Điềm Mật vừa nghĩ vừa mím môi, hốc mắt lại đỏ lên lần nữa.
Tiếc là không đợi cô chảy được nửa giọt nước mắt, Đậu Nãi đã kéo cô đi ra khỏi phòng.
" Đậu Nãi...Hay là một mình cậu đi vào thôi...Cửu gia, mình..." - Điềm Mật lẽo đẽo đi theo sau Đậu Nãi, khẽ kéo vạt áo cô nàng một cái rồi đề nghị.
Đậu Nãi nghiêng đầu qua nhìn, đoạn lại hướng mắt về phía cái văn phòng nào đó nằm ở cuối hành lang tầng ba mươi tám, nuốt nước miếng một cái.
" Vậy mình đợi cậu ở đây, cậu vào phòng vệ sinh sửa sang lại một chút, như vậy có được không? " Đánh chết cô cũng không dám đi vào một mình à.
Điềm Mật nghĩ một lái rồi gật đầu, lén lút chạy vào nhà vệ sinh như một con chuột nhỏ.
Mà vừa vặn sát bên cạnh phòng vệ sinh chính là phòng thư ký, cách nhau chỉ có một bức tường, những câu chuyện bát quái gì đó của đám phụ nữ nhiều chuyện kia đều bay hết vào trong nhà vệ sinh.
Điềm Mật vốn vẫn đang bận bịu dùng phấn để che lấp đi vết sưng đỏ ở hai bên mắt, vô tình lại nghe được mấy lời to nhỏ của những thư ký kia, khiến cho cô cứng đờ người trước gương soi:
" Này này này...Mau qua đây xem một chút đi! Đây không phải là tin tức về cô gái hôm trước đến chỗ Cửu gia hay sao? "
" Sao? Thật à? Để tôi xem với nào...Thật sự là nhìn không ra nha, cô nàng giống búp bê đó lại đi đạo văn sao? "
" Hả? " - Thanh Thanh - thực tập sinh lần trước đưa nước vào phòng Tạ Cửu la lên.
" Thanh Thanh, em yên lặng một chút đi. Dạo này Cửu gia vẫn còn đang bận bịu với đám SK đấy, anh ấy chỉ vừa đi nghỉ được một lát thôi. "
" Mật Đường Sensei sao lại là loại người đó được? " - Thanh Thanh lí nhí nói.
" Xì. Em quen cô ta được bao lâu chứ? Cổ nhân có nói " tri nhân tri diện bất tri tâm " còn gì?. Ta nghe người ta nói Điềm Mật kia chính là một tiểu tam được đại gia bao nuôi đấy, cho nên tiểu thuyết của cô ta mới nổi tiếng nhanh như vậy. "
" Thì ra là thế sao? Hèn chi tôi cứ cảm thấy Vương Triều kia viết không hay lắm. "
" Vương Triều là do Thành Ngu bỏ tiền ra mua, xem chừng lần này Cửu gia có thể phải bồi thường không ít đâu. "
...
Điềm Mật ở trong nhà vệ sinh nghe hết nội dung cuộc nói chuyện, cảm thấy vừa giận vừa oan.
Vương Triều chính là tác phẩm đầu tay của cô, lúc bắt đầu viết cô cũng chỉ mới là một sinh viên năm nhất, vì còn quá non tay nên lúc hoàn thành cô đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để xin ý kiến của các giáo sư nổi tiếng trong ngành, sửa đi sửa lại không ít câu chữ mới dám xuất bản.
Vậy mà bây giờ chỉ vì một đoạn nhỏ của 《 Nam Thần Không Để Ý Đến Tôi 》bị tố đạo văn mà mồ hôi tâm huyết của cô trước kia bị đem ra nhục mạ như thế! Thật là quá đáng mà.
Tinh thần của Điềm Mật ngày càng tệ, bước chân đi cũng không còn vững vàng nữa.
...
" Mật Mật, cậu có khỏe không? " - Đậu Nãi đứng đợi thấy vậy thì hoảng hốt.
Điềm Mật lắc đầu không nói, lại nhớ đến cuộc nói chuyện của đám thư ký kia, trong lòng liền quyết định.
" Chúng ta cùng nhau đi vào. "
Đậu Nãi nhìn thấy cô như vậy thì cũng có phần lo lắng, nhưng tình thế cấp bách, hai người chỉ có thể làm nhanh. Gõ cửa, bước vào phòng.
....
" Mật Mật, hình như Cửu gia không có trong phòng? " - Đậu Nãi ngờ vực nói,
Điềm Mật tự nhiên đi vào trong, kéo rèm lá xếp lên, nhưng cũng không thấy được gì bên trong cả.
Đậu Nãi lo lắng kéo tay cô: " Mật Mật, chi bằng chúng ta đợi một lát rồi hẵng quai lại đi? "
Nếu như mà đại boss thật sự đang ngủ thì có đánh chết cô cũng không dám gọi ngài ấy dậy à...Chén cơm cô còn chưa ăn đủ đấy.
Nhưng mà Điềm Mật lại không trả lời, đoạn dứt khoác đi vào bên trong, hại Đậu Nãi run rẩy đứng đơ tại chỗ.
Rất nhanh đã thấy Điềm Mật hét đầu ra từ khe cừa: " Đậu Nãi, cậu cứ đi xuống trước đi. Chuyện này là do mình gây ra, cứ để mình giải thích toàn bộ với anh ấy. "
Sau đó, cửa liền bị đóng lại.
Đậu Nãi đứng ngơ ta như phỗng, lời nói định phát ra cũng chỉ có thể ngừng lại ở đầu lưỡi.
Bà nó! Mình nói chuyện này không phải chỉ có cậu chịu trách nhiệm là xong đâu.
Cậu thật sự quá can đảm rồi đấy!!! Cửu gia là ai hả???
Nhưng sau đó cô nàng lại nghĩ đến chuyện Dương Lộc bị mắng đến bật khóc hôm trước, cuối cùng không nghĩ ngợi gì nữa mà bỏ chạy.
...
Điềm Mật khẽ nheo mắt, đưa tay kéo hết rèm cửa qua một bên nhưng cũng không tạo ra được bao nhiêu ánh sáng.
Chắc là chốt bật đèn nằm ở đầu giường, chỉ là cô mò mãi cũng không thấy tăm hơi gì cả.
Hay là do cô lùn quá? >.<
Nhón lên, không tới, lại nhón...Vẫn không tới....Điềm Mật cuối cùng cũng bỏ cuộc, chân lúc này bèn lắc lư như muốn ngã.
" A..." - Điềm Mật khẽ kêu lên, vừa lúc đó đã có một lực ôm lấy eo nhỏ của cô, tiếp theo là cả người bị kéo lên trên giường.
" Đang tìm cái gì? " - Âm thanh trầm khàn bay vào trong tai Điềm Mật, chui thẳng vào lồng ngực khiến cho tâm trạng của cô bay tận lên 9 tầng mây.
" Hử? " - Người kia lại hỏi.
...
Tạ Cửu cúi thấp người xuống, ôm chặt " cô nhóc " vào trong ngực mình, còn mờ ám thổi nhẹ một hơi ấm sượt qua vành tai cô.
" Món quà nhỏ của anh, từ mình dâng hiến sao? " - Âm thanh phát ra nửa trêu chọc, nửa đè nén.
Điềm Mật đang lơ lửng bỗng nhiên thức dậy, khẽ từ chối động tác của anh.
Tạ Cửu bị ngó lơ thì ngẩng người đầy ngạc nhiên, không phải hôm qua còn rất tốt sao? Bây giờ lại giãy giụa? Hay là em ấy hối hận rồi?
Anh bèn với tay đến chốt thủy tinh để mở đèn lên, một tay khác lại giữ vững Điềm Mật trong lòng mình, đáy mắt dần bị bao phủ bởi một lớp sương mù, sâu thẳm đến đáng sợ.
Mà bởi vì ánh sáng đã tràn ngập khắp không gian, lúc này anh mới phát hiện ra hai mắt " cô nhóc " nhà mình đã đỏ hoe lên từ lúc nào.
" Sao lại ra nông nỗi này hả? " - Tạ Cửu cảm thấy vô cùng không thoải mái, mới một buổi sáng trôi qua thôi mà, cô khóc cái gì chứ?
Không hiểu sao khi nghe được câu hỏi kia, lại nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, nỗi uất ức trong tâm Điềm Mật lại càng dâng cao hơn, và cô bật khóc lớn.
Người đàn ông này là người duy nhất mà cô thích trong 20 năm qua, vô cùng thích. Cô đã rất cố gắng, cố chấp tiến vào thế giới của anh, rốt cuộc vẫn là gây ra một trận rắc rối.
Anh ấy tốt như vậy, vì sao cô có thể gây liên lụy đến anh chứ?
Điềm Mật vừa nghĩ, lại càng khóc to hơn...Tạ Cửu thấy vậy thì hốt hoảng ôm lấy cô, xiết chặt người vào trong ngực mình, tay bắt đầu chuyển sang vỗ về lưng nhỏ, vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó anh lại khẽ gọi tên cô, đoạn lại hôn lên đôi mắt đầy nước kia.
Hồi lâu sau, tiếng thổn thức cũng dần biến mất, " cô bé con " đã thiếp ngủ, chắc là vì khóc nhiều quá.
Tạ Cửu thở phào nhẹ nhõm, khẽ vén tóc mai của người trong lòng sang một bên, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn.
...
" Dậy rồi à? " - Tạ Cửu đang nằm mơ màng thì nghe thấy chút âm thanh xoay người nho nhỏ, anh bèn mở mắt ra, dùng tay vuốt má Điềm Mật rồi hỏi. " Mắt của em có rát không? "
Điềm Mật xấu hổ đến mức không dám ló đầu nhỏ ra khỏi chăn...Cô thật là không có tiền đồ mà, vừa ăn vạ lại vừa ăn đậu hủ.
Tròng mắt của cô khẽ đảo qua lại, ngắm nhìn người kia một lát sau đó len lén rút hai ngón tay ra khỏi chăn, mò tìm bàn tay anh rồi nắm thật chặt.
" Muốn nói gì với anh sao? " - Tạ Cửu xoa đầu cô.
" Em...Chuyện đó..." - Âm thanh run rẩy mang theo chút khàn khàn, sau đó lại đột nhiên trong trẻo hơn: " Anh đã biết chưa? "
Tạ Cửu lẩm bẩm với cô: " Anh cũng không phải kẻ lạc hậu, trước khi em đến anh đã biết chuyện rồi. "
Anh đưa tay ra búng vào trán cô một cái: " Cô ngốc. "
Điềm Mật sững sốt. Cô làu bàu: " Em sợ...sợ anh không tin em, cũng sợ sẽ liên lụy đến anh..."
Âm thanh run rẩy, vừa sợ hãi, lại có chút mơ hồ không rõ.