"Ta từng tận mắt nhìn thấy sư phụ gi.ết sư tỷ khi tỷ ấy muốn chạy trốn........Vì vậy ta tự nói với bản thân mình, ta phải trở nên mạnh hơn, rồi một ngày nào đó ta sẽ không e ngại sư phụ, ta không muốn sống trong cảnh lo sợ bị uy hiếp suốt một đời."
"......... "
" Tần Thừa Trạch là chủ nhân của ta, hắn là ngoại lệ với sư phụ, hắn là người duy nhất có thể cứu mạng ta."
"........... "
"Vì vậy ta đã câu dẫn hắn."
Nói xong nàng khẽ mỉm cười dường như đang tự giễu bản thân mình.
Tiểu Vũ trầm mặc một lúc lâu rồi chậm rãi nói: "Ngươi không sai."
Thanh Từ với tay lấy bình rượu, một hơi uống cạn đến tận đáy, nhưng nàng uống nhanh quá nên một chút rượu đã tràn ra khỏi miệng, mùi rượu lan tỏa trong không khí, nàng giơ tay áo lên lau đi.
"Ta đã tưởng rằng giữa ta với hắn, ta là thợ săn nhưng hóa ra, hắn chẳng qua chỉ muốn ta trở thành cây đao trong tay hắn, để hắn dễ dàng sai khiến hơn mà thôi."
"......... "
Sau đó........hắn nở một nụ cười với ta, ta liền vì hắn mà không quan tâm đến sống ch.ết của bản thân."
Thanh Từ lại thò tay lấy bình rượu, lắc lắc đổ ra nhưng lúc này trong bình rượu đã không còn một giọt nào nữa rồi.
Nàng tức giận ném nó xuống đất, sau đó lại dùng chân đạp nát nó, "Mẹ kiếp!"
Tiểu Vũ vội vàng đỡ lấy người nàng, "Ngươi uống say quá rồi, chúng ta về phòng thôi."
Bây giờ đã là nửa đêm, tuy rằng vào giờ này bên trong sân viện sẽ không có ai lui tới, nhưng Tiểu Vũ vẫn lo lắng lỡ có ai đó nhìn thấy dáng vẻ không đứng đắn này của Thanh Từ.
"Đi chết đi," hai mắt Thanh Từ đỏ hoe, lại mắng một tiếng, "Thái tử còn có thể giết phụ thân hắn, tại sao ta không thể gi.ết chủ nhân?"
Trung thành là cái gì, nhân hiếu là cái gì, chính bản thân Tần Thừa Trạch cũng không làm được, nàng dựa vào cái gì mà không thể phản chủ, dựa vào cái gì mà không thể làm phản?!!
Cả người Tiểu Vũ run lên khi nghe thấy hai chữ gi.ết chủ của Thanh Từ, "Ngươi im miệng đi, không muốn giữ lại cái mạng này nữa hay sao."
Thanh Từ để mặc nàng ta dìu nàng vào trong nhà, không cam lòng còn nói thêm: "Ta sợ cái gì? Sư phụ đã đi ra ngoài rồi! Trong vòng hai tháng không thể trở về kịp, ta còn sợ ai nữa?"
"Ngươi........."
"Ai có thể giết ch.ết ta?! Ai có bản lĩnh này!"
Thanh Từ hất tay Tiểu Vũ ra, nhanh chân bước ra ngoài cửa rồi gào lên, "Bây giờ ta sẽ đi lấy mạng hắn ta."
"Thanh Từ!" Tiểu Vũ vừa lo lắng vừa hoảng sợ.
Nhưng Thanh Từ căn bản không thể bước tiếp được nữa, hai mắt nàng nặng trĩu, cơ thể mềm nhũn ngã vào người Tiểu Vũ.
-----------
Khi tỉnh lại, Thanh Từ cảm thấy dường như có người đang ngồi bên cạnh nàng, dùng bàn tay khô khốc của bản thân xoa tay nàng.
Nàng vội vàng giật tay mình về.
Quả nhiên là Tần Thừa Trạch, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy vẻ mặt xui xẻo của hắn.
Thanh Từ liền định thần lại, phòng ốc sơ sài như vậy chắc hẳn đây là căn phòng nơi nàng cùng Tiểu Vũ và Xuân Hỉ đang ở cùng nhau.
Tần Thừa Trạch liếc nhìn bàn tay bị bỏ lại của mình, vẻ mặt hơi sững sờ.
Nhưng hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên cười nói: "Tửu lượng của muội kém như vậy, nhưng lại luôn ham muốn uống rượu. Nếu như muội muốn uống, ta sẽ uống cùng muội, say rồi ta cũng có thể chăm sóc muội."
Đôi mắt đào hoa của hắn nhẹ nhàng buông xuống, mềm mại ôn nhu mà ấm áp.
Thanh Từ không nhịn được mà nôn ra mép giường, nhưng trong bụng nàng trống rỗng, không có gì để nôn ra được. Cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Khi say rượu nàng thường sẽ ngủ rất sâu, ngủ sâu đến mức nếu có người khác ra ra vào vào, thậm chí ngồi bên cạnh giường nàng, nàng cũng không hề biết gì.
Trước khi ngủ nàng đã làm gì? Sao không thể nhớ ra bất cứ điều gì.
Thanh Từ che ngực, "Sao huynh lại tới nơi này, cũng không sợ sẽ gây chuyện thị phi."
"Cứ để bọn họ nói đi."
Tần Thừa Trạch nhìn nàng vén chăn lên, nàng lại một lần nữa lắc cổ tay mình ra khỏi bàn tay hắn.
Hắn lúng túng nói: "A Từ tối qua muội rất kỳ lạ."
Thanh Từ đưa tay lên vuốt tóc mình, thấy có chút hơi lỏng lẻo nên nàng đành tháo dây buộc ra rồi túm buộc lại mái tóc.
Tần Thừa Trạch đưa tay ra để giúp nàng, nhưng Thanh Từ đã nhanh chóng xoay lại người, đối mặt với hắn ta.
"Nơi này không phải chỗ mà một công tử như huynh nên tới."
Giọng nói của Tần Thừa Trạch có chút âm u: "Từ sớm ta đã cho người gọi Xuân Hỉ cùng Tiểu Vũ đến đông viện làm việc, rất ít người biết ta đến đây."
Bên cạnh giường nàng còn chuẩn bị cả nước sạch và khăn lau, Tiểu Vũ quả thật rất biết chăm sóc người khác.
Thanh Từ rửa mặt xong liền đem chậu rửa ra ngoài, thấy vậy Tần Thừa Trạch có ý xung phong giúp nàng làm việc.
"Để ta."
"Không cần."
Giọng nói của Thanh Từ có chút lạnh lùng, khoảnh khắc lúc vô tình đụng phải tay hắn, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh đôi tay này mới tối qua còn đang lưu luyến trên thân thể người khác.
Nàng khẽ cười một tiếng, "Công tử, câu hỏi hôm qua ta hỏi huynh, huynh đã nghĩ ra nên trả lời như nào chưa?"
Huynh có từng nghĩ đến chuyện sẽ cưới ta hay không, cho dù chỉ là một khoảnh khắc nào đó.
"Hôm qua muội đi nhanh quá, ta chưa kịp trả lời muội," ánh mắt và lời nói của Tần Thừa Trạch ôn nhu mềm mại đến tận xương tủy, "Đương nhiên là có, chỉ có điều tình hình hiện nay không ổn, đợi đến khi........"
Thanh Từ nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên ngừng lại sau khi nói điều này.
Tần Thừa Trạch bắt gặp ánh mắt trong trẻo của nàng, trong nháy mắt cả người hắn như sắp sụp đổ, "Ta sẽ không để muội thất vọng, tin tưởng ta."
Thanh Từ chớp mắt.
Tần Thừa Trạch nói: "Mười năm, không, năm năm là đủ rồi, muội chỉ cần chịu đựng năm năm này, muội sẽ là phu nhân của ta, ta......Ta sẽ để muội cả đời không cần dùng đến đao kiếm nữa."
Cả đời không phải đụng đến đao kiếm, hấp dẫn biết bao nhiêu.
Thanh Từ nhíu mày, "Ta đã quen cầm đao kiếm để quyết định sinh tử, làm sao có thể quay đầu là bờ?"
Tần Thừa Trạch ngẩn người.
Thanh Từ lại cười nói: "Ta không thể, cũng không muốn, công tử không cần phải giúp ta lương thiện trở lại."
"A Từ," hắn dịu dàng gọi nàng, "Muội không muốn tin ta sao?"
Thanh Từ lắc đầu, "Nếu đã là năm năm, thì hiện tại công tử không cần nghĩ nhiều, ta sẽ làm tốt bổn phận của mình."
Nàng mở cửa, lúc này một bóng người suýt chút nữa đã ngã nhào vào người nàng.
Tiểu Vũ vất vả lắm mới có thể đứng thẳng người, hoảng sợ đứng trước cửa.
Tần Thừa Trạch cau mày, trong nháy mắt tất cả sự ôn nhu mềm mại vừa rồi đã tiêu tan, đáy mắt hắn hơi sẫm lại, lộ ra một tia sát khí.
"Ngươi ở đây nghe trộm?"
Nghe thấy câu hỏi lạnh lùng phát ra từ Tần Thừa Trạch, Tiểu Vũ vội vàng quỳ xuống, lồng ngực phập phồng liên tục, nàng ta cúi đầu thật sâu, một lúc sau mới có thể trả lời hắn.
"Nô tỳ, nô tỳ nghĩ hiện tại đã là giờ Thìn(*), Thanh Từ chắc hẳn đã đói nên mới mang bánh bao đến cho nàng ấy, mới vừa, nô tỳ chỉ vừa mới tới cửa."
(*) Giờ thìn: 7h-9h sáng
Nàng ta lấy cái bánh bao từ trong lòng ra, hai tay run sợ đến mức không cầm vững được, chiếc bánh bao từ trên tay nàng ta liền lăn xuống đất, nhẹ nhàng lăn qua một bên.
Thanh Từ cúi xuống nhặt chiếc bánh bao lên, dùng tay áo xoa xoa, cắn một miếng, "Uhm, ta đói bụng quá."
Thanh Từ không để ý, "Bánh bao ngon mà, dính chút bẩn là liền vứt đi ngay sao? Chúng ta là người hầu, còn có thể coi mình là con người sao? Công tử bận tâm nhiều quá rồi."
Bẩn một chút thì sao chứ, khi nàng còn nhỏ, sư phụ ném cho nàng một con thỏ trắng như tuyết, nàng vui vẻ ôm vào lòng nhưng sau đó sư phụ lại ép nàng phải xé xa.c con thỏ ra để ăn sống.
Thế là nàng đành phải lột da rút khô máu nó, thả xuống sông rửa sạch, nhưng cả đời nàng cũng không bao giờ có thể quên mùi máu tanh đó.
Thanh Từ thở dài, bắt đầu thuyết phục hắn: "Ta và nha đầu này có quan hệ rất tốt, nàng ta rất nhút nhát, đừng làm nàng ta sợ."
Tần Thừa Trạch lạnh lùng nhìn tỳ nữ đang quỳ dưới chân mình, dù không nói gì nhưng cả người hắn dường như đang tỏa ra sát khí rất mạnh mẽ.
Hắn không biết tỳ nữ này đã đứng nghe trộm được bao lâu và nàng ta đã nghe được những gì.
Có điều nếu giữ lại mạng của nàng ta, sợ rằng sẽ có hậu họa về sau.
Tiểu Vũ không dám thở mạnh, hiện tại mạng sống của nàng ta tất cả đều dựa vào suy nghĩ của Tần Thừa Trạch.
Thanh Từ ngồi xuống bên cạnh nàng ta, "Đừng sợ, vừa rồi ở cửa ngươi nghe thấy giọng nói của công tử nên không dám tiến vào đúng không? Không sao cả, công tử là người rộng lượng, sẽ không làm khó ngươi đâu."
Tiểu Vũ được nàng nắm tay, trong lòng cũng ổn định hơn chút.
Thanh Từ tiếp tục nói với chính mình; "Chúng ta chỉ là tỳ nữ, cũng chỉ là đồ vật tiêu khiển của chủ nhân mà thôi."
Thanh Từ nhìn Tiểu Vũ, nghiêm túc nói: "Công tử đang ở độ tuổi thành niên nên việc công tử đến phòng tìm ta nói vài ba câu cũng là chuyện bình thường. Ta sẽ không coi là thật, ngươi cũng đừng để trong lòng."