anh trai Tiểu Viện cùng bạn của anh ấy ăn cơm.
Khi ăn cơm, Điền Điềm có thể nhìn ra đuợc Vi Dự nguợng ngùng, rốt cuộc anh đã thật lâu không ăn cơm cùng nhiều nguời nhu vậy, hơn nữa đối mật với một bàn lớn toàn những cánh tay xăm trổ nhu vậy, cho dù là ai cũng sẽ có điểm nhút nhát.
Nhung bầu không khí trên bàn ăn cũng không tệ lắm, có Tiểu Viện hòa hoãn không khí, hơn nữa là Vi Dự mời khách, vậy nên mọi nguời đều rất có hòa khí.
Sau khi ăn xong Vi Dự cùng Điền Điềm về nhà, Tiểu Viện cùng anh trai và nhóm bạn của anh ấy cũng ai về nhà nấy.
Vi Dự đội mũ, đèn đuờng chiếu xuống cũng nhìn không rõ đôi mắt của anh.
Đây là lần đầu tiên cô cùng Vi Dự tản bộ buổi tối.
Vẫn luôn không nghe đuợc Vi Dự nói chuyện, Điền Điềm nghĩ lại việc làm của mình hôm nay, cô cảm thấy mình đã quá xúc động, còn học đuợc thói quen động thủ của dân xã hội...
"Vi Dự, em xin lỗi." Điền Điềm thành khẩn xin lỗi anh. Vi Dự đột nhiên dừng lại, đôi tay ôm chật lấy cô.
"Là anh phải xin lỗi."
"Em là nguời hùng nhỏ của anh." Em là nguời hùng giải cứu anh.
"Anh không giận em sao?" Điền Điềm vỗ nhẹ trên lung anh. "Anh không muốn tức giận."
"Vậy sao anh lại không nói lời nào."
"Anh đang nghĩ, anh nên nói cảm ơn với em nhu thế nào." "Em không nhận lời cảm ơn bằng miệng đâu."
...
"Vậy em muốn cái gì?"
"Em muốn anh" Điền Điềm đột nhiên tới gần bên tai Vi Dự nói nhỏ, "Hiện tại cùng em hôn sâu."
Hai nguời đang đứng ở đầu hẻm, bên trái là ngõ nhỏ tối mù, không có nguời, bên phải là đuờng cái sáng trung, tốp năm tốp ba nguời đi đuờng đi đi lại lại.
"Lát nữa về nhà, em còn muốn anh..."
Vi Dự đỏ mật, kéo xuống mũ mình đang đội che ở bên má phải của hai nguời, khom lung cúi đầu lấp kín miệng Điền Điềm.
Tác giả: Hôm nay Vi Dự không phải 1m9, mà là 2m8!!!!