Hôm Nay Khởi Hành - Ngư Tể

Chương 58



Hệ thần kinh của con người, một khi đã trải nghiệm sự kích thích, sẽ trở nên điên cuồng và nghiện ngập.

-

Sau cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng với Tiết Quý Nhân, tâm trạng tồi tệ của Tiết Đồng đã nhanh chóng được cải thiện nhờ một cuộc điện thoại từ Lục Thi Mạc.

Tiết Đồng đứng chờ thang máy trong trung tâm mua sắm. Cô bỗng quay đầu và nhìn thấy một cửa hàng tai nghe. Bỏ qua việc chờ đợi, cô tiến về phía quầy như bị mê hoặc.

"Cái này."

Tiết Đồng chỉ vào chiếc tai nghe truyền âm qua xương trong tủ kính. Cô không ngừng nghĩ về hình ảnh của Lục Thi Mạc khi chạy bộ, thở hổn hển nằm trên mặt đất, trông đầy mệt mỏi và nhễ nhại. Cô nghĩ rằng sử dụng tai nghe truyền âm qua xương khi chạy bộ sẽ an toàn hơn.

Cô không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến điều này, nhưng khi nhận ra, thì đã thanh toán xong rồi.

Cầm hộp quà trong tay, cô lên xe và đặt tai nghe vào ngăn kéo trên xe.

Cứ để nó nằm đó vậy

Lái xe vòng về con đường quanh xích đạo, Tiết Đồng về nhà. Ánh đèn trong nhà rất sáng, nhưng nơi này đột nhiên trở nên xa lạ.

Tiết Đồng cảm thấy không thoải mái, cô dừng lại ở cửa và nhìn về phía Lục Thi Mạc, người đang nghiên cứu công thức nấu ăn sau quầy bếp.

Lục Thi Mạc mặc chiếc áo phông ngắn tay từ buổi trưa và một chiếc tạp dề màu xám mà không biết cô mua từ đâu. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Thi Mạc nghiêng đầu nhìn sang.

Hai người nhìn nhau qua khoảng cách vài mét.

Lục Thi Mạc luôn mỉm cười khi nói chuyện: "Giáo quan thật nhanh, em còn chưa bắt đầu nấu gì."

....

Thành thật mà nói, lúc này Tiết Đồng không biết phải đáp lại thế nào.

"Vậy cô mau vào thay đồ đi!" Lục Thi Mạc vẫy tay, rồi tiếp tục cúi đầu nghiên cứu công thức.

Tiết Đồng gỡ dây buộc tóc trên đầu, vuốt nhẹ tóc, thay giày và bước vào phòng thay đồ.

Khép cửa lại, căn phòng rất tối.

Tiết Đồng đứng ở cửa, nghe tiếng video phát từ phía sau. Video dường như là hướng dẫn nấu món súp Borscht*. Âm thanh này lấp đầy không gian của ngôi nhà, giống như bằng chứng của một sự thay đổi đang xảy ra, trở thành chứng cứ của sự khao khát.

*Súp củ cải đỏ (Súp/ Canh củ dền)

Tiết Đồng mở cúc áo cổ áo trong sự ngẩn ngơ.

Cô cảm thấy cơn thèm thuốc lá mơ hồ của mình đang dần trở nên mãnh liệt.

Mở cửa.

Tiết Đồng rửa tay rồi đứng trước quầy bếp: "Cần tôi giúp gì không?"

"Không... không cần." Lục Thi Mạc không rảnh để quan tâm đến giáo quan, ánh mắt cô tập trung vào quả cà chua.

"Vậy tôi làm gì đây?" Hình bóng Tiết Đồng đứng đó trông có chút cô đơn, không khớp với người đối diện.

"Giáo quan có thể đi chạy bộ, lướt điện thoại, xem TV mà."

Lục Thi Mạc nói xong, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời: "Chẳng phải trước đây vào giờ này giáo quan đều đi chạy bộ sao?"

Tiết Đồng gật đầu như đang suy nghĩ, "Dạo này công việc khá mệt mỏi."

"Vậy giáo quan đi chơi game đi, em đã vượt qua chỗ bị kẹt trong 《 Hitman 3 》 cho giáo quan rồi." Lục Thi Mạc nói với giọng tự hào, "Qua được ngay lần đầu luôn."

Tiết Đồng quay đầu nhìn về phía TV.

-

Lục Thi Mạc biết Tiết Đồng không thích ăn thịt, nên cô rất hiểu chuyện chỉ nấu món súp.

Hai người mỗi người một bát.

Tiết Đồng không thích nói chuyện khi ăn, nên cả hai ăn rất nhanh.

Sau khi ăn xong, Lục Thi Mạc tự giác rửa bát, rồi cả hai ngồi trên sofa im lặng trong một thời gian dài.

Hôm nay Tiết Đồng đặc biệt không muốn lướt điện thoại, thậm chí không muốn để Lục Thi Mạc lướt tin tức. Suốt cả ngày bị truyền thông nam quyền Đông Á soi xét, Tiết Đồng với gương mặt lạnh lùng, nghĩ về tiêu đề cô vô tình lướt qua:

《 Cuộc chiến giành tài sản hàng tỷ của nhà họ Tiết, nội chiến của nhà họ Tiết chẳng khác gì cuộc đấu đá cung đình 》

《 Nguyên nhân đằng sau việc cô con gái bà ba của Tiết Quan Siêu rời khỏi gia tộc 》

Nếu Lục Thi Mạc nhìn thấy... bức ảnh của cô và những tiêu đề kỳ quặc đó trên các phương tiện truyền thông Hong Kong, liệu cô ấy sẽ có biểu cảm gì?

Tiết Đồng nghĩ rằng, bất kể Lục Thi Mạc sẽ có biểu cảm gì trên gương mặt, tính cách của cô sẽ vì thế mà tan vỡ, chẳng còn lại gì nữa. Cô nắm chặt tay, ánh mắt lướt qua TV, dừng lại ở chiếc đồng hồ điện tử phía trên.

Cô đang chờ, chờ đến khi đồng hồ điểm chín giờ, lúc mà Lục Thi Mạc bị buộc phải đi ngủ theo thói quen sinh học của mình, khi đó, khoảnh khắc chịu đựng của cô sẽ chấm dứt.

"Đến giờ rồi, đi tắm rồi ngủ đi." Tiết Đồng đứng dậy trước, giọng nói mang chút mệnh lệnh không thể chối từ.

"Ồ ồ, dạ vâng." Lục Thi Mạc vừa nghiên cứu xong bài ghi chép của bạn, cảm thấy hơi buồn ngủ, liền đứng dậy và bước vào phòng tắm.

Đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiết Đồng.

Tiết Đồng đang nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, khi thấy cô quay lại, liền thêm một câu: "Tắm đừng mang điện thoại vào."

"Em chỉ muốn hỏi... tối nay em ngủ với giáo quan à?" Lục chó con nhỏ giọng xác nhận.

Tiết Đồng lại ngừng lại.

Cô suýt nữa quên mất chuyện này.

"Ừm. Ngủ ở phòng tôi."

Tiết Đồng bước vào phòng thay đồ, một lần nữa bị Lục Thi Mạc thành công làm phân tâm, cô nhớ lại đêm bão... sự đụng chạm khiến cô gần như sụp đổ.

Cô chọn một bộ đồ ngủ kín mít, từ đầu đến chân, và cầm vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, Tiết Đồng bước ra khỏi phòng tắm, Lục Thi Mạc đang quỳ ngồi trên thảm trong phòng khách, nhìn vào máy tính trên bàn, trên máy tính là video bài học tiếng Quảng Đông trực tuyến.

"Em đã bôi thuốc cho vết thương chưa?" Tiết Đồng bước ra, ngồi trên sofa phía sau Lục Thi Mạc.

"Những việc nhỏ này không cần giáo quan phải lo, người hầu Tiểu Lục đã lo xong rồi." Lục Thi Mạc vừa học tập chăm chỉ, vừa trả lời Tiết Đồng.

Tóc của Lục Thi Mạc vẫn còn hơi ướt, hiếm khi cô để tóc xõa.

Mùi hương từ máy lạnh lan tỏa khắp nơi, cô mặc một chiếc áo phông màu kem.

Tiết Đồng ngồi phía sau nhìn cô, cảm giác như đang ăn một quả bưởi hoang dại trong thời tiết làm người ta tê liệt.

Lục Thi Mạc nhận thấy Tiết Đồng không nói gì, sợ rằng mình đã làm mất thời gian của giáo quan, vội vàng gập máy tính lại, "Đi ngủ không?"

"Ừm." Tiết Đồng đứng dậy đi vào phòng.

Lục Thi Mạc bước đi chậm rãi theo sau cô.

Hôm nay Tiết Đồng mặc một bộ đồ ngủ lụa dài tay màu đen, mát lạnh và mềm mại, mang đến cảm giác thư thái.

Ánh mắt Lục Thi Mạc dán chặt vào eo thon của giáo quan, không ngừng nghĩ về lần giáo quan say xỉn, cái eo ấy đã từng bị chạm vào, cảm giác thật tuyệt, như sô cô la trắng.

Và...

...

Muốn chạm vào.

Lục Thi Mạc lắc lắc đầu.

Tại sao lại muốn chạm vào eo chứ, thật kỳ lạ!

Hai người đi đến giường và ngồi xuống.

Cảm giác tỉnh táo nhưng lại nằm cạnh nhau khiến bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Đặc biệt là Tiết Đồng.

Cô ngồi bên giường đờ đẫn một lúc lâu, quay đầu nhìn Lục Thi Mạc vẫn ngồi đó, "Sao em không nằm xuống?"

"Giáo quan không nằm, em... ngại nằm." Lục Thi Mạc cũng không dám nhìn Tiết Đồng, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Tiết Đồng chỉnh đèn ngủ xuống mức thấp nhất, đặt điện thoại trên đầu giường, rồi kéo chăn lên nằm vào, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, "Qua đây nằm đi."

Lục Thi Mạc ngoan ngoãn nằm xuống, vì vết thương ở bên phải nên cô chỉ có thể nằm nghiêng sang trái, đúng lúc đối diện với gương mặt của Tiết Đồng.

Phòng rất tối, rèm cửa chỉ kéo nửa, thật trùng hợp.

Dưới ánh đèn, gương mặt của Tiết Đồng trở nên kỳ lạ.

Lông mi của cô ấy rất dài, dài đến mức không giống cô ấy.

Tim Lục Thi Mạc cứ đập thình thịch, trong đầu ngập tràn mùi hương của Tiết Đồng, tưởng tượng của cô đều bị chiếm giữ bởi hình ảnh của Tiết Đồng, đến mức cô không thể nghĩ đến điều gì khác.

"Nhắm mắt lại."

Tiết Đồng nằm thẳng, bị ánh mắt của Lục Thi Mạc nhìn chằm chằm đến mức không chịu nổi, cô xoay người quay lưng lại với Lục Thi Mạc, rồi đưa tay tắt đèn.

Hai người cứ nằm như vậy.

Không ai ngủ cả.

Trong đầu Tiết Đồng đầy những suy nghĩ về Tiết gia, sự cô đơn như rách toạc trong cô, tạo ra một cảm giác đau đớn ngắn ngủi.

Nửa tiếng sau.

Tiết Đồng nghe thấy Lục Thi Mạc phát ra tiếng động.

Cái đệm hai mươi ngàn này đắt là vì hệ thống lò xo phân vùng, để ngăn cản việc khi nằm chung giường sẽ ảnh hưởng đến nhau khi trở mình, nên hoàn toàn không có tiếng động.

Tiết Đồng vô thức lo lắng rằng Lục Thi Mạc có thể đè lên vết thương, liền xoay người lại.

Chỉ khi cô quay lại, mới phát hiện ra rằng, những tiếng động mà Lục Thi Mạc phát ra chỉ là để điều chỉnh tư thế.

Lục Thi Mạc đang dùng cánh tay đỡ đầu, ngoan ngoãn nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, vào sống mũi của cô, cố gắng nhìn thấu cơ thể của cô.

Mái tóc của Tiết Đồng bị rối vì trở mình, Lục Thi Mạc nhìn thấy và đưa tay ra, giúp cô chỉnh lại những sợi tóc che mắt.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Lục Thi Mạc lướt qua vành tai của Tiết Đồng, khiến mạch máu sau tai cô như tràn ra. Rèm cửa chỉ kéo một nửa, ánh sáng từ mặt trăng trên biển lọt vào. Tiết Đồng có thể nhìn thấy nốt ruồi nước mắt mờ nhạt trên khuôn mặt đối phương, cảm giác như thị giác bị làm tan biến, tiếng thở gấp gáp của cô rơi vào ánh mắt của cả hai.

Không gian yên tĩnh đến mức không có âm thanh, thậm chí tiếng máy lạnh cũng bị lấp đi, Tiết Đồng cảm thấy tai mình như bị tách ra. Tim cô đập loạn nhịp dưới ánh nhìn của Lục Thi Mạc, cảm giác như những vết cắt nhỏ trên cơ thể đang nhanh chóng lành lại, một cơn mưa lớn tan nhanh chóng, chỉ còn sương mù lan tỏa.

Trong đầu Lục Thi Mạc không có gì, cô chỉ cảm thấy Tiết Đồng thật thơm, tiếng thở của Tiết Đồng rất dễ nghe, cô muốn nếm thử mùi vị của Tiết Đồng, xem có giống với mùi hương mà cô ngửi được không. Cô biết mình muốn làm gì. Cô muốn hôn cô ấy. Vì vậy cô cứ nhìn Tiết Đồng, từng chút một tiến lại gần, Tiết Đồng cũng không né tránh, thậm chí tiếng thở của cô còn trở nên dễ nghe hơn.

Lục Thi Mạc đang tiến gần hơn, Tiết Đồng có thể cảm nhận được hơi thở của Lục Thi Mạc bắt đầu chậm lại, thậm chí còn thấy lông mi của Lục Thi Mạc đang rung động, mùi hương trong mũi cô dày hơn cả sương mù, nóng hổi phủ lên những vết cắt nhỏ, áp sát vào làn da trên mặt cô. Ánh mắt của Tiết Đồng bắt đầu mờ đi.

Tim cô rung lên trong khoảnh khắc, như ngừng đập.

Họ đang làm gì vậy?

Ngay trước khi đôi môi của Lục Thi Mạc chạm vào, Tiết Đồng lập tức tỉnh lại, cô hoảng hốt rút tay ra khỏi chăn, đặt lên xương quai xanh của Lục Thi Mạc, ngăn không cho đối phương tiến gần hơn.

Hơi thở của họ bị ngắt quãng lần thứ ba trong đêm nay.

Cả hai đều sững sờ.

Trên gương mặt Lục Thi Mạc hiện lên sự lo lắng rõ ràng, cô chỉ nhìn Tiết Đồng với đầu óc trống rỗng, tai vang lên những tiếng ù ù không ngừng.

Tay Tiết Đồng vẫn đặt trên xương quai xanh, cảm nhận làn da nóng hổi, nhìn vào đôi mắt lo lắng và mơ màng, cô đang tìm kiếm màu sắc trong đôi mắt đó.

Tai của Lục Thi Mạc đỏ rực như ngọn nến đang cháy, khiến bóng đêm càng thêm kỳ ảo. Trong khoảnh khắc Tiết Đồng thoáng qua, bàn tay vốn đặt trên xương quai xanh của Lục Thi Mạc, dời lên cổ đối phương, như một bàn tay dễ dàng bóp nghẹt hơi thở của Lục Thi Mạc, cô dùng đốt ngón tay đặt lên góc cằm của đối phương, giữ chặt. Sai lầm này để cô phạm phải.

Chỉ hôn một chút thôi.

Phải kiềm chế, không được cắn cô ấy.

Lục Thi Mạc nghĩ rằng giáo quan Tiết có thể muốn bóp chết mình, "Xin lỗi giáo quan, em—"

Tiết Đồng lật người, tay vẫn áp lên cổ Lục Thi Mạc.

Rồi cùng với hơi thở, một nụ hôn nhẹ rơi trên khóe môi của cô.

Tiết Đồng nhanh chóng nằm thẳng lại, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng giọng nói đã trở nên khàn khàn, "Có thể ngủ chưa?"

- -----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nụ hôn đầu của cún con đã mất.

Mọi người thích xem loại hôn nào nhỉ?

Dưới cổ không viết được, vậy chúng ta sẽ viết về những nụ hôn tưởng tượng đủ kiểu nhé.