Hôm Nay Khởi Hành - Ngư Tể

Chương 14



Cháy lớn, như một vụ án hình sự nghiêm trọng đe dọa đến an toàn công cộng, là loại vụ án mà các cảnh sát kỹ thuật điều tra hình sự rất không muốn gặp phải. Họ, là lực lượng thứ hai sau đội cứu hỏa, đóng vai trò quan trọng nhất trong việc tổng quát tình hình.

Lục Thi Mạc nhanh chóng lên kế hoạch cho các nhiệm vụ cần thực hiện ngay lập tức.

Thứ nhất: Cô cần xác định phạm vi cảnh báo của hiện trường một cách nhanh nhất, phong tỏa giao thông.

Thứ hai: Cô cần phối hợp với đội cứu hỏa để khảo sát hiện trường vụ cháy, từ đó xác định tính chất hình sự và mức độ của vụ án. Nếu vụ án có tính chất nghiêm trọng, cô cần lập tức báo cáo để thành lập tổ trọng án.

Thứ ba: Cô cần nhanh chóng điều động thêm lực lượng điều tra để sắp xếp công việc khảo sát.

Thật là tồi tệ.

Lại thêm một ngày tồi tệ.

"Đội trưởng Hình, đội cứu hỏa đã vào hiện trường chưa?" Lục Thi Mạc bắt đầu quan sát.

"Đã bắt đầu tìm kiếm điểm cháy rồi." Hình Thanh trả lời, "Sẽ mất khoảng mười phút nữa."

Lục Thi Mạc nhìn đồng hồ, bây giờ là 9:40 sáng.

Cô lấy bảng ghi chép từ trong túi ra, nhanh chóng tổng hợp tất cả các manh mối đã biết.

Đám cháy xảy ra cách đây khoảng bốn mươi phút, vào giờ làm việc của nhân viên trung tâm thương mại. Tầng trên cùng của trung tâm thương mại là khu vực nhà hàng, khu vực bếp không hoạt động vào thời điểm này, nên khả năng có cháy do sơ suất là rất nhỏ.

Sảnh tầng một đã bị phá hủy nghiêm trọng, diện tích cháy ở tầng hai nhỏ hơn, tòa nhà chính của trung tâm thương mại bao quanh ba mặt đường, hai con đường chính đã bị chặn lại.

"Anh Trần, lối đi của nhân viên khu Đông đã bị phong tỏa chưa?" Lục Thi Mạc dùng máy bộ đàm gọi cảnh sát phụ trách khu vực.

"Đã phong tỏa, có cần mở rộng thêm không?" Anh Trần trả lời qua máy bộ đàm.

"Có những tòa nhà nào ở phía sau?" Lục Thi Mạc tiếp tục quan sát hai con phố chính trước cửa.

"Khu vực rác, bãi đỗ xe bán mở." Cảnh sát trả lời.

Lục Thi Mạc suy nghĩ trong vài giây, cầm máy bộ đàm lên, "Phong tỏa khu vực rác, kéo cảnh báo ra xa năm mét."

"Đội khám nghiệm đã đến chưa?" Lục Thi Mạc lại hỏi qua kênh tổng của máy bộ đàm.

"Đã đến, đang lấy dữ liệu từ camera, có thông tin sẽ phản hồi cho bạn." Đồng nghiệp trong đội khám nghiệm tích cực trả lời.

"Nhân viên pháp y đâu? Pháp y đã đến chưa?" Lục Thi Mạc lại hỏi.

"Còn mười lăm phút nữa sẽ đến." Phòng điều phối trả lời.

"Phong tỏa cửa chính mười mét, cửa bên phong tỏa là được, vẽ bản đồ một chút." Lục Thi Mạc nhanh chóng đánh giá bản đồ trên điện thoại, cuối cùng dựng lên hàng rào cảnh báo đầu tiên của hiện trường.

Mặc dù bước đầu đã hoàn thành suôn sẻ, nhưng áp lực đối với Lục Thi Mạc mới chỉ bắt đầu.

Đối với hiện trường vụ cháy, việc khám nghiệm thực sự rất phức tạp.

Gạch vụn và mảnh vụn đã bị đốt cháy; dấu chân hỗn loạn của đám đông khi chạy trốn; mảnh vụn còn lại khi cứu hộ, khiến cho hiện trường nguyên thủy không thể xác nhận được.

Lục Thi Mạc nhìn trung tâm thương mại rộng lớn, tro tàn như những mảnh ghép vụn vặt, cô phải ghép lại từng mảnh một để có một hướng suy nghĩ tổng quát.

Giống như khảo cổ học.

"Cô ở đây chờ tôi." Lục Thi Mạc không thể lãng phí thời gian, vừa mặc đồ khảo sát vừa nói với Tiết Đồng.

Tiết Đồng là nhân viên giao lưu xuyên biên giới, theo quy định không thể tham gia điều tra vụ án.

Cô chỉ có thể đứng bên cạnh hỗ trợ Lục Thi Mạc khi cô đang đeo ủng bảo hộ, liên tục nhắc nhở: "Đeo ba lớp găng tay."

Lục Thi Mạc muốn từ chối, trời mùa hè đã đủ nóng khi mặc một lớp đồ khảo sát, đeo ba lớp găng tay thì chẳng khác nào bắt cô đi chết. Cô im lặng không trả lời.

"Nghe lời." Tiết Đồng lạnh giọng.

Lục Thi Mạc lấy một đôi găng tay từ hộp ra và bỏ vào túi, "Vào trong rồi hẳn đeo."

"Tôi dự đoán vụ án này sẽ được nâng lên thành trọng án, cô không cần ở đây chờ đâu, nắng gắt quá, hôm nay trời chắc khoảng bốn mươi độ, gần đồn cảnh sát có một quán ăn bán canh đậu xanh Thượng Hải, cô đã uống chưa? Có thêm một chút bạc hà, khá ngọt đấy." Lục Thi Mạc chuẩn bị xong, ngồi xuống kiểm tra thiết bị.

"Nhớ ăn trưa, tối nếu tôi chưa về đồn thì cô cứ lấy xe đi, đi đường cao tốc đừng đi đường thường, chìa khóa xe ở trên bàn trong văn phòng của tôi, nếu không tìm thấy thì để người trong văn phòng giúp cô tìm." Lục Thi Mạc nói không ngừng.

Tiết Đồng vẫn luôn nghe, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.

Cô vui mừng nhưng cũng đau lòng.

Cô vui vì mỗi câu nói của Lục Thi Mạc đều liên quan đến cô, nhưng đồng thời cô cũng đau lòng vì chứng lo âu của Lục Thi Mạc lại tái phát vào lúc này...

Tiết Đồng luôn nghĩ rằng chứng bệnh của Lục Thi Mạc đã được chữa khỏi.

"Không sao đâu."

Tiết Đồng nắm lấy cánh tay Lục Thi Mạc, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó hướng tay về phía mũ bảo hộ màu xanh, dịu dàng an ủi.

"Cô đã làm rất tốt rồi, tốc độ kéo rào cảnh báo rất nhanh, bây giờ chỉ cần vào trong khảo sát rõ ràng hiện trường là được."

Lục Thi Mạc mỉm cười đáp lại.

"Những việc xảy ra đều không liên quan đến cô, cô chỉ cần làm rõ hiện trường vụ án là được." Tiết Đồng nói từng chữ rất rõ ràng.

"Được rồi." Lục Thi Mạc cúi đầu, nắm chặt thùng khám nghiệm và đứng dậy.

"Hệ thống thông gió và thiết bị cứu hỏa là những mục tiêu chính cần khảo sát, đừng lãng phí thời gian vào dấu vết, kinh nghiệm của cô quan trọng hơn, điểm cháy có khả năng cao nhất là phòng ở phía bên phải tầng ba." Tiết Đồng chỉ vào bề ngoài của trung tâm thương mại, khu vực bị cháy đen lớn nhất ở bên phải.

"Đừng chỉ dựa vào lời của nhân viên khám nghiệm vụ cháy, cô cần có đánh giá của riêng mình, vào trong trước tiên tìm điểm nghi ngờ gây cháy, khả năng cao là do con người gây ra."

Tiết Đồng kiên nhẫn đưa ra lời khuyên chuyên môn, dù sao cô nổi tiếng là chuyên gia chứng cứ trong ngành cảnh sát.

Cô chỉnh lại vị trí kính bảo hộ cho bạn nhỏ của mình, "Ba lớp găng tay là để bảo vệ chính mình, hiện trường cháy có nhiều mảnh gỗ bị cháy, không nên bị thương, biết chưa?"

Sau đó cô nhìn chằm chằm vào kính của Lục Thi Mạc, "Tôi sẽ ở đây chờ cô ra."

Lục Thi Mạc hít một hơi thật sâu.

Cô rất muốn trốn vào vòng tay của Tiết Đồng, chôn đầu vào ngực cô ấy như trước đây, ôm lấy và không buông.

"Nếu khát nhớ uống nước, đừng cố nhịn để tiết kiệm thời gian." Tiết Đồng không thể không tiếp tục dặn dò.

"Được rồi." Lục Thi Mạc luyến tiếc quay đầu lại.

"Bắt đầu vào hiện trường." Cô lấy chứng chỉ chấp pháp từ trong thùng khảo sát ra, đi ra ngoài hàng rào cảnh báo, nói với đám đông:

"Cảnh sát kỹ thuật hình sự thành phố Thượng Hải đang tiến hành khám nghiệm hiện trường vụ cháy theo luật pháp, đây là 《 Chứng chỉ khám nghiệm hiện trường 》, làm phiền các vị ký tên vào tài liệu công chứng."

Lục Thi Mạc nhanh chóng hoàn thành quy trình, một đám đông cảnh sát kỹ thuật bắt đầu đi vào hiện trường.

Bên trong hỗn loạn, trong khi bên ngoài cũng ồn ào không kém.

Các lãnh đạo Cục cảnh sát thành phố, lãnh đạo Ủy ban Thành phố, và các phóng viên truyền hình đặc biệt đều đứng bên ngoài hàng rào chờ đợi Lục Thi Mạc ra ngoài.

Đặc biệt là Tiết Đồng.

Cô đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Lục Thi Mạc dần xa, suy nghĩ trong đầu lướt qua, cuối cùng rút điện thoại ra và gọi bằng tiếng Quảng Đông,

"Hi, Julie, tôi muốn hỏi về tư vấn tâm lý cho sinh viên học viện cảnh sát số 10231 cách đây bốn năm, tình trạng hiện tại của cô ấy dường như không có cải thiện gì..."

=============

Editor:

Mọi người hỏi sao siêng vậy, tại truyện bánh cuốn quá, tui là vừa edit vừa đọc mà mọi người thấy tui đăng chương đều là biết tui mê cỡ nào rồi heng =)))))))