Đối với chuyện Hanada Saharuna nói, Matsuda Jinpei phất tay xem như cam chịu.
Bởi vì anh thật sự không biết giải thích sao cho cô hiểu vì lí do gì mình lại yên tâm giao một người say cho nhân viên quán cafe mới chỉ gặp qua một lần. Anh cũng không thể nói mình và Amuro Tooru là bạn học được, chỉ có thể từ bỏ.
Lúc này thanh tra Megure đi ngang qua, Hanada Saharuna vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình bắt đầu làm việc.
Lượng công việc hôm nay không nhiều, cơ bản đều là soạn sửa lại hồ sơ vụ án. Sau khi làm được hai tiếng, Hanada Saharuna đột nhiên nhận được điện thoại của Tatsu, nhắc nhở cô đã đến thời gian đi thu tiền nhà rồi, đồng thời hỏi xem bao giờ cô rảnh, gã sẽ cùng cô đi.
Hanada Saharuna nhìn lướt qua thời gian biểu, tỏ vẻ mình chỉ rảnh vào buổi tối, vì thế hai người liền hẹn tối nay cùng nhau đi thu tiền nhà.
Ngay khi cô đang yên lặng cầu nguyện đến lúc đó ngàn vạn lần đừng gặp phải người quen thì trong đầu bỗng vang lên tiếng thông báo của hệ thống.
【 Hệ thống: Thông báo, bài kiểm tra diễn xuất thứ năm sắp bắt đầu. Phim phóng sự "Thổ hào Trung Quốc 5 ngày 5 đêm", vai chính [Số 5], [Số 10], [Số 15]. Xin hãy hoàn thành bài thi trong vòng một tuần, địa điểm không giới hạn.】
"??" Hanada Saharuna chấn kinh rồi, thế mà lại có kịch bản tốt như vậy? Tiền thì ai chả biết tiêu? Cái này đúng là dâng điểm đến tận miệng mà!
Đây chẳng lẽ chính là sự khác biệt giữa Âu Hoàng và Châu Phi sao?
-------------------------------------
".....Sau khi xem xét vị trí và khoảng cách giữa các cửa hàng và chung cư, tôi đã vạch ra được một lộ trình đi thu thuê vô cùng chi tiết!" Ông chú mắt đeo kính râm cổ mang xích vàng, trên mặc áo đỏ dưới xỏ quần đen nói.
Một tay gã đút quyển vở đen dày vào túi, tay kia cầm cuốn sổ nho nhỏ nhìn con đường trước mặt: "Đây chính là trận quyết chiến quan trọng, không thể không chuẩn bị sẵn sàng!"
"......." Hanada Saharuna mặc tây trang trầm mặc đứng bên cạnh gã.
Ánh mắt người qua đường bốn phía đều y hệt nhau, nếu những ánh mắt đó có thể cụ thể hóa, cả người Hanada Saharuna hiện giờ đã cắm đầy mũi tên rồi.
Cô bóp bóp cổ tay, cái éo gì thế hả trời! Sao hôm nay tên này ăn mặc còn giống đòi nợ hơn cả hôm trước vậy?! Rõ ràng cô chỉ đi thu tiền nhà thôi mà!
"Sao vậy đại tiểu thư, lần đầu tiên nên hồi hộp sao? Không sao hết, loại việc này làm một hai lần là quen ngay ấy mà, rất nhanh sẽ thành chuyên gia thôi." Gã đàn ông quay đầu lại về phía Hanada Saharuna lộ ra một nụ cười 'thân thiện', "Thứ cho tiểu nhân báo trước một tiếng, chuyện (thu thuê) này sẽ gây nghiện đấy."
Rõ ràng chỉ là một việc vô cùng bình thường thôi, sao hắn lại nói cứ như hắc bang giao dịch vậy? Dòng nào cũng phải chêm thêm tiếng lóng, không hổ là cựu đầu gấu........Ai bảo xã hội đen trong Conan đều sẽ ngụy trang thành người thường thế, tên này có thèm giả bộ chút nào đâu?
Nói là không giả bộ, không bằng nói từ chân đến đầu gã đều khắc đầy chữ "Bố mày là xã hội đen đây" còn hơn. Đậu xanh rau má! Nếu như bị nhóm vai chính Edogawa Conan nhìn thấy chắc chắn sẽ bị để mắt đó!
Đầu tiên xin hãy đổi quần áo giống người bình thường chút được không?!
Nghĩ như vậy, Hanada Saharuna nhịn không khỏi ám chỉ: ".......Cái đó, anh thấy quần áo mình thế nào?"
"Ồ, cái này sao?" Gã đàn ông kéo kéo ngực áo, lại nở nụ cười 'thân thiện' với cô: "Dù gì cũng là đi làm đại sự với tiểu thư mà, màu đỏ sẽ khiến chúng ta sôi trào nhiệt huyết, có hứng làm việc hơn. Màu đen thì dễ mặc, với cả cũng không dễ bẩn nữa...."
"Hay đấy, chúng ta vẫn là nên đi thu thuê thôi." Hanada Saharuna cười cười gật đầu.
Quên đi, thích làm gì thì làm.
Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của gã đàn ông ăn mặc rất chợ búa tên Tatsu này, hai người đã tới địa điểm đầu tiên —— chung cư Furawazu.
"Nhà tôi cũng ở đây này, ngay tầng 3 luôn, hàng xóm xung quanh đều khá dễ ở chung."
Tatsu mang theo Hanada Saharuna đến phòng của quản lý ở tầng 1, đẩy cửa ra, bên trong có một người phụ nữ trung niên. Bà ấy có chút mập mạp, đang vừa ngồi xem TV vừa đan áo lông.
"Bà Edako, chủ nhà tới rồi!" Tatsu la lớn.
Người phụ nữ trung niên nghe thấy tiếng Tatsu, lập tức buông đồ trong tay ra đứng lên.
Bà cười tủm tỉm tiếp đón hai người vào: "Ôi chao, vị này chính là tiểu thư chủ nhà của chúng ta đấy ư? Quản gia Hanada đã gọi điện báo cho tôi trước rồi, ngài tới lấy tiền nhà tháng này phải không? Tôi đã thu đầy đủ rồi, mời kiểm kê lại ạ!"
Nói rồi bà mở ngăn kéo tủ, lấy từ bên trong ra một cái rương đặt lên bàn.
Hanada Saharuna bước đến nhìn, chỉ thấy bên trong là một đống phong thư, mặt trên có ghi tên từng hộ gia đình và số tiền nhà phải đóng.
Có thể nói là cực kỳ cẩn thận.
Hanada Saharuna còn chưa kịp nói gì, Tatsu đã xách ghế đến bảo cô ngồi: "Đại tiểu thư, chuyện kiểm kê cứ giao cho tôi đi. Cô chỉ cần đánh dấu những nhà đã nộp tiền là được!"
Hanada Saharuna vội vàng gật đầu. Tốt quá rồi! Tuy rằng ông chú Tatsu này nhìn qua có vẻ rất hung dữ, nhưng thái độ làm việc lại vô cùng ra gì này nọ. Quản gia Hanada quả nhiên không hề giới thiệu sai người, nhìn người không thể nhìn bề ngoài được!
Trên thực tế, thái độ làm việc của Tatsu chẳng những nghiêm túc, năng lực cũng rất mạnh. Chỉ thấy gã cầm một cái phong bì lên, rút tiền trong đó ra rồi đếm vèo vèo, chưa đến 5 giây đã xong một nhà.
"Nhà Takamori đã xong!" Tatsu la lớn.
Hanada Saharuna tìm được tên nhà Takamori, đánh một dấu tích bên cạnh.
"Nhà Shida đã xong!", "Nhà Uno đã xong!", "Nhà Matsushita đã xong!"......
Qua hơn nửa giờ đồng hồ, hai người đã đối chiếu xong số tiền của hơn trăm hộ gia đình. Tiền thuê một xu cũng không thiếu, toàn bộ đã được thu đầy đủ. Việc này so với trong tưởng tượng của Hanada Saharuna còn đơn giản hơn nhiều, cô lại nhịn không được cảm khái, ngoại trừ biểu cảm lúc đếm tiền của đối phương có hơi dữ tợn ra thì không có vấn đề gì hết.
"Đã xong, cảm ơn cô quản lý nhé......Tiền thuê tháng sau lại phiền cô vậy." Hanada Saharuna nắm lấy tay người phụ nữ trung niên quơ quơ.
"Đây là chuyện tôi nên làm mà." Người phụ nữ trung niên cũng bắt tay với Hanada Saharuna, sau đó bà liền nở một nụ cười như đúc ra cùng một lò với Tatsu: "Hàng lần sau, xin tiểu thư hãy đến lấy đúng giờ nhé ~"
Hanada Saharuna mỉm cười, à, thế là bà cũng vậy phải không?
Vì cái gì mấy người này đều thích nói tiếng lóng thế chứ? Đừng nói với tôi các người đều là xã hội đen hết nhé.
Đương nhiên là không rồi. Hanada Saharuna lúc này vẫn chưa biết, gã đàn ông tên Tatsu này có một loại ma lực có thể đồng hóa hết những người xung quanh mình. Gã có thể dùng sức một người, biến một khu chợ bán thức ăn bình thường trở thành nơi tiến hành những giao dịch không thể miêu tả..
......
"Còn 3 cửa hàng phải đến thu tiền nữa, vị trí đều có chút khó tìm. Nhưng mà không sao hết, tiểu thư cứ đi theo tôi là được, đường này tôi biết."
Tatsu nói như vậy rồi mang theo Hanada Saharuna đi xuyên qua vài con hẻm nhỏ, rất nhanh bon họ đã đến với mục tiêu thứ hai —— công ty tài chính Kurokawa.
Công ty tài chính Kurokawa nằm trên tầng hai của một tòa nhà ba tầng. Căn cứ theo quyển sổ quản gia Hanada cung cấp thì, cả tòa nhà đều là sản nghiệp của nhà Hanada. Tầng một là cửa hàng sát đường để trống không cho thuê, tầng 2 và tầng 3 được thuê bởi công ty tài chính Kurokawa. Tầng 2 là văn phòng của bọn họ, còn tầng 3 là phòng nghỉ của ông chủ.
Hanada Saharuna đứng trên đường lớn ngẩng đầu lên nhìn công ty tài chính Kurokawa phía trên. Tên công ty được dán bằng băng dính bên ngoài cửa sổ mặt kính tầng 2, bên trong là một đám đàn ông ăn mặc hoa hòe hoa sói, mặt mũi dữ tợn đi đi lại lại, nhìn thế nào cũng không giống công ty bình thường.
Hanada Saharuna bắt đầu cảm thấy nhức đầu, vốn chỉ cho rằng khách thuê của mình đều là người bình thường thôi, thứ đáng để cô đau đầu nhất chính là sợ đi thu thuê cùng Tatsu mà gặp người quen sẽ bị nhiều lầm. Bây giờ thì xem ra khách thuê của cô không có ai là bình thường hết!
"Đại tiểu thư, chúng ta lên thôi!" Tatsu hoàn toàn không hề nhận ra.
"Á? Tatsu, khoan đã!"
Tatsu cứ như thể không nhìn thấy hai tên đàn ông vừa nhìn là đã thấy giống côn đồ ngồi xổm ở chân cầu thang trước mặt, trực tiếp đi qua bọn họ bước lên tầng hai.
"Ê! Các người tới đây làm gì!" Hai tên đàn ông trước cửa cũng không mù, bọn họ lập tức đứng lên, dùng vẻ mặt như hung thần ác sát chặn Tatsu lại.
"Chúng tôi tới thu tiền thuê nhà!" Tatsu hơi nghiêng đầu nhìn về phía hai tên côn đồ, gã ngẩng lên khiến kính râm trượt xuống một chút, đôi mắt hung ác cũng lộ ra.
Hai tên côn đồ bị dọa hoảng sợ, nhịn không được lùi về phía sau một bước.
Một tên trong đó thấp giọng hỏi nhỏ: "Thằng này có địa vị gì vậy, trông không dễ chọc chút nào?"
"Không biết......Mặc kệ, cứ để bọn nó lên đi. Dù sao hôm nay cũng có cả lão đại lẫn lão nhị ở đấy, nháo lên thì chỉ có chúng xui xẻo thôi!" Tên còn lại tiếp lời.
Hanada Saharuna câm nín, hai người không cần nói lớn như vậy đâu, cái gì tôi cũng nghe thấy hết rồi đấy!
Lại nói, hiện giờ cô càng không muốn đi lên thu tiền......Nhưng mà không lên thì không lấy được tiền của mình, cô sẽ càng bứt rứt khó chịu hơn......Kệ đi, chết thì chết, đánh không lại thì chạy!
Nghĩ như vậy, khi Tatsu gọi cô cùng nhau đi một lần nữa, Hanada Saharuna không hề do dự bước lên theo.
Tầng hai công ty tài chính Kurokawa cũng có người đứng thủ sẵn, Tatsu lại lớn tiếng nói bọn họ tới thu thuê. Lần này người bên ngoài còn chưa kịp tỏ vẻ, trong văn phòng đã truyền ra thanh âm.
"Ồ? Là cô chủ nhà sao? Vào đi!" Giọng nam tục tằng vang lên.
Hanada Saharuna theo Tatsu đi vào, bên trong sương khói quẩn quanh, căn phòng rộng rãi có tổng cộng hơn hai chục người đàn ông cả đứng cả ngồi. Có ngoài đôi mươi, cũng có ba bốn mươi tuổi, có mặc áo hoa in rồng in phượng, cũng có tây trang nhăn nheo dúm dó, nhưng trên mặt ai nấy cũng đều tràn ngập vẻ không dễ chọc.
Tầm mắt Hanada Saharuna nhanh chóng quét qua một lượt, đúng như dự đoán, cô nhìn thấy một đống tờ rơi cho vay tiền, hơn nữa lãi suất còn cao ngất ngưởng......Mẹ ơi, nơi này quả nhiên không phải công ty tài chính bình thường, rõ ràng là vay nặng lãi mà!
Hanada Saharuna cảm thấy răng hàm bắt đầu đau nhức, nghe nói hắc bang ở Nhật Bản là hợp pháp, hơn nữa còn có thể kinh doanh vay nặng lãi, thì ra là có thật. Ai mà ngờ một cảnh sát như cô lại có ngày chạy tới công ty vay nặng lãi thu thuê chứ!
Cuối văn phòng đặt một cái bàn làm việc, người đàn ông trung niên để râu ngồi trên ghế sếp tổng đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Không hề nghi ngờ gì nữa, lão đại ở đây chính là hắn!
Nhìn thấy Hanada Saharuna, người đàn ông trung niên hung ác đột nhiên lộ ra nụ cười hòa ái: "Ôi chao, đây không phải là Hanada-chan sao? Đã lớn như vậy rồi à! Ta nghe quản gia Hanada nói thời gian này là cháu đến thu tiền đúng không? Tới, lại đây!"
Hanada Saharuna hơi mở to hai mắt, sao người này lại có vẻ rất thân quen với cô vậy?! Xong đời, nhà cô không phải cũng là hắc đạo đấy chứ?
Không được đâu! Lúc cô tham gia kỳ thi đầu vào chắc chắn đã bị điều tra gia cảnh rồi mới đúng, một đứa nhà nòi xã hội đen thì làm gì được phép thi cảnh sát?!
Tuy rằng trong đầu một mảnh hỗn độn, nhưng Hanada Saharuna vẫn chậm rãi bước qua: "Xin lỗi......Cái đó, tôi không có ấn tượng gì với ngài cho lắm."
Người đàn ông trung niên cũng không để ý xua xua tay: "Cháu không nhớ cũng là đương nhiên. Lần đầu tiên ông Hanada mang cháu tới thu tiền cháu mới có 3 tuổi, còn không cao đến bắp chân ta. Cứ gọi ta là chú Kurokawa cũng được, công ty này là do ta tự tay lập nên!"
Nhắc tới ông nội Hanada, trên mặt người đang ông trung niên lộ ra chút thương cảm: "Không ngờ ông lão khỏe mạnh lại cứ như vậy ra đi. Ông ấy chính là một người tốt, tiếc là người tốt thì mệnh không dài....."
Nói tới đây, ông ta chú ý tới ánh mắt của Hanada Saharuna, ngừng đề tài rồi thu lại biểu cảm trên mặt cười nói: "Trước kia đều là ông lão mang theo quản gia Hanada tới thu tiền thuê, bây giờ thì đổi thành Hanada-chan, thời gian trôi nhanh thật đấy! Chỗ này của ta là thuê theo năm, tiền thuê năm nay đã chuẩn bị tốt rồi, cháu đợi chút." Nói rồi quay sang thanh niên bên cạnh hô một câu: "Nhóc con, mau đem tiền tới đây!"
Rất nhanh một thanh niên tóc nhuộm đỏ, môi xỏ khuyên đã cầm một cái vali đi tới.
Hắn đặt cái vali lên bàn, sau đó mở ra quay về hướng Hanada Saharuna, bên trong là từng xấp tiền mặt xếp chồng ngay ngắn.
Đồng tử Hanada Saharuna hơi co lại, má ơi, nhiều như vậy?!
Kurokawa giải thích nói: "Bên trong một nửa là tiền thuê nhà năm nay, nửa kia là tiền tiêu vặt ta cho cháu. Lúc ông lão qua đời ta có việc không kịp chạy về, cái này xem như là chút tâm ý nho nhỏ. Năm đó nếu không phải ông lão cứu ta, lại cho ta thuê lại nơi này với giá thấp thì ta đã sớm bỏ mạng rồi, sao có thể nên người được như bây giờ."
Trong mắt ông chú trung niên hung ác chảy ra một chút tình cảm: "Ta thiếu ông lão một cái mạng, cho dù ông ấy đã qua đời thì ân tình này cả đời ta cũng sẽ không quên. Hanada-chan, sau này nếu cháu có gặp khó khăn gì thì cứ tới tìm ta, chú đây sẽ bảo vệ cháu!"
Nói rồi còn cất giọng hô lên với đám người trong phòng: "Đã nghe thấy chưa! Sau này nếu có gặp được Hanada-chan trên đường thì liệu mà lễ phép đấy!"
"Dạ ——!!" Mọi người cùng nhau kêu vang, thiếu chút nữa khiến bụi trên trần rớt xuống.
Kurokawa vừa lòng gật gật đầu, một lần nữa nhìn về phía Hanada Saharuna: "Là như thế đấy, về sau Hanada-chan nhìn thấy người nào có hình xăm hoặc cửa hàng nào có logo chỗ này thì cứ trực tiếp báo tên mình là được. Ta sẽ báo với các cửa hàng bên dưới một tiếng, để bọn nó chiêu đãi cháu đàng hoàng!"
"Đúng rồi, đây là số di động riêng của ta, cháu lưu lại đi." Kurokawa đưa một tấm danh thiếp qua.
Hanada Saharuna nhận lấy danh thiếp, dưới ánh mắt của đối phương nhập số lưu vào điện thoại, sau đó lễ phép nháy máy.
Kurokawa cũng lưu số của Hanada Saharuna, sau đó lại phái thủ hạ đi lấy một túi trái cây cho cô mang về nhà ăn.
Hanada Saharuna lễ phép nhận lấy, sau đó lễ phép chào tạm biệt, cuối cùng lễ phép để Tatsu cầm cái vali đi về trước.
Toàn bộ người trong phòng đều nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt cô, Hanada Saharuna vẫn duy trì nụ cười trên mặt, vẫy tay chào lại từng người một.
Mãi đến khi bước ra ngoài đường, cô mới suy sụp quỳ xuống đất.
"Cái quỷ gì vậy chứ? Sao tự dưng lại nhiều giả thiết mới thế!" Hanada Saharuna sắp hỏng mất ôm lấy đầu mình: "Không cần khiến thẻ thân phận phức tạp thêm nữa đâu!"
Nói là phức tạp, không bằng nói là rất thật.
Mỗi người đều là một cá thể độc lập, nhưng bản thân con người đều có một mạng lưới các mối quan hệ khác nhau. Cha mẹ, bạn bè, đồng nghiệp, người yêu, sự tồn tại của họ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của "người này", mà quá trình trưởng thành của "người này" lại ảnh hưởng đến tính cách người đó.
Muốn diễn tốt "một người", điều đầu tiên cần thiết là phải hiểu rõ về cuộc đời, hơn nữa còn phải duy trì quan hệ cá nhân của họ.
Hanada Saharuna cuối cùng cũng hiểu ra sự âm hiểm của hệ thống, muốn diễn hoàn hảo nhân thiết gốc so với diễn kịch đóng phim có lẽ còn khó hơn nhiều!
Giết nhau đi!
"Đại tiểu thư, cô sao vậy?" Tatsu một tay cầm rổ trái cây, một tay xách vali hỏi, "Nếu mệt rồi thì hai nhà tiếp theo chúng ta đổi sang ngày khác cũng được!"
Hanada Saharuna ngẩng đầu nhìn Tatsu đầy tri kỉ, một lần nữa cảm thấy tên này ngoài mặt mũi hơi hung ác một tí, nhưng tính cách thật sự không tồi.
"Không sao.....Giải quyết một lần cho xong." Hanada Saharuna nhìn Tatsu tay xách vali: "Nhưng mà trước đó chúng ta vẫn nên tìm một ngân hàng gửi tiền vào đi. Cầm nhiều tiền theo như vậy cũng không tiện."
Chỗ này có khi cũng phải đến cả chục triệu, đổi sang nhân dân tệ đại khái cũng phải hơn hai triệu. Không ngờ cho thuê cửa hàng thôi cũng nhiều tiền như vậy......Chết tiệt, đáng lẽ có thể làm phú nhị đại ăn no chờ chết, vì cái gì còn đi làm cảnh sát vậy!
Sau đó, trong sự oán giận của Hanada Saharuna, hai người đã đi cất tiền, lại gửi rổ trái cây cho người quen của Tatsu rồi đến hai cửa hàng cho thuê khác. Hai nhà này cũng chẳng phải kinh doanh gì bình thường, một cái là hộp đêm, cái còn lại thì là quán bar chui.....
Kết thúc một buổi đi thu tiền nhà, Hanada Saharuna cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô ngước lên không trung thở dài một hơi.
Ông nội trên cao à, rốt cuộc ông tìm đâu ra được đủ mọi loại khách thuê rắc rối như này vậy.....
Một ngôi sao băng xẹt qua, Hanada Saharuna phảng phất nhìn thấy một ông lão giơ ngón cái lên cười vô cùng rạng rỡ.
Surprise!
-------------------------------------
Cùng lúc đó, ở khách sạn cao cấp Tokyo, cô gái tóc vàng mắt xanh đang vừa ngâm mình vừa uống rươu trong bồn tắm. Nét đẹp của cô vô cùng quyến rũ, môi đỏ in dấu lên thành ly rượu vang, tạo nên một loại mị lực khó có miêu tả được thành lời.
Lúc này, điện thoại đặt trên giá đột nhiên reo lên, cô vươn tay ra ấn nút trò chuyện.
"Alo?"
"Vermouth, là tôi." Đối diện truyền đến giọng nam trong trẻo.
Mỹ nhân tóc vàng mắt xanh nhíu mày lại: "Bourbon, không phải tôi đã nói với anh là trước khi thoát khỏi Sauza thì đừng liên lạc với tôi sao? Tôi nghe nói hôm qua anh mới mang theo hắn ra ngoài làm nhiệm vụ."
Hai người này chắc chắn vẫn còn dính với nhau!
"Xin lỗi xin lỗi, nhưng tôi cũng hết cách rồi. Tổ chức giao nhiệm vụ mới, cần cô giúp một tay.....Yên tâm đi, lần này không có Sauza đâu." Đầu dây bên kia nói.
Vermouth nhướng mày: "Ồ? Không phải Rum bảo anh làm bảo mẫu của Sauza sao? Gần đây tôi thấy anh ra ngoài đều mang hắn đi cùng, trông giống bố bỉm sữa lắm đấy. Sao lần này hắn lại không tham gia?"
Đối diện im lặng vài giây rồi nói: "Vốn dĩ Sauza cũng định tham gia, nhưng đêm qua hắn chạy đến quán bar uống rượu ẩu đả bị thương, phải đến bệnh viện khâu 5 6 mũi, nghe nói còn có chút chấn động não. Rum nói tiện để cho hắn khám đầu óc luôn, tốt nhất là ở lại một tuần, xác định không có vấn đề gì mới cho trở về."
"Ha ha ha ha ha!" Mỹ nhân tóc vàng nghe vậy ngửa đầu cười to, thiếu chút nữa không cẩn thận làm đổ ly rượu: "Đây đúng là tin tốt nhất mà tôi nghe được hôm nay! Cuối cùng Rum cũng ý thức được đầu óc Sauza có vấn đề rồi sao? Ha ha ha còn bảo hắn nằm viện kiểm tra một tuần, tốt nhất là cứ ở đó một hai năm luôn đi!"
"Thế thì sợ là không được rồi, dù sao thì tổ chức chúng ta đâu nuôi người nhàn rỗi." Đối diện nói ,"Như vậy nhiệm vụ lần này cô tham gia chứ?"
"Nể mặt anh mang đến cho tôi một tin vui như vậy, ok thôi." Vermouth nhấp một ngụm rượu: "Nội dung nhiệm vụ là gì?"
Dù sao thì gần đây cô cũng rất rảnh.
"Mấy ngày nữa sẽ có một thương nhân Trung Quốc tới Nhật Bản để mua viên kim cương vàng 'Golden Star' từ một người tên là Owada làm quà mừng thọ cha ruột 80 tuổi." Đối diện nói: "Tổ chức đã lấy được viên kim cương kia trên tay Owada, chúng ta phải ngụy trang thành Owada đến giao dịch với thương nhân Trung Quốc đó."
Còn phương thức để "lấy được" thì, đương nhiên là không hợp pháp rồi.
Động tác uống rượu của Vermouth khựng lại, cô nói về phía di động: "Tổ chức cũng không thiếu tiền, nhưng lại muốn chúng ta ngụy trang đến để giao dịch..... Tên thương nhân đó có gì đặc biệt sao?"
"Không hổ là cô." Đối diện nịnh một câu rồi tiếp tục nói: "Thân phận thương nhân kia đúng là có chỗ đặc biệt, ông ta là chủ tịch của một tổ chức phi chính phủ lớn ở Trung Quốc. Mấy năm gần đây tổ chức ta ở bên đó phát triển không tốt lắm, cảnh sát bên kia cũng rất cảnh giác, lần nào người của ta lẻn vào cũng bị bắt rất nhanh.
Ý của bên trên là muốn mượn tổ chức của thương nhân kia làm vỏ bọc để cho người của chúng ta có nơi ẩn nấp."
"Tôi hiểu rồi, là muốn nhân cơ hội kéo đối phương lên cùng một thuyền à.....Như vậy, thời gian và địa điểm giao dịch thì thế nào?" Vermouth hỏi.
"Buổi tối ngày kia, 8 giờ, quán bar GH."
Vermouth nhướng mày: "Nơi đó không thích hợp để giám định đá quý, đối phương tín nhiệm Owada như vậy?"
Nói chung khi mua đá quý phải chọn một chỗ có ánh sáng tốt thì mới tránh được việc mua phải đồ giả. Những nơi như quán bar ánh đèn lờ mờ còn có đủ loại màu sắc căn bản không thể nhìn rõ đá quý, càng đừng nói là phân biệt thật giả.
"Tên Owada kia nói thương nhân Trung Quốc đó muốn trước khi giao dịch cùng hắn uống một ly...." Bourbon dừng một chút rồi nói, "Bên Trung Quốc hình như có một câu là càng uống nhiều thì càng thêm thân, bọn họ rất thích bàn chuyện làm ăn trên bàn nhậu."
"Hừ, bởi vì đàn ông một khi say rồi thì đầu óc không tỉnh táo nữa chứ sao..... Người Trung Quốc giảo hoạt. Đến lúc đó phải dựa vào Bourbon anh rồi, tôi không thích uống rượu với đàn ông.... Hôm đó nhớ đến khách sạn đón tôi sớm chút, tôi sẽ hóa trang giúp anh." Vermouth nói rồi nhấn kết thúc cuộc trò chuyện.
Khi Vermouth đang định uống tiếp thì phát hiện ra ly đã cạn, cô vươn tay ra cầm lấy chai rượu vang bên cạnh lên, một lần nữa rót đầy.