"Không có gì ngoài ý muốn, theo tôi một chuyến nhé, Kaito Kid?"
Lời của Hanada Saharuna dọa cho Kaito Kid và Edogawa Conan ngây người. Mặt Kaito Kid cứng lại, lùi về phía sau một bước: "C,cô cảnh sát, cô nhầm lẫn gì đúng không? Sao tôi có thể là Kaito Kid chứ ha ha ha....."
Không thể nào, sao có thể nhận ra được?!
Hanada Saharuna kéo còng tay cười nói: "Không cần giả vờ, nhìn cách cậu ăn mặc xem —— búi tóc tỉ mỉ, áo sơ mi cài nút trên cùng, trời nóng như vậy còn mặc khoác vest đen dài tay, chân váy chữ A dài đến đầu gối, quần tất 120D không lộ da thịt. Đây rõ ràng là một người tràn ngập phong cách bảo thủ từ đầu đến chân.
Hơn nữa vừa rồi cậu nói mình là trợ lý phụ trách chung của triển lãm, nói cách khác các hạng mục công việc lớn nhỏ đều do người này đảm nhận. Một người phụ nữ từ cách ăn mặc đã mang đến cho người khác cảm giác không dễ nói chuyện như này thì chắc hẳn bà ấy phải có cá tính rất mạnh mới ngồi được vào chức vị đó.
Nếu một người như vậy bị người ta bắt gặp chuyện xấu hổ còn bị cảnh sát nói [Lấy lí do đồi phong bại tục đưa đến sở cảnh sát] thì phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ không phải bụm mặt hô to [Vì cái gì lại kết tội tôi], mà là đứng lên lớn tiếng chỉ trích tôi đang bôi nhọ danh dự."
"Cho nên, tuy rằng đã sắm không ít vai phụ nữ, nhưng cậu Kaito Kid đây tựa hồ chưa hiểu biết phụ nữ cho lắm đâu." Hanada Saharuna kéo Kaito Kid dậy, sau đó bắt lấy cổ tay hắn: "Lần biểu diễn này —— không đạt tiêu chuẩn!"
"Ôi chao ôi chao ~ Cũng không dễ dàng mà ~" Kaito Kid gỡ bỏ biểu tình kinh hoảng, đeo kính một mắt lên rồi đột nhiên đập cái gì đó trên mặt đất..
"Khụ khụ khụ......!" Hanada Saharuna và Edogawa Conan bị sương khói mịt mù tấn công không chút phòng bị, sặc khí ho khan.
Đáng ghét, không phải là bom sáng mà là đạn khói?!
Nhìn bộ dáng chật vật của mọi người, "Numata" trong màn sương nở nụ cười, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Bị cô cảnh sát đây phát hiện mất rồi, thật hết cách, nhưng tôi cũng đang vừa vặn muốn đổi một thân phận khác. Vậy đi, đêm nay chúng ta gặp lại ~"
"Phanh" một tiếng, sương khói tan đi, trong phòng chỉ còn lại một đóa hồng đỏ.
"Chậc, để hắn thoát rồi." Hanada Saharuna không vui bĩu môi, tuy vậy cô cũng không phải muốn bắt hắn thật, dù sao thì bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Được rồi, anh trai này, phiền anh đi xuống phòng điều khiển ở tầng 1 tìm một người là thanh tra Nakamori, nói với ông ấy trợ lý của ngài Suzuki là do Kid ngụy trang thành giúp tôi. Cái tên kia chắc chắn lại chuẩn bị biến thành người khác để tiếp tục ẩn nấp rồi, nhớ nhắc ông ấy nâng cao cảnh giác chút." Hanada Saharuna xua xua tay với thanh niên tóc đen rồi kêu Edogawa Conan rời đi: "Chúng tôi còn có việc phải làm, không tiễn."
【 Đại địa chủ [15]: Hanada bà cứ đi như vậy? Không bắt Kaito Kid cùng bọn tôi sao? Số 10 có thể phân biệt được hóa trang, nếu bà nghiêm túc thì chắc chắn có thể bắt được hắn đó.
Hanada Saharuna [1]: Thôi đi, Kaito Kid cùng lắm chỉ là một thằng nhóc trộm đá quý, dù sao thì hắn cũng sẽ còn quay lại. Bắt hay không bắt thì cũng như nhau......Hơn nữa bây giờ tôi còn phải đi tìm Narihisago Muku, việc này quan trọng hơn. Tôi bận lắm, mấy ông cứ diễn kịch cho tốt đi, xong việc lại nói chuyện.】
Hanada Saharuna và Edogawa Conan rời đi, chỉ còn lại thanh niên tóc đen ở một mình trong phòng. Cậu đứng đó một lát rồi mở kênh chat ra.
【 Đại địa chủ [15]: Kaito Kid bị Hanada phát hiện, đã chạy thoát. "Numata tiểu thư" xuống sân rồi.
Trùm dầu mỏ [10]: Hanada cũng tới đây? Nhỏ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, muốn cùng chúng ta chơi sao?!
Thổ hào Đông Bắc [5]: Bắt Kid, ăn khuya, bày trò bày trò bày trò!
Đại địa chủ [15]: Không phải, Hanada tới đây là vì Narihisago Muku, hơn nữa Edogawa Conan cũng tới. Hình như The Gravedigger giấu Narihisago Muku ở trong tòa nhà....
Khó trách cảnh sát lại đột nhiên nói Kid giấu đồ ở bên trong, xem ra là để che giấu hành động của bọn họ. Có khi chúng ta đụng phải kịch bản movie rồi, tòa nhà Suzuki phỏng chừng sắp sụp, xem tình hình rồi mang Chân Thổ Hào rời đi thôi.
Thổ hào Đông Bắc [5] / Trùm dầu mỏ [10]:.........Conan-kun càng ngày càng mạnh, Suzuki-chan càng nhiều tai ương.】
Đoạn nhạc đệm nhỏ đã qua, Hanada Saharuna và Edogawa Conan tiếp tục kiểm tra chậu trồng hoa ——12 tầng đều vẫn không có thu hoạch gì, hai người chỉ có thể tiếp tục đi lên.
Lại một lần nữa leo thang bộ, Edogawa Conan nhớ tới đoạn hội thoại bị cắt ngang vừa rồi, trộm nhìn Hanada Saharuna một cái, lấy hết can đảm hỏi: "Cái đó, thanh tra Hanada, về chuyện bác Mori ban nãy......"
"Conan." Hanada Saharuna ngắt lời Edogawa Conan, quay đầu cười cười với cậu: "Chị cảm thấy nói chuyện phiếm thì để sau, bây giờ chúng ta nên tập trung tìm em Narihisago thôi, được chứ? Bởi vì Kaito Kid nên chúng ta đã lãng phí không ít thời gian rồi."
Nói rồi cô mặc cô Edogawa Conan, tiếp tục chạy lên.
Edogawa Conan ngẩn người, vội vàng theo sau: "...... Chờ, chờ em với thanh tra Hanada!"
- ------------------------------------
So với hai người Hanada Saharuna bị cản trở, Amuro Tooru lại rất trôi chảy. Anh đã kiểm tra xong tầng 28, đang chuẩn bị hướng lên trên, hiệu suất cực kỳ cao.
Mà Matsuda Jinpei bên này đang ngồi trước máy tính xem video giám sát để tìm kiếm manh mối, Narihisago Akihito ngồi chống cằm trước mặt bàn cũng chăm chú nhìn màn hình.
Lúc này thanh tra Nakamori đi đến: "Thế nào? Có phát hiện gì chưa?"
"Không tìm được The Gravedigger, nhưng lại phát hiện được vài người rất kỳ quái. Một người phụ nữ vẫn luôn đi loanh quanh bên ngoài căn phòng đầy cảnh sát trên tầng cao nhất. Bên cạnh còn có hai người đàn ông đi theo trình diễn kịch bản tranh đoạt cẩu huyết." Matsuda Jinpei nhìn màn hình nói.
Nakamori Ginzo đi tới nhìn thấy thì lập tức giải thích: "À, người phụ nữ kia là Kaito Kid ngụy trang, loại ra đi. Hai người còn lại thì là bạn của thương nhân Trung Quốc chủ nhân của viên đá quý.
Bởi vì Kaito Kid ngụy trang thành trợ lý của ngài Suzuki, còn là phụ trách cho triển lãm, cho nên lúc trước chúng tôi vẫn luôn cho rằng cô ta muốn kiểm tra hệ thống an ninh. Bây giờ xem ra đúng là có chút kỳ quái!"
"Hờ ~ Đúng là khó cho các ông, có thế này cũng không nhìn ra." Matsuda Jinpei vừa nói, sắc mặt Nakamori Ginzo đã trở nên khó coi.
Narihisago Akihito vội vàng ngắt lời: "Thanh tra Matsuda, Kaito Kid giao cho thanh tra Nakamori là được, chúng ta tìm The Gravedigger tiếp đi!"
Làm ơn đi, con gái của anh còn đang đợi anh đến cứu, có thể tập trung một chút được không?! Nếu không phải lý trí cuối cùng đè Narihisago Akihito lại thì anh đã phát hỏa rồi. Lý trí nói cho anh biết lúc này càng vội vàng càng dễ bỏ lỡ manh mối, nhưng anh thật sự sắp không khống chế được chính mình nữa!
Matsuda Jinpei không nói gì, đột nhiên ánh mắt anh bị một bóng dáng trên màn hình hấp dẫn, ngồi thẳng người dậy ấn nút tạm dừng.
Narihisagio Akihito giật mình, rất nhanh đã vội truy vấn: "Thanh tra Matsuda, phát hiện ra gì sao?"
Chẳng lẽ là tìm được con gái rồi?! Anh nhìn theo tầm mắt của Matsuda Jinpei về phía màn hình, chỉ thấy trên hành lang không có một bóng người, biểu tình kinh hỉ của anh cũng cứng lại.
Thanh tra Nakamori cũng ngó vào: "Không phải là không có gì sao?"
Matsuda Jinpei không để ý đến hai người, dùng con trỏ chuột zoom vào tấm kính phản chiếu cánh cửa ở cuối hành lang. Trên đó là bóng của một thanh niên đội mũ lưỡi trai, đang cúi đầu đẩy một cái chậu hoa vào góc ngoặt.
Narihisago Akihito nắm chặt mép bàn: "Người đẩy chậu hoa kia chính là Kazuta Haruka!" Anh nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: "Tên đó nhất định là cố ý tránh camera, cho nên lúc trước mới không ghi lại được tung tích của hắn. Cái chậu trồng hoa trên xe đẩy kia nhất định là vật chứa nhốt Muku. Ảnh này là được chụp lại lúc mấy giờ? Còn nữa, đây là tầng mấy?"
"Lúc đó là 3 giờ 40 phút, tầng 27." Matsuda Jinpei nhìn thời gian: "Bây giờ đã là 5 rưỡi, gọi cho mấy người Hanada đi, Narihisago Muku bị giấu ở tầng 27 trở lên!"
- ------------------------------------
"Tầng 27 trở lên?!" Hanada Saharuna vừa cùng Edogawa Conan kiểm tra xong tầng 18 lau mồ hôi: "Chết tiệt! Phí công rồi! Bây giờ bọn tôi sẽ lên hội hợp với tên Amuro kia!"
"Hanada, mấy người thanh tra Megure tới rồi, đang lặng lẽ sơ tán đám đông. Bởi vì người đến triển lãm quá nhiều, phòng trường hợp The Gravedigger phát hiện ra không đúng, cho nên bên đó cần rất nhiều thường phục. Bọn họ tạm thời không rảnh tới chi viện các cô, các cô phải cẩn thận chút." Matsuda Jinpei vừa ấn thang máy vừa nói: "Bây giờ tôi sẽ qua chỗ cô."
Hanada Saharuna đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.
Edogawa Conan cũng vừa gọi điện thoại xong, cậu ngẩng đầu nhìn Hanada Saharuna: "Thanh tra Hanada, anh Amuro đang ở tầng 30 đợi chúng ta!"
Hanada Saharuna thở dài một hơi thật sâu: "Xem ra bây giờ không thể không đi thang máy."
Bọn họ cũng đâu thể chạy bộ mười mấy thầng được.
5 phút sau, Amuro Tooru ở tầng 30 nhìn thấy Edogawa Conan đỡ Hanada Saharuna mặt mũi trắng bệch bước ra khỏi thang máy.
"......Cô không sao chứ?" Amuro Tooru hỏi.
Vì cái gì sắc mặt lại khó coi như vậy?
Hanada Saharuna vừa đặt chân lên mặt đất liền sống dậy, xua xua tay: "Không sao không sao, anh kiểm tra thế nào rồi? Có thu hoạch gì không?"
Nếu The Gravedigger mang chậu trồng hoa lên trên tầng 27, vậy thì Narihisago Muku đương nhiên cũng bị giấu ở tầng cao. Amuro Tooru phụ trách kiểm tra tầng cao so với bọn cô có ưu thế hơn.
Amuro Tooru lắc đầu: "Tôi đã kiểm tra đến tầng 30, không có phát hiện gì. Hẳn là ở trên tầng cao hơn."
"Đinh ——" Cửa thang máy lại mở ra, ba người quay đầu liền nhìn thấy Matsuda Jinpei.
Matsuda Jinpei vừa đi về phía họ vừa nói: "Để tránh cho The Gravedigger nhận ra nên Narihisago đã ở lại bên dưới. Vừa rồi bọn tôi xem phát sóng trực tiếp, Narihisago Muku không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên cảm xúc trở nên không ổn định, dưỡng khí đang tiêu hao nhanh hơn.
Lúc tôi lên con bé đã bắt đầu dùng đến bình dưỡng khí cuối cùng. Narihisago nói loại bình dưỡng khí này chỉ có thể kiên trì được 3 tiếng, hơn nữa cảm xúc của Narihisago Muku còn đang mất kiểm soát. Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, cần phải tốc chiến tốc thắng."
Matsuda Jinpei liếc mấy người một cái: "Chúng ta có 4 người, bây giờ còn dư lại 8 tầng, tầng 46 là chỗ đặt nhiều chậu trồng hoa nhất. Để cho an toàn vẫn nên chia thành 2 tổ, Conan và Hanada một tổ, tôi và Amuro một tổ. Bọn tôi sẽ phụ trách 6 tầng bên dưới, hai tầng trên giao cho cô, kiểm tra xong chúng tôi sẽ lên tầng 46 hội hợp với hai người."
"OK!" Hanada Saharuna làm một thủ thế, bế Edogawa Conan lên đi vào thang máy.
Matsuda Jinpei vừa muốn đi vào thì nhìn thấy Hanada Saharuna mỉm cười nhanh chóng ấn nút đóng cửa. Tay của cô giống như được gắn động cơ, ý tứ từ chối đi chung được biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn.
"......" Matsuda Jinpei.
"Anh đi cái bên cạnh." Hanada Saharuna cách một cánh nửa nói với Matsuda Jinpei.
Cửa thang máy hoàn toàn bị đóng lại, Amuro Tooru hỏi Matsuda Jinpei: "......Cô ấy ghét cậu thế à?"
Không ngờ cuộc sống nơi làm việc của bạn anh lại gian khổ như vậy.
Matsuda Jinpei nhíu mày lại: "Gần đây tôi đâu có đắc tội gì cô ấy.......Chẳng lẽ là do sáng hôm nay?"
Amuro Tooru duỗi tay ấn nút thang máy bên cạnh, 30 tầng đã kiểm tra xong, bọn họ muốn lên tầng 32: "Chuyện gì?"
"Hôm nay con nhóc đó tay chân bất cẩn, làm rớt túi xách xuống đất khiến đồ bên trong rơi hết ra ngoài. Lúc tôi nhặt lên giúp thì có trêu cô ấy một câu ví tiền trông rất nam tính, chắc là ghi hận trong lòng rồi.........Quá nhỏ nhen." Matsuda Jinpei nói.
Động tác Amuro Tooru dừng một chút: "Ví tiền?"
Matsuda Jinpei nhìn con số hiển thị trên thang máy cười nhạo một tiếng: "Ừ, không biết là ví tiền của tên nào. Hermès, màu đen, phong cách cổ điển, vừa nhìn đã biết là kiểu thanh cao sẽ thích. Trên ví không có mùi nước hoa, không phải cố ý mua để làm ra vẻ, hẳn là phái thực dụng, cũng không phải quá trẻ tuổi.
Đàn ông lớn tuổi ở Nhật càng thích Montblanc hơn, cho nên chủ nhân ví tiền chắc cũng không quá già, tầm khoảng 30-40 đi?"
Chủ nhân ví tiền - 29 tuổi - Amuro Tooru, bỗng dưng cảm thấy bạn tốt có sức quan sát quá mạnh cũng không phải chuyện gì tốt.
Không ngờ hôm nay mùi tinh dầu trên người bị Edogawa Conan phát hiện manh mối, ngay cả ví tiền đánh rơi ở nhà Hanada Saharuna cũng bị bạn mình phát hiện. Amuro Tooru cảm thấy lời hứa giữ bí mật với Hanada Saharuna sáng nay đang tràn ngập nguy cơ.
May là Matsuda Jinpei chưa bao giờ nhìn thấy ví tiền của anh, vẫn còn có thể tiếp tục nói dối.
Đúng lúc này, Matsuda Jinpei đột nhiên hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
"Cái gì?" Amuro Tooru theo bản năng lặp lại.
Matsuda Jinpei nhìn anh một cái: "Tôi hỏi cậu thấy chuyện ví tiền này thế nào?"
Anh bổ sung: "Bình thường Hanada vừa tan tầm là bóng dáng đã mất tăm. Nhưng hôm qua Sato mời đi ăn ở quán thịt nướng mới mở thì lại cực tuyệt. Con nhóc kia đối với đồ ăn miễn phí thì sức kháng cự bằng 0, nếu là lúc trước thì tuyệt đối không có chuyện như vậy phát sinh.
Hôm sau trên người cô ấy nhiều thêm một cái ví tiền của đàn ông, nghĩ thế nào cũng thấy có vấn đề. Quan trọng nhất chính là sau khi bị tôi phát hiện còn nói dối gần đây ví tiền bạn trai đang là mốt. Nếu trong lòng không có quỷ thì chắc chắn sẽ không tùy tiện nói như vậy.......Không phải cậu rất am hiểu suy luận sao? Tới phân tích chút đi."
Phân tích cái gì, phân tích ra ví tiền là của tôi sao?
Amuro Tooru trầm mặc hai giây, nói: "Nếu thật sự là ví tiền bạn trai thì, với tính cách của thanh tra Hanada hẳn sẽ không nói như vậy."
"Đinh ——" Thang máy đã tới rồi, Matsuda Jinpei đi vào trước, Amuro Tooru theo sát phía sau.
"Tôi cũng nghĩ vậy đấy." Matsuda Jinpei đút tay vào túi: "Hơn nữa con nhóc Hanada này, ngày thường hay chơi với mấy người Sato, thời gian nghỉ trưa ngoại trừ xem tin tức với cày phim ra thì căn bản không cầm di động. Nếu là đang yêu đương thì ít ra cũng phải nhắn tin linh tinh gì đó chứ không phải sao? Trông rõ ràng là bộ dáng cẩu độc thân mà."
Chân đạp 5 thuyền, nam nữ ăn cả còn chơi SM là cẩu độc thân? Đây là chuyện cười gì vậy?
Amuro Tooru nhìn bóng dáng Matsuda Jinpei, cảm thấy bạn thân mình ở phương diện nào đó đúng là mù đến hết nói nổi......Đợi đã, cũng có thể là do Hanada Saharuna che giấu quá tốt mới đúng.
Amuro Tooru nhíu mày nghiêm túc tự hỏi.
Chia người yêu thành bảng biểu, chỉ cho đối phương liên lạc với mình vào buổi tối, chính là vì để không bị bại lộ vào lúc đi làm sao? Từ lúc bắt đầu đã suy xét khả năng bại lộ? Dù sao thì ở Sở Cảnh sát cũng có rất nhiều người có mắt quan sát mạnh.
Nhưng ngay cả Matsuda Jinpei cũng không thể nhìn ra, thậm chí còn không hoài nghi chút nào về phương diện nam nữ, xem ra Hanada Saharuna giấu được rất kỹ.
Trước ví tiền của anh, hẳn là cô vẫn luôn chú ý không đem theo bất kỳ đồ vật khác phái nào sẽ khiến người khác hoài nghi trên người......Như vậy thì trong nhà cô chắc cũng không có dấu vết nào.
Ở khả năng che giấu này đúng là có thể so sánh với nằm vùng. Chẳng lẽ nếu ngoại trừ vấn đề phẩm hạnh ra thì Hanada Saharuna rất thích hợp làm nằm vùng? Amuro Tooru không nhịn được nghĩ thầm.
Matsuda Jinpei bên này cũng đang tự hỏi.
Cái ví tiền kiểu nam kia xuất hiện trong túi xách của Hanada Saharuna, nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ quái, không lẽ là do bị cuốn vào sự tình gì rồi?
Cùng một cái thang máy, cùng một cái ví tiền, lúc này hai người thanh niên lực quan sát max điểm đang tự trống đánh xuôi, kèn thổi ngược mà suy luận.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Matsuda Jinpei rút tay ra khỏi túi: "Thôi kệ, hỏi Hanada sau cũng được, xử lý chuyện trước mắt đã."
Không, vì cái gì cậu lại nhiệt tình thế chứ, không thể mặc kệ sao?! Amuro Tooru cảm thấy đầu đau đau.
Chẳng lẽ anh tránh được thằng bé Conan kia thông minh kia, nhưng lại bại lộ trước mặt bạn mình? Nếu Matsuda Jinpei biết tối qua anh ở nhà Hanada Saharuna thì chắc chắn sẽ hiểu lầm cho xem.
Đặc biệt hôm trước anh còn mới hỏi Matsuda Jinpei có phải là "cái loại quan hệ này" với Hanada Saharuna không. Đến lúc đó chẳng phải sẽ biến thành anh ghen tuông nên mới chất vấn sao......
Anh phải làm thế nào mới có thể giải thích chuyện này mà không bại lộ việc xấu của Hanada Saharuna? Amuro Tooru nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra đáp án.
- ------------------------------------
"Được rồi, đã xong tầng 44, chỉ còn lại tầng 46!" Hanada Saharuna chống nạnh nói, "Matsuda bên kia không có tin gì, vậy thì chắc chắn là tầng 46 rồi!"
Ở cạnh Edogawa Conan, cô cảm thấy mình nhất định sắp trúng số rồi, có khả năng rất The Gravedigger đang ở trên đó. Tên kia chính là một kẻ giết người không chớp mắt, cô phải cẩn thận chút mới được.
Nghĩ như vậy, Hanada Saharuna đột nhiên chạy đến hộp chữa cháy ở hành lang.
"Thanh tra Hanada, chị làm gì vậy?" Edogawa Conan nhìn động tác của cô, nhịn không được hỏi.
"Chị đang chuẩn bị đó?" Hanada Saharuna xoay người lại, chiếc rìu cứu hỏa màu đỏ trên tay cô dưới ánh đèn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, kết hợp với nụ cười của Hanada Saharuna, quả thực giống y như cảnh trong phim kinh dị.