Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 100



Ông chú công nhân xung phong làm người đầu tiên đi qua.

Dưới sự chỉ dẫn của thanh tra Megure, ông buộc chặt ống chữa cháy còn lại vào bên hông, lại dùng quần áo trói hai tay vào ống chữa cháy bên trên. Biện pháp này có thể giúp ông cho dù không cẩn thận trượt chân cũng không ngã xuống tan xương nát thịt.

Đúng như lời người công nhân nói, ông có chút kinh nghiệm làm việc trên cao. Hai tay ông nắm chặt ống chữa cháy bên trên, sau đó thử thăm dò vươn chân dẫm lên ống chữa cháy phía dưới. Bởi vì sức nặng nên ống chữa cháy lập tức trũng xuống, hơi hơi lung lay.

Tất cả mọi người đều căng thẳng, Hanada Saharuna nhìn mà da đầu tê dại. Nhưng rất nhanh người công nhân đã ổn định lại thân thể, hít một hơi thật sâu tiếp tục dịch về phía trước một bước.

Thanh tra Megure vội vàng nói: "Đúng, chính là như vậy! Từ từ đi qua đây! Đừng lo lắng, chúng tôi đã giữ chặt ống chữa cháy trên người ông rồi, sẽ không có việc gì!"

Lực chú ý của người công nhân đang hoàn toàn đặt ở ống chữa cháy dưới chân, nghe vậy gật đầu ý bảo mình đã biết, sau đó nắm lấy ống chữa cháy bên trên tiếp tục đi về phía trước. Khả năng giữ thăng bằng của ông không tồi, hơn nữa tâm thái cũng ổn, cộng thêm với kinh nghiệm có sẵn, rất nhanh liền đi được một nửa đoạn đường.

Mắt thấy với tư thế này đối phương sẽ rất nhanh có thể đến nơi. Nhưng đúng lúc này bọn họ lại gặp phải một vấn đề mà cứu hộ trên cao nào cũng có -- gió mạnh.

Ngay khi người công nhân đi được nửa đoạn đường, một trận gió mạnh đột nhiên ập đến, thổi bay người đàn ông vẫn đang cố giữ thăng bằng nghiêng ngả sang trái sang phải. Sự bình tĩnh miễn cưỡng duy trì sụp đổ trước nỗi sợ hãi độ cao, ông chú công nhân hoảng loạn trượt chân.

"A a a a --!!" Narihisago Muku nhỏ tuổi nhất sợ tới mức hét lên.

Mấy người thanh tra Megure lập tức căng thẳng.

May mà biện pháp buộc áo vào ống lúc trước phát huy tác dụng, người công nhân nắm chặt ống chữa cháy phía trên, cả người bị treo giữa không trung, kinh hoảng giãy giụa, hai chân không ngừng đong đưa.

Edogawa Conan giật lấy cái loa trên tay Megure Juzo la lên: "Nhấc chân lên! Ống chữa cháy ở phía trên 30cm thôi, mau dẫm lên đi!"

Người công nhân đang lâm vào khủng hoảng vô thức nghe theo lời đối phương, không ngừng vươn chân lên trên, sau vài lần cũng dẫm được một chân lên ống chữa cháy. Động tác này khiến thân thể ông ổn định hơn một chút, rất nhanh đã dẫm nốt được chân còn lại lên. Ông dùng sức nắm lấy ống chữa cháy phía trên, cuối cùng cũng trèo lên một lần nữa.

"Phù....." Megure Juzo lau mồ hôi.

Ông chú công nhân cũng mồ hôi đầy đầu, sau khi ổn định lại bắt đầu đi tiếp. Nhưng bởi vì lúc nãy thiếu chút nữa là ngã xuống, cho nên lần này ông càng đi càng cẩn thận nên cũng càng chậm. Chờ đến khi sang được đầu bên kia thì khoảng cách trước khi phát nổ chỉ còn lại 11 phút.

Nói cách khác, Narihisago Muku và Hanada Saharuna mỗi người phải đi qua trong vòng 6 phút, Hanada Saharuna cảm thấy hít thở không thông.

".......Narihisago, em đi trước đi." Khi Hanada Saharuna nói những lời này còn lùi về sau một bước.

Edogawa Conan phía đối diện lại đá ống chữa cháy qua, Hanada Saharuna giúp Narihisago Muku buộc chặt lên người xong rồi nắm tay cô bé nói cố lên, sau đó yên lặng bước một bước ra sau, cách chỗ nứt càng xa.

Narihisago Muku nắm chặt ống chữa cháy bên hông, run rẩy đi về phía trước. Gió đêm ở trên cao quá lớn, thổi quần áo cô bé bay phần phật, Narihisago Muku khó khăn đi đến chỗ rìa nứt, lại bị độ cao kinh người làm cho sợ hãi.

Đúng vậy, làm gì có người bình thường nào không sợ hãi khi nhìn xuống từ độ cao 400m chứ? Huống hồ còn phải đi qua trên ống chữa cháy lung lay này. Narihisago Muku lại vẫn còn là một đứa trẻ.

Cô bé nắm lấy ống chữa cháy bên trên, chậm chạp không di chuyển.

Narihisago Akihito bên kia nhìn mà sốt ruột, quả bom sắp phát nổ rồi! Anh đoạt lấy cái loa trên tay Edogawa Conan: "Muku con đừng sợ! Có ống chữa cháy buộc lấy rồi sẽ không có việc gì! Con có thể học chú công nhân vửa rồi từ từ đi qua đây! Không sao hết! Con làm được mà!"

Narihisago Akihito vốn nổi tiếng là người có tài ăn nói xuất sắc, hơn nữa còn dựa vào tài ăn nói đó cùng chiêu trò tâm lý để bức tử được phạm nhân, nhưng giờ khắc này trên cương vị làm cha lại chỉ có thể hô lên vài câu cổ vũ không chút thú vị, ít nhất đối với Narihisago Muku mà nói thì gần như vô dụng.

Narihisago Muku liều mạng lắc đầu, quay lại nhìn Hanada Saharuna nước mắt lưng tròng: "Thanh tra Hanada, em sợ quá!"

"......" Narihisago Akihito.

Không không không, Muku à, con nhìn ba đi! Không phải ba đang cổ vũ con sao? Vì cái gì con lại quay sang thanh tra Hanada?!

Nhìn ánh mắt tràn ngập ỷ lại của Narihisago Muku, Hanada Saharuna trên thực tế còn sợ hơn trầm mặc hai giây rồi xoay người chạy. Khi mọi người đang khó hiểu thì lại thấy cô cầm một cái đèn huỳnh quang trở về -- thứ được The Gravedigger đặt bên trong chậu hoa để làm công cụ chiếu sáng cho Narihisago Muku.

Hanada Saharuna đi qua quơ quơ đèn huỳnh quang trước mặt Narihisago Muku, sau đó giơ tay ném nó ra ngoài. Đèn huỳnh quang theo gió cắm thẳng vào bức tường phía đối diện, trong bóng đêm đặc biệt tỏa sáng.

"........." Tất cả mọi người.

"Lúc tên khốn The Gravedigger kia nhốt em trong chậu trồng hoa hai mươi tiếng đồng hồ, có phải vừa tức giận vừa sợ hãi không? Thứ duy nhất có thể đem lại an ủi cho em chỉ có ánh sáng từ cái đèn huỳnh quang kia." Hanada Saharuna nói: "Nghe lời chị, ngẩng cao đầu, đừng ngó nghiêng đi đâu hết, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đèn kia thôi và bước đi. Chờ em đi qua đó tất cả sẽ kết thúc!

Trong rất nhiều người cũng chỉ có em là sống sót dưới tay The Gravedigger, vậy thì đâu có gì đáng để em sợ nữa đúng không?"

Không biết câu nào của Hanada Saharuna đã đả động được Narihisago Muku, cuối cùng cô bé cũng nắm chặt tay dẫm lên ống chữa cháy. Nhưng ngay khi cô bé đang tròng tay áo lên ống chữa cháy phía trên, chậu trồng hoa sau lưng hai người lại đột nhiên phát nổ.

Toàn bộ đài quan sát chấn động, Hanada Saharuna bị quăng bổ nhào trên đất, còn Narihisago Muku thì trực tiếp ngã từ trên đài quan sát xuống.

"A a a a a --!" Narihisago Muku phát ra thét chói tai, bởi vì có ống chữa cháy cột bên hông nên cô bé không rơi xuống, nhưng lại cũng vì sức kéo ở đầu ống còn lại mà theo đà lao đến bức tường đối diện.

Mọi người đều biết nếu một người bị va đập mạnh mà không có giảm xóc thì có khả năng rất cao sẽ chết.

"Muku --!!" Khóe mắt Narihisago Akihito nứt ra.

"Chết tiệt! Tên kia còn đặt quả bom khác ở trên đài quan sát!" Edogawa Conan đè lại đai lưng, lúc đang muốn nhảy xuống cứu người thì một bóng trắng vụt qua trước mặt.

Bóng người màu trắng nhanh chóng cắt đứt ống chữa cháy trên người Narihisagoo Muku, sau đó ôm chặt lấy cô bé. Áo choàng sau lưng hắn mở ra biến thành tàu lượn, mang theo Narihisago Muku bay qua kết cấu mặt bằng thép phức tạp.

"Là Kaito Kid!" Edogawa Conan lập tức nhận ra người quen, đỡ vách tường ngó đầu xuống xem.

Sato Miwako cũng lộ ra biểu tình kinh hỉ: "Phải rồi, hôm nay Kaito Kid tới trộm đá quý! Hanada và em Narihisago được cứu rồi!"

Megure Juzo lộ ra mắt cá chết, nhiều cảnh sát ở đây như vậy mà lại phải để cho một tên trộm cứu đồng đội và nạn nhân hộ mình, về sau báo chí đưa tin khó coi lắm cho mà xem.....Nhưng mà mạng người quan trọng, lúc về viết nhiều thêm hai cái báo cáo là được.

Kaito Kid nương theo sức gió lượn ở không trung một vòng, chuẩn bị đưa Narihisago Muku sang chỗ nhóc thám tử, lúc bay qua đầu Hanada Saharuna còn lớn tiếng nói: "Cô cảnh sát đợi chút nhé, tôi đến đón cô ngay đây ~"

Hắn vừa mới ngả ngớn dứt câu, đài quan sát lại lần nữa nổ mạnh. Lần này là mấy chậu hoa ở rìa lần lượt phát nổ, chẳng những khiến cho một phần của đài quan sát rơi xuống, mà ngọn lửa đột nhiên bùng lên trên còn đốt cháy tàu lượn của Kaito Kid, làm đối phương mất căn bằng.

"Á? Á này? Này này này?!" Sắc mặt Kaito Kid biến đổi, vội vàng ôm chặt lấy Narihisago Muku, bởi vì phía sau tàu lượn bị bắt lửa cho nên hắn không thể điều khiển chính xác phương hướng, chỉ có thể dựa vào sức gió lướt xuống điểm hạ cánh gần nhất.

Narihisago Akihito nhìn hai người Kaito Kid loạng choạng đáp xuống tòa nhà bên cạnh, chào Megure Juzo một câu liền vội vàng rời đi, anh phải đảm bảo con gái mình đã an toàn.

Lấy năng lực của Kaito Kid ít nhất cũng có thể giúp Narihisago Muku hạ cánh an toàn, nhưng sau khi tàu lượn bị hỏng, hắn không thể lại bay qua cứu viện Hanada Saharuna được nữa.

Nhưng mấy người thanh tra Megure cũng không lo lắng, không có Narihisago nữa, với thực lực của Hanada Saharuna là có thể nhẹ nhàng đi qua. Matsuda Jinpei cầm lấy loa gọi cô: "Được rồi Hanada, mau qua đây đi! The Gravedigger không biết còn đặt bao nhiêu quả bom, bên chỗ cô sắp không chịu được nữa rồi!"

Hanada Saharuna bò dậy từ mặt đất, vừa mới đứng vững thì toàn bộ đài quan sát lại nghiêng ngả một chút, ống chữa cháy trong nháy mắt căng chặt -- kết cấu thép chống đỡ bên dưới đã lung lay!

Sắc mặt Matsuda Jinpei biến đổi: "Cô còn lề mề cái gì đó! Mau lên!"

Nhưng mà Hanada Saharuna lại nhìn đoạn đứt gãy trước mặt, sống chết không tiến lên, làm người xem đều vội muốn chết.

Lúc này Edogawa Conan cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện quan trọng, biểu tình khẽ biến: "Khoan đã, thanh tra Hanada sợ độ cao!"

Matsuda Jinpei đơ ra.

Amuro Tooru cũng nhíu mày lại, vậy thì không xong rồi, khoảng cách này đối với người sợ độ cao mà nói thì quả thực là trí mạng, khó trách Hanada Saharuna vẫn luôn lùi về phía sau.

"Cái gì?!" Phản ứng của những người khác còn lớn hơn, thanh tra Megure hai mắt tối sầm.

Ông tức giận nắm lấy bả vai Edogawa Conan lắc một trận: "Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ mới nói? Giờ phải làm thế nào mới được?!"

Để một người sợ độ cao lại bên kia là như thế nào?!

Edogawa Conan lộ ra biểu tình xấu hổ, cũng đâu thể nói cậu cứ mải chú ý đến quả bom nên mới nhất thời quên chứ?

"Chỉ còn 8 phút!" Thanh tra Megure mồ hôi đầy đầu.

- ------------------------------------

Toà nhà Suzuki lại phát nổ, quần chúng vây xem bên dưới đều thấy được, ngay cả truyền thông cũng rời ống kính nhắm vào bên trên.

Một phóng viên hét vào điện thoại di động: "Sao lâu như vậy rồi mà trực thăng còn chưa tới? Tòa nhà quá cao nên chúng tôi không chụp rõ được!"

"Thời gian quá gấp, vẫn còn đang chờ duyệt!" Đối diện hô lớn: "Tamura đang điều máy bay không người lái qua, sắp tới rồi, có cái gì thì cứ dùng tạm đi!"

Còn có thể như vậy sao? Tiền bối này cũng không đáng tin chút nào. Tin tức của chúng ta sắp bị cướp mất rồi đó!

Ba người lớp diễn xuất đứng một bên nhìn thấy một màn này, nhịn không được chụm đầu nói thầm.

"Xong đời, hình như trên đó chỉ còn dư lại một mình Hanada thôi, nhỏ sợ độ cao nghiêm trọng lắm á, phải nghĩ biện pháp giúp mới được!" Hách Hữu Càn nói.

Thanh niên tóc đen cau mày lắc đầu: "Tôi đã nói trong nhóm lớp rồi, nhưng thời gian quá gấp, người có kỹ năng hoặc có năng lực tiền tài thì hoặc là quá xa không tới kịp, hoặc là không biết đang làm gì mà không liên lạc được. Lớp trưởng đang triệu hoán diều hâu bay tới, nhưng tôi lo là sẽ không kịp nữa."

"Sauza đâu? Kỹ năng của tên đó dùng được chứ? Để cậu ta thao tác máy bay chi3n đấu hoặc phi cơ riêng gì đó tới cứu ấy?" Thanh niên tóc vàng nói.

"Hắn nói khả năng chịu tải của máy bay không người lái quá nhỏ, gió trời lại quá lớn, không thể cứu được Hanada một cách an toàn. Hơn nữa Nhật Bản cũng quá phế, phi cơ có thể điều khiển bằng máy tính đều ở phía căn cứ quân sự hết rồi, không bay đến kịp." Thanh niên tóc đen mặt không biểu tình, "Hắn còn đang làm ầm ĩ lên kìa, nói đều tại mọi người sống quá an nhàn chỉ muốn bình yên vô sự, cho nên mới không có biện pháp đối phó với loại tình huống phát sinh đột ngột như này.

Chủ yếu là dạo trước hắn đột nhiên kêu gọi người có tiền trong lớp quyên góp cho mình, vốn đầu tư còn rất lớn, nói là muốn làm một cái gì đó công nghệ cao. Nhưng mà mọi người không dám đáp ứng, lo hắn sẽ thật sự làm ra vũ khí có lực sát thương cực lớn gây ảnh hưởng tới cốt truyện......Bây giờ hắn đang tức lắm đấy, nếu Hanada lần này mà hi sinh vì nhiệm vụ dẫn tới biểu diễn thất bại, tên kia chắc chắn sẽ điên lên cho mà xem."

Hách Hữu Càn và thanh niên tóc vàng nghe xong, đầu đều phình ra.

- ------------------------------------

"Chỉ còn lại 8 phút!" Thanh tra Megure nói.

Megure Juzo vừa dứt lời, đài quan sát lại một lần nữa phát nổ. Một mảng lớn bên rìa rơi xuống, ống chữa cháy nối giữa đài quan sát và tòa nhà Suzuki trực tiếp đứt toác, toàn bộ đài quan sát nghiêng sang một bên, chậu trồng hoa bên trên thi nhau rơi xuống mặt đất cách cả trăm mét.

Hanada Saharuna vội vàng vịn vào lan can mới không trượt xuống, độ nghiêng này đã không còn cách nào để đứng thẳng thân mình nữa.

"Hanada!" Sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch.

Đầu Sato Miwako trống rỗng, tình hình đã hoàn toàn mất khống chế, Hanada Saharuna đang trong tình thế cực kỳ nguy hiểm! Nếu sớm biết, nếu sớm biết cô sợ độ cao thì ngay từ đầu bọn họ đã xông lên chi viện cho cô!

Edogawa Conan cắn răng, nếu cậu đi qua phía đối diện rồi lợi dụng đai lưng co dãn cùng bóng để làm đệm, hẳn là có thể giống như đánh đu mà bay qua, nhưng làm thế nào để qua đó mới được?

Amuro Tooru nhìn Hanada Saharuna trên đài quan sát nghiêng nghiêng, lại cúi đầu nhìn về kết cấu mặt bằng thép bên dưới.

Kết cấu mặt bằng được hàn vào bề mặt tầng 36-46 của tòa nhà bằng các tấm thép, hơn nữa dựa vào cấu tạo giao nhau để chống đỡ đài quan sát. Bởi vì vừa rồi bom nổ nên đinh trên tấm thép đã lung lay, phần trên lỏng ra khiến toàn bộ đài quan sát nghiêng sang một bên.

Nhưng trước khi quả bom trên kết cấu thép phát nổ chúng sẽ vẫn liên kết chặt chẽ với nhau, nếu như vậy.....

Lúc này Matsuda Jinpei đột nhiên mở miệng nói: "Tầng 39 có một cái ban công trang trí, trèo từ cửa sổ ra là có thể leo lên kết cấu mặt bằng."

Nói xong anh xoay người liền chạy, Amuro Tooru cũng đi theo.

Mấy người Megure Juzo không rõ nguyên do: "Từ từ, Matsuda cậu đi đâu đó?!"

Edogawa Conan cũng kịp phản ứng lại, lập tức đuổi theo hai người.

Cậu vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Từ kết cấu mặt bằng thép có thể trèo đến đài quan sát, thanh tra Matsuda muốn leo lên trên đưa thanh tra Hanada xuống!"