Kaito Kid siết chặt nắm tay nhìn người trước mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Tên này đúng là âm hồn không tan! Chỉ cần hắn xuất hiện ở gần phòng an toàn là ông ta chắc chắn sẽ xuất hiện! Khiến hắn không thể thoát thân đi trang bị nút bấm!
Kaito Kid chịu đựng nở nụ cười miễn cưỡng: "Hách Hữu Càn tiên sinh! Sao ông trông có vẻ nhàn nhã vậy? Kaito Kid sắp tới trộm đá quý của bạn ông, chẳng phải ông nên canh giữ bên người ông ấy sao?"
Cho nên mau cút đi! Hắn tức đến nỗi không màng đến thiết lập nhân vật mà kêu hẳn họ tên ra rồi.
Hách Hữu Càn cầm hoa hồng trên tay, bước từng bước đên trước mặt Kaito Kid, ra vẻ tiêu sái lượn một vòng quanh hắn, thâm tình trìu mến nói: "Kaito Kid sao có thể quan trọng bằng cô Numata được? Bây giờ đã là giữa trưa rồi, không bằng chúng ta cùng đi ăn một bữa để gia tăng tình cảm?"
Nói rồi ông ta liền muốn dùng trò cũ kéo tay Kaito Kid, lại bị hắn nhanh chóng né tránh.
Nhìn cái tên đánh mãi không chết trước mặt này, Kaito Kid nheo mắt lại. Phiền quá đi, đánh ngất trước đã rồi tính!
Nghĩ như vậy, hắn đưa mắt sang Hách Hữu Càn rồi nở nụ cười ngượng ngùng: "Cái đó, Hách tiên sinh, tôi có vài lời muốn nói với ông, không bằng chúng ta cùng đến chỗ nào đó yên tĩnh chút để tâm sự?"
Giọng điệu của hắn vô cùng mờ ám, nếu là đàn ông háo sắc thật chắc chắn sẽ tung tăng chạy theo ngay. Đối với loại này thì Kaito Kid rất có nghiệm.
Nhưng ngay lúc Kaito Kid đang chuẩn bị lừa người ta vào toilet gây mê như ngày thường, cái vị tỏa ra hormone dầu mỡ nồng nặc kia lại đứng bất động.
"À, không cần đâu." Người đàn ông giơ tay lên, cự tuyệt bằng vẻ mặt đương nhiên.
"Hả??" Kaito Kid trừng lớn mắt, xoay người lại nói: "Tôi đang mời ông đó! Vì cái gì ông lại từ chối?!"
Người đàn ông lộ ra biểu tình ngượng ngùng: "Tuy rằng ngoài miệng thì nói vậy, nhưng kỳ thật nội tâm tôi lại rất truyền thống. Mới quen biết một ngày đã đến chỗ tối tăm làm mấy việc xấu hổ, vậy thì không được đâu ~~"
Kaito Kid tức đến trợn trắng mắt, mẹ nó vừa gặp đã đẩy người ta lên tường cưỡng hôn thì có cái rắm mà truyền thống! Hơn nữa vì cái gì lúc này lại đổi sang nhân thiết đáng yêu vậy hả? Không dễ thương chút nào đâu ông chú!
"Ha hả, nhưng mà tôi đột nhiên muốn cùng Hách tiên sinh giao lưu chút ấy mà." Kaito Kid nắm lấy cổ tay Hách Hữu Càn, 5 ngón tay miết chặt đến nổi gân xanh, nở nụ cười xán lạn cực kỳ tiêu chuẩn.
"...... A." Số 5 chớp chớp mắt, lực độ trên cánh tay khiến cậu không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
【Thổ hào Đông Bắc [5]: Tôi lật xe, Kaito Kid tức sắp chết rồi. Xong đời, chắc chắn hắn định kéo tôi vào một góc trùm bao tải đánh!
Trùm dầu mỏ [10]: Dù sao cũng là học sinh cấp 3, có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đúng là không dễ. Nhưng mà với phong cách của hắn hẳn sẽ không trùm bao tải đâu, cùng lắm là gây mê ông rồi l.ột sạch quần áo chừa mỗi cái quần xì, để cho ông mất mặt mà thôi~
Thổ hào Đông Bắc [5]: Thế còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Mau tới giúp tôi đi, chẳng lẽ mấy ông cứ định đứng nhìn tôi bị Kaito Kid đánh ngất thật? Nếu mấy người không tới, tôi chỉ có thể hô lên khiến tên này bại lộ! Đến lúc đó kế hoạch của chúng ta sẽ không dùng được nữa!
Đại địa chủ [15]: Tôi tới, chờ.】
"Mau đi nào Hách tiên sinh~" Kaito Kid gắt gao giữ chặt Hách Hữu Càn kéo về phía hành lang bên cạnh.
Hách Hữu Càn dùng sức dẫm trên mặt đất liều mạng chống cự: "Cái này, so với vào chỗ nào đó giao lưu, tôi cảm thấy cùng đi ăn trưa vẫn tốt hơn!"
Chỗ nhiều người chắc chắn đối phương sẽ không thể xuống tay!
"Không, tôi cảm thấy Hách tiên sinh nói đúng, nam nữ trưởng thành không nên lãng phí thời gian đưa đẩy vô nghĩa, chúng ta phải trực tiếp một chút!" Kaito Kid gắng sức kéo mạnh.
Thời khắc này, vị trí của hai người hoàn toàn đảo lộn.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc lại vang lên: "Hách thúc thúc, ông lại quấy rầy cô Numata! Không phải tôi đã nói đừng làm như vậy nữa rồi sao?!"
Thanh niên tóc đen chạy nhanh đến kéo Kaito Kid ra, chỉ vào Hách Hữu Càn đang ngớ người, lớn tiếng nói: "Ông lôi kéo cô Numata không buông là muốn đưa cô ấy đi đâu?"
【 Thổ hào Đông Bắc [5]:......Số 15 ông mù sao, là Kaito Kid kéo tôi mà!】
Thanh niên tóc đen cũng không thèm để ý, xoay người nghiêm túc nhìn về phía Kaito Kid: "Cô Numata không sao chứ? Ông ta có làm chuyện gì không hay với cô không?"
Kaito Kid trầm mặc, nếu lúc này mà thừa nhận mình kéo người ta vào trong góc, vậy thì không phải sẽ lộ ra mình có vấn đề sao?
Hắn chỉ tốn một giây liền hạ quyết định, dưới ánh mắt dò hỏi của thanh niên tóc đen, hắn đột nhiên che mặt mình lại chỉ vào Hách Hữu Càn khóc lóc kể lể: "Là ông ta, ông ta vừa rồi tự dưng xuất hiện kéo tôi đi, nói muốn vào một chỗ để giao lưu! Tôi rõ ràng đã nói không muốn, nhưng ông ta vẫn quấn lấy tôi!"
Hách Hữu Càn hít một ngụm khí lạnh.
【 Thổ hào Đông Bắc[5]: Kaito Kid sao còn không biết xấu hổ hơn cả tôi vậy?!】
Thanh niên tóc đen nhíu mày, đỡ bả vai Kaito Kid quay đầu vứt cho Hách Hữu Càn một ánh mắt chỉ trích: "Không thể tin nổi ông lại làm ra chuyện vô đạo đức như này! Đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm! Tôi sẽ không làm bạn cùng loại người như ông!"
Anh ta tức giận rút điện thoại ra: "Alo, Suzuki tiên sinh phải không? Hách thúc thúc cảm thấy không thoải mái, ông có thể gọi bảo vệ tới đưa ông ấy đi không? Đúng vậy, ông ấy cần đến phòng y tế nghỉ ngơi chút. Hơn nữa tôi lo Kaito Kid sẽ dùng thân phận ông ấy để lẻn vào, cho nên tốt nhất cứ giữ ông ấy ở phòng y tế là được!"
Hiệu suất làm việc của tập đoàn Suzuki đúng là rất cao, chưa đến 3 phút sau đã có hai bảo vệ đến mang Hách Hữu Càn giãy giụa rời đi.
【 Thổ hào Đông Bắc [5]: Số 15, ông bán đồng đội đấy à?!
Đại địa chủ [15]: Giá trị của ông đã hết, xuống sân khấu đi.】
Thanh niên tóc đen hoàn toàn không bị chuyện này ảnh hưởng, quay đầu mỉm cười nhìn Kaito Kid: "Cô Numata, không sao nữa rồi."
Kaito Kid thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thành công đá cái tên đáng ghét kia biến đi, hắn có thể tiếp tục làm việc rồi!
Nghĩ như vậy, Kaito Kid nói lời cảm ơn với thanh niên tóc đen, sau đó nhẹ bước đi đến phòng an toàn.
Nhưng hắn vừa mới đi được hai bước liền cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn thanh niên tóc đen phía sau cười xấu hổ: "Đái tiên sinh sao lại đi theo tôi vậy?"
Thanh niên tóc đen hơi thẹn thùng: "Qua chuyện vừa rồi, tôi cảm thấy nếu cô Numata mà đi một mình thì quá nguy hiểm. Dù sao thì tôi cũng không có việc gì để làm, vậy thì để tôi đi kiểm tra cùng cô đi. Xin đừng từ chối, tôi sẽ chỉ yên lặng đi theo cô thôi, không làm cô vướng tay vướng chân." Có thể nói là vô cùng tri kỷ.
Kaito Kid cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
- ------------------------------------
"Cái gì, ông thật sự từng nhìn thấy cái thùng như này rồi sao?" Trong chợ đồ gỗ, Edogawa Conan giơ cao di động, bên trên là hình chụp phía trong vật chứa được cắt ra từ video.
Amuro Tooru đang dò hỏi cách đó không xa nghe được lập tức chạy tới: "Có manh mối rồi?"
"Vâng!" Edogawa Conan gật đầu, tiếp tục quay đầu hỏi người trước mặt: "Ông ơi, ông nhìn thấy thứ này ở đâu vậy? Có biết ai làm ra không? Phương thức liên lạc với người đó thì sao?"
Ông lão thợ mộc bị Edogawa Conan hỏi dồn dập làm cho có chút choáng váng: "Cháu bé, từ từ thôi, chậm một chút! Ta không nghe rõ lắm!"
Edogawa Conan nhẫn nại lặp lại một lần nữa.
Lần này thợ mộc mới gật gật đầu đáp: "Đúng là ta đã gặp qua, nhưng mà nói là nhìn thấy, không bằng nói chính chúng ta là người làm ra nó!"
Edogawa Conan và Amuro Tooru mở to hai mắt, Edogawa Conan vội vàng nói: "Là các ông làm? Làm cho ai thế ạ?!"
"Tập đoàn Suzuki." Thợ thủ công nói: "Đây là kiện hàng được bọn họ đặt cho triển lãm khoa học kỹ thuật."
"Bọn họ đặt làm mấy cái thùng này để làm gì vậy?" Amuro Tooru hỏi.
Ông lão ngẫm nghĩ: "Ta nhớ người phụ trách đặt hàng có nói, vì để cho quang cảnh tòa nhà nơi tổ chức triển lãm mang màu sắc khoa học hơn, cho nên tất cả đồ gỗ đều phải đặt làm riêng. Loại thùng được phủ một lớp sơn kim loại màu bạc này chính là được dùng để làm chậu trồng hoa."
"Loại chậu này chỉ cung cấp cho tập đoàn Suzuki sao?"
"Đúng vậy, bởi vì thời gian rất gấp, mọi người phải tăng ca làm thêm giờ mới hoàn thành xong đơn hàng này. Không nhiều không ít, vừa vặn 1000 cái!" Ông lão thợ thủ công nói: "Lúc ấy người phụ trách tự mình kiểm kê rồi mới chở đi, không có sai sót đâu."
Edogawa Conan chống cằm suy nghĩ, thùng gỗ là đặt làm, số lượng lại cố định từ đầu. Nói cách khác vật chứa giam giữ người bị hại không phải do The Gravedigger tùy tiện nhặt được, mà là ăn trộm có chủ đích. Nhưng mà dùng loại thùng kín nào cũng có thể khiến nạn nhân tử vong, vậy thì tại sao hắn lại muốn dùng thứ này để giấu người?
"Anh Amuro, anh thấy thế nào?" Edogawa Conan đưa ra nghi vấn của mình.
Amuro Tooru lắc đầu: "Anh không nghĩ ra, chuyện này không phù hợp với hành vi của The Gravedigger......Xem ra phải gọi cho thanh tra Megure, để bọn họ thẩm vấn kỹ càng hung thủ còn lại. Đối phương nhất định còn giấu cái gì đó!"
Khi Edogawa Conan đang gọi điện báo manh mối cho thanh tra Megure, Amuro Tooru lại đứng tự hỏi.
Vật chứa mà The Gravedigger dùng lần này là cố ý, hắn đặc biệt chọn chậu trồng hoa mà tập đoàn Suzuki đặt làm riêng, có nghĩa là triển lãm khoa học kỹ thuật này có một ý nghĩa đặc biệt đối với hắn. Bây giờ người bị hại đang di chuyển, vậy chẳng lẽ đích đến của đối phương là triển lãm khoa học kỹ thuật Suzuki?!
Amuro Tooru ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa cao ốc triển lãm.
- ------------------------------------
"Có hồi âm." Hanada Saharuna vừa dứt lời, Narihisago và Matsuda Jinpei đã lập tức nhìn về phía cô. Narihisago Akihito còn trực tiếp bổ nhào về bên cạnh.
"Thanh tra Hanada, đối phương nói thế nào?!" Narihisago Akihito vội vàng hỏi: "Có tin tức rồi sao?"
"Bạn tôi nói tín hiệu phát sóng trực tiếp đang ở trên đại lộ Tookyo, hơn nữa vẫn luôn di chuyển về hướng đông." Hanada Saharuna nói.
"Đại lộ Tokyo? Nếu đã xác định được tuyến đường, tôi có thể lập tức liên hệ cấp trên tiến hành phong tỏa!" Narihisago Akihito vui mừng, có vị trí cụ thể là bọn họ có thể tiến hành truy bắt chính xác rồi!
Nhưng lúc anh đang muốn lấy di động ra gọi điện đã bị Hanada Saharuna ngăn lại: "Không cần đâu thanh tra Narihisago, đối phương đã dừng lại."