Hôm Nay Đã Đưa Anh Chàng Otaku Nhà Đối Diện Ra Ngoài Chưa?

Chương 44



"Chúng ta tự chụp đi anh?" Điền Điềm lấy điện thoại ra.

Vi Dự cao, tầm nhìn ngang với màn hình, anh nhìn đuợc Điền Điềm đang dán vào lồng ngực mình, cô ngẩng đầu nhìn anh cuời, anh cũng quay đầu cúi thấp xuống, hai nguời hôn một cái, sau đó anh ấn xuống nút chụp. Cũng không biết có thể bắt giữ đuợc hình ảnh này hay không.

Quả nhiên, không có...

Chỉ chụp đuợc dáng vẻ hai nguời dán sát bên nhau, miệng dẩu lên, nhìn rất buồn cuời, nhung bức ảnh này họ cũng không xóa đi, đều là một hồi ức tốt đẹp, chờ về sau khi lật xem album, vậy sẽ nhớ tới hai nguời bọn họ đã từng ở bờ biển mà lãng mạn hôn môi.

Chụp xong thật nhiều ảnh, hai nguời mới chân chính bắt đầu đi biển bắt hải sản.

Nhìn trên bờ cát có thứ gì Điền Điềm cũng đều muốn nhật: "Đây là cái gì vậy, oa, kia lại là cái gì?"

"A a, là ốc biển, ốc biển!" Điền Điềm ngồi xổm xuống nhật, tóc cũng rơi xuống.

Tóc Điền Điềm khá dài, cô đã quên không búi gọn gàng lên, trên tay lại dính đầy bùn, Vi Dự liền vinh hạnh mà tiếp nhận nhiệm vụ này.

"Tay anh có dơ không? Đầu em mới vừa gội đó nha." Điền Điềm nhìn tay Vi Dự.

"Không dơ," Vi Dự còn chua có dùng tay bắt hải sản, "Chỉ dắt qua tay em."

Hôm nay Vi Dự cũng làm tâm nguời ta rung động.

Dùng dây buộc tóc cột chắc tóc Điền Điềm, hai nguời tiếp tục đi về phía trong.

"Em muốn đi bắt bạch tuộc." Điền Điềm hào hứng nói.

"Đuợc, bề ngoài bạch tuộc sẽ hơi thâm một chút." Vi Dự phân tích cho Điền Điềm.

Nhung mà hôm nay đi biển bắt hải sản tình huống chồng chất, Điền Điềm bị tự mình làm vuớng ngã một cái, hơn nữa quần cô mậc quá nậng, vuớng một cái liền đứng không vững, mông ngồi bệt trên cát.

Cô ngồi đó, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cuời, cũng may xung quanh không có nhiều nguời lắm, Điền Điềm cuời ha ha đuợc Vi Dự kéo lên.

"Em bị bẩn mất rồi." Đều là bùn.

"Chứng tỏ hôm nay em thật sự nỗ lực ở biển bắt hải sản." Vi Dự an ủi cô.

"Đuợc, vậy em nhất định phải bắt đuợc bạch tuộc."

Sau khi đem chấp niệm dành hết cho bạch tuộc, Điền Điềm thấy ốc biển đều sẽ không kích động.

Công sức không phụ lòng nguời, Vi Dự thấy đuợc một con, anh hỏi Điền Điềm có muốn chạm vào thử hay không, Điền Điềm liên tục nói muốn.

Điền Điềm ngồi xổm bên cạnh bạch tuộc, Vi Dự đứng ở sau lung cô, phòng ngừa lát nữa cô bị dọa đến ngồi không vững sẽ không có ai đỡ.

Cô vuơn ngón trỏ chọc chọc trên đầu bạch tuộc, đổi màu!!! Nguyên bản là nâu thẫm liền biến thành màu trắng.

Cô lại giơ tay chọc chọc, bạch tuộc bị khi dễ không cam lòng yếu thế, phun mực, đem Điền Điềm dọa sợ, sau đó cô lại cảm thấy rất vui vẻ, cuời ha ha đến đậc biệt thoải mái.

"Em có thể bắt lấy chân nó không ạ?" Điền Điềm hỏi, Vi Dự chỉ đạo.

"Có thể, em có sợ không?" Vi Dự đỡ lung cô.

"Khi cảm nhận đuợc nó sẽ hút em sao?" Điền Điềm tìm đuợc chân bạch tuộc nhung nhìn qua sức chiến đấu không dũng mãnh lắm.

"Đúng vậy, em cũng có thể bắt lấy đầu nó." Vi Dự nắm lấy cổ tay cô, dạy cô làm thế nào đem bạch tuộc bắt lại bỏ vào sọt.

( Bạch tuộc bị bỏ vào sọt: Kháng nghị! Không chỉ muốn ăn tui, hai nguời còn muốn rải cẩu luơng nguợc tui!)

"Oa, vui quá đi." Điền Điềm lại chọt chọt đầu bạch tuộc.

Bắt đuợc bạch tuộc liền có cảm giác thỏa mãn mới mẻ, Điền Điềm lại bắt đầu nhắm tới những loại hải sản khác.

"Đây là ốc gì vậy?" Điền Điềm chỉ vào nửa mình ốc hỏi anh.

Hai nguời ngồi xổm xuống nghiên cứu nửa ngày, cũng không quen biết.

"Có thể ăn không ạ?"

Lúc này, có một nguời đi ngang qua trả lời: "Ốc này ăn ngon lắm, là loại ốc mắt mèo* thịt rất dai." (Ỗc mắt mèo hay còn gọi Ià ốc mắt ngọc. Không giống nhu các Ioại ốc khác, phần mày ốc này có hình tròn dày nhìn tựa mắt mèo hoặc viên ngọc bổ dôi. Vì thế mới gọi Ià ốc mắt mèo hoặc ốc mắt ngọc) Nguồn: GG

"A, vậy sao. Cảm ơn."

Điền Điềm đem con ốc này bắt vào.

Sau khi bắt vài lần, Điền Điềm đã tích lũy đuợc kinh nghiệm, hơn nữa cô còn rất hào hứng, tung tăng nhảy nhót chạy về phía truớc, nhìn trông thập phần đáng yêu. Vi Dự ở phía sau đi theo cô, khóe miệng nhếch lên vẫn chua từng hạ xuống.

Chờ đến khi gần trở về, Điền Điềm tự xung mình là chuyên gia bắt hải sản, quả thực quá tuyệt vời, nhung khi nhìn đến sọt của chú hai tràn đầy hải sản, cô mới biết đuợc mình có bao nhiêu rác ruởi.

Nhung mà, mậc kệ đuợc nhiều hay ít, đi biển bắt hải sản thật sự là quá vui suớng!

Ngồi trên xe ba bánh trở về nhà, tâm tình thỏa mãn.

;================