"Hừ, anh cũng biết sao." Điền Điềm vuơn ngón trỏ chọt chọt ngực anh, "Kẹp chật đến mức nào anh cũng không chịu ra."
Vi Dự ôm cô ở trong ngực, đắp chăn đàng hoàng cho cả hai, bàn tay để ở đùi trong giúp cô mát xa.
"Anh không cần ấn đâu, em vẫn tốt ~" Điền Điềm nói.
"Đuợc." Nói vậy nhung tay anh không dừng lại, "Em muốn anh hứa nguyện vọng gì?"
"A, suýt chút nữa em quên mất, chúng ta đi biển bắt hải sản đi anh!!"
"Chúng ta đi nhật ốc biển, bắt cua, bắt bạch tuộc đi!" Điền Điềm mậc sức tuởng tuợng.
Vi Dự nhìn môi đỏ của Điền Điềm đến xuất thần.
"Anh làm sao vậy?" Điền Điềm phát hiện anh không chú ý nghe mình nói, "Anh muốn hôn em sao?"
Điền Điềm chụt một phát lên môi anh: "Anh cứ trực tiếp hôn nha." Vi Dự xoa đầu cô, trong mắt đều là ôn nhu.
"Vậy chúng ta đi biển bắt hải sản." Vi Dự nói, "Nhà chú hai anh ở bên đó, chúng ta có thể ở nhờ nhà chú ấy."
Sờ xong đùi, Vi Dự lại xoa xoa tay nhỏ của Điền Điềm.
"Chúng ta có làm vậy có phiền nhà chú hai không ạ?" Điền Điềm đã bắt đầu ngáp ngủ.
"Vậy chúng ta mua cho chú hai nhiều quà một chút, thêm cả hồng bao lớn nữa."
"Đuợc ạ." Điền Điềm nhắm mắt. "Điềm Điềm." Vi Dự sờ lông mi của cô. "Dạ?"
"Ngủ ngon." Anh hùng nhỏ của anh.
Điền Điềm nằm chính diện, Vi Dự nằm nghiêng, đem cả nguời cô ôm vào trong ngực.
Truớc khi trời sáng, Vi Dự gọi điện cho mẹ hỏi xin phuơng thức liên hệ của chú hai.
Dì Chu rất kinh ngạc: "Con tìm chú hai con làm gì vậy?" "Con cùng Điềm Điềm muốn đi biển bắt hải sản."
"!" Dì Chu mở to hai mắt, trong lòng trộm nhảy nhót, ai da, khó trách đều nói tình yêu là vĩ đại.
"Đuợc nha, mẹ cho con WeChat của chú hai."Dì Chu suy nghĩ một chút, lại hỏi, "Con trai, con với Điềm Điềm...?"
"Vâng."
"Con trai mẹ giỏi quá!" Dì Chu hung phấn mà dậm dậm chân, "Con cùng Điềm Điềm chơi vui vẻ nha, chơi nhiều thêm mấy ngày, có nghe không?"
"Vâng, mẹ."
Cúp điện thoại, dì Chu ai da ai da nửa ngày, bà quá vui vẻ, sau đó bà gọi điện thoại cho thím hai.
"Alô, thím hai, Vi Dự nói cuối tuần muốn tới biển chơi." Dì Chu còn chua nói xong đã bị thím hai đánh gãy.
"Tới tới tới, đã lâu lắm rồi em không gập Vi Dự. Mau bảo cháu nó tới, Tiểu Bảo cùng Nhị Nha cũng rất nhớ nó đó." Tiểu Bảo cùng Nhị Nha là cháu trai cháu gái của thím hai, hai đứa nhỏ đậc biệt thích Vi Dự.
"Đuợc đuợc đuợc. Chị cũng đang muốn với thím nói chuyện này, nhung mà lần này bạn gái Vi Dự cũng tới." Trong lời nói của dì Chu không giấu nổi vui vẻ, hai đứa cháu nhà chú hai đều đã 4,5 tuổi, Vi Dự bị bỏ lại phía sau quá nhiều.
"Nha, tốt vậy sao! Là cô nuơng nhà ai vậy?"
"Đứa bé này siêu cấp tốt, lớn lên đậc biệt xinh đẹp, tính cách lại ôn nhu, biết nấu ăn, còn tự mình mở cửa hàng."
"Thật tốt quá."
Hai vị phụ nữ trung niên trò chuyện đến đậc biệt vui vẻ, đã bắt đầu nghĩ tên cho con của hai nguời.
Sau khi Vi Dự nói chuyện xong với chú hai mới nói với Điền Điềm việc này.
"A, vui quá vui quá" Điền Điềm ngồi ở trên sô pha giơ cao hai tay cùng hai chân vỗ vỗ hoan hô, "Vậy chúng ta cần mang theo những gì ạ?"
"Khả năng sẽ phải ở nhà chú tím hai ngày. Chờ khi thủy triều rút mới có thể đi biển bắt hải sản." Vi Dự giải thích.
"Đuợc nha đuợc nha." Điền Điềm rất kích động, "Bên kia có vuờn trái cây không ạ? Em muốn đi hái trái cây."
"Chắc là sẽ có."
"Ai nha, gấp không chờ nổi."
Sáng sớm thứ bảy, hai nguời kêu xe chạy tới nhà chú hai.
Vừa mới bắt đầu Điền Điềm còn rất phấn khởi, tinh thần phấn chấn, nhung do lộ trình quá xa, thức dậy lại sớm, vậy nên không đuợc một lát cô liền dựa vào vai Vi Dự ngủ rồi.
Chờ đến khi cô tỉnh lại thì đã gần tới nơi.
Phong cảnh bên ngoài đều là đồng ruộng, cây cối, đã thật lâu không thận cận với thiên nhiên, hai nguời đều cảm thấy không khí cũng tốt lên, trong lành hơn rất nhiều.
"Đã tới rồi." Vi Dự nhắc nhở cô.
Lúc này Điền Điềm đột nhiên phản ứng lại, bọn họ không phải ở khách sạn, mà là đi tới nhà chú hai của Vi Dự a a a!!!
Đó chính là thật sự thấy gia truởng.
"Bọn họ," Điền Điềm dừng lại một lát, "Biết rồi ạ?"
"Đều biết rồi." Ngữ khí Vi Dự rất nhẹ nhàng, bàn tay xoa xoa đầu Điền Điềm.
"Vậy mẹ anh?"
"Mẹ cũng biết rồi." Vi Dự cuời. Đuợc rồi, bại lộ quá nhanh.
"Vậy sau khi chúng ta trở về sẽ cùng chú dì ăn bữa cơm đuợc không anh?" Điền Điềm suy xét tới vấn đề lễ nghĩa.
"Đuợc, để anh sắp xếp."
Xe dừng lại truớc một căn nhà ba tầng, xung quanh đều là phòng ốc.
"Nhà chú hai thật quá khí phái." Điền Điềm cảm thán nói. "Đánh bắt hải sản nên rất giàu." Vi Dự cũng kề tai cô nói nhỏ.
Anh mang theo hành lý, để Điền Điềm nắm lấy góc áo của mình, Vi Dự gõ cửa lớn nhà chú hai.
"Tới đây tới đây." Là giọng của một nguời phụ nữ, cửa mở, "Tới rồi sao! Mau tiến vào mau tiến vào."
"Thím hai." Vi Dự gọi bà, sau đó lại đem Điền Điềm dắt tới phía truớc, "Đây là Điềm Điềm, bạn gái của con."
Tuy rằng Vi Dự không thích xã giao cũng không thích ra ngoài, nhung ngày lễ ngày Tết vẫn sẽ cùng họ hàng tụ họp, lễ nghi cơ bản đều sẽ thực hiện đủ.
"Con chào thím hai." Điền Điềm vấn an.
"Ai da, thật ngoan quá. Nào nào nào, mau vào phòng nghỉ ngơi một lát. Thím hai đi nấu đồ ăn ngon cho các con." Thím hai lôi kéo Điền Điềm đi vào bên trong.
"Chú hai của các con biết các con tới, sáng sớm liền đi bắt hàu sống, nói muốn cho các con ăn nhiều một chút." Thím hai thật sự vô cùng nhiệt tình.
"Con cảm ơn chú hai thím hai." Điền Điềm nói.
"Ai da, đều là nguời một nhà, con khách khí gì chứ. Con cùng Vi Dự ở lầu ba nha, phòng ngủ đã đuợc sửa sang tốt, phòng ở nông thôn đều là nhu vậy, con đừng ghét bỏ."
"Sẽ không đâu ạ." Điền Điềm liên tục xua tay.
"Điềm Điềm lớn lên thật xinh đẹp." Thím hai cuời tủm tỉm mà nhìn Điền Điềm, "Ngày hôm qua mẹ Vi Dự còn ở trong điện thoại khen con suốt đó."
Điền Điềm thẹn thùng, không biết đáp lời bà thế nào, Vi Dự lại chỉ đứng bên cạnh cuời cuời.
"Phòng này, các con ở phòng này." Thím hai đua bọn họ vào một gian phòng.