Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 32





Đường Hi sợ hãi vùng vẫy móng nhỏ: "Meo meo meo!" 1551 cứu mạng! Tôi sắp bị ăn thịt rồi! QAQ.

Lúc này nhân vật phản diện tựa như ác quỷ ăn thịt trẻ con bước ra từ trong truyện cổ tích, hoặc như là cái loại chui lên từ nơi địa ngục sâu thẳm, trong mắt hắn hiện ra tia sắc lạnh.

1551 mỉm cười: Cáo từ.

Không phải là tôi không muốn giúp cậu, thân là một cái hệ thống nho nhỏ nên tôi cũng đành bất lực thôi.

Mà người này cũng quá đáng sợ đi.

1551 vô cùng không có khí phách lăn ra giả chết.

Kêu cứu cũng không có ai giúp, Đường Hi bất lực từ bỏ phản kháng, mềm mại meo một tiếng.

Tiếng kêu ngọt ngào như sữa, ai lại đành lòng bắt nạt mèo con dễ thương như vậy chứ?
Nhưng vai ác làm sao lại giống người thường, trên mặt hắn không có một chút dao động nào, vẫn treo nụ cười thân thiện nhưng ẩn bên trong đó là vài phần điên cuồng.

Hắn quơ tay, mèo nhỏ cũng đung đưa theo.

"Quái vật nhỏ?"
Một việc kỳ dị như vậy nghe như không dính dáng gì đến hắn hết nhưng mà dù sao thì sự việc kỳ dị đó cũng đã xảy ra rồi.

Đoàn Tư Phỉ xoay người đặt cậu lên sô pha, thuận tiện để lộ ra thứ phía sau.

Lúc này Đường Hi mới thấy rõ, thì ra người máu thịt be bét nằm ở nơi đó vẫn còn sống, vẫn còn hơi thở.

Chẳng qua là đã hôn mê.

Xác định vai ác không hề động thủ giết người, Đường Hi lén lút thở phào nhẹ nhõm, đôi tai nhỏ hình tam giác đang cụp xuống cũng lén lút dựng đứng lên.


Đoàn Tư Phỉ thấy có chút thú vị, ác ý vươn tay chọt chọt vào tai nhỏ.

Mèo nhỏ sợ hãi đến mức lỗ tai run rẩy, cậu rụt người về sau muốn tránh khỏi ngón tay của hắn.

Nếu không thoát được thì chỉ có thể bị giày vò tiếp thôi.

Đoàn Tư Phỉ vừa xoa nắn lỗ tai vừa nhàn nhạt mở miệng: "Đừng giả chết nữa."
Đường Hi ủy khuất meo một tiếng.

"Tôi sẽ không nói ra bí mật của em đâu." Đoàn Tư Phỉ dừng lại.

Đường Hi còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe hắn nói tiếp: "Nhưng việc em gạt tôi thì vẫn phải bị phạt."
"Biến trở về." Đoàn Tư Phỉ cong ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn.

Trong giây phút đó dường như Đường Hi thấy được dáng vẻ độc đoán của vai ác ở thế giới đầu phảng phất xuất hiện trên người Đoàn Tư Phỉ.

Mèo nhỏ Đường Hi biến lại thành người rụt rè nhìn hắn, vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị ngăn lại.

Đầu lưỡi mạnh mẽ nhanh chóng xâm chiếm khoang miệng của cậu.

So với hình ảnh nhã nhặn thường ngày của hắn thì khác nhau một trời một vực, nụ hôn của hắn vừa mãnh liệt lại vừa hung hăng, như muốn ăn luôn cậu vào bụng.

Đường Hi phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

Đến khi cậu sắp tắt thở thì hắn mới buông cậu ra, vừa mới thở hai cái thì đôi môi lại bị ngậm lấy, cứ tiếp tục như vậy trong suốt nửa tiếng hắn mới chịu buông tha cho cậu.

Cuối cùng cũng được thả ra, Đường Hi ngây ngẩn cả người, đôi mắt phiếm hồng ngơ ngác nhìn xuống.

Thấy được thứ đồ kia vẫn luôn đỉnh vào người mình.

Đoàn Tư Phỉ còn bình tĩnh hơn so với cậu nhiều, cho dù ở phía dưới đã nhô lên thành túp lều nhưng bộ dáng của hắn vẫn tự nhiên tao nhã.

Ăn mặc nhã nhặn, nếu như bỏ qua phần thân dưới hơi chật vật thì hắn vẫn là một vị giáo sư nghiêm khắc cẩn thận.

Đường Hi: "Cầm, cầm thú."
Thanh âm mềm mại hoàn toàn không có tính công kích, đôi môi nhỏ bị hôn đến sưng tấy, đầu lưỡi tê dại, ngữ khí mơ hồ.

Đoàn Tư Phỉ mỉm cười: "Cảm ơn em đã khen."
Đường Hi bị sự mặt dày không biết xấu hổ của hắn dọa cho sững sờ.

Thật muốn cho những người sùng bái ngưỡng mộ Đoàn Tư Phỉ thấy dáng vẻ này của hắn, để bọn họ biết tên này lưu manh đến cỡ nào.

Đường Hi cũng không quên người đang nằm dưới đất, cậu sốt ruột lôi kéo ống tay áo Đoàn Tư Phỉ chỉ vào người đó.

Đoàn Tư Phỉ kìm nén sự khó chịu ở hạ thân, trên mặt vẫn ung dung bình tĩnh, dịu dàng xoa đầu cậu: "Em tò mò sao, nói ra đi."
Bác sĩ tâm lý đã nói với hắn, đối với đứa nhỏ này thì phải từng bước dỗ dành, khiến cậu chủ động bước ra tiếp xúc với thế giới này.

Đường Hi gập ghềnh trắc trở, cố gắng biểu đạt: "Tại sao lại đánh người?" Đây không phải là khách của hắn sao?
Vẻ mặt Đoàn Tư Phỉ vui mừng nhưng lời nói lại lạnh lẽo như băng, "Do hắn dám đụng đến bảo bối của tôi."
Hắn đứng lên dùng mũi giày da màu đen trên chân đá lật người đàn ông đang nằm trên mặt đất lại.

Lúc này Đường Hi mới thấy rõ mặt của tên đó, cậu khẽ thốt lên.

Là Hoàng Lại Hàn.

Người này vậy mà lại tìm tới cửa thật, hơn nữa xem ra còn bị giết ngược lại, cái cưa nằm dưới ngực hắn bị Đoàn Tư Phỉ đá lộ ra.

Đây chính là hung khí hắn đã dùng để giết hai người trước đó.


Đoàn Tư Phỉ khẽ hừ một tiếng: "Thứ không biết tự lượng sức mình, còn dám mơ tưởng đến bảo bối của tôi."
Đường Hi nheo nheo mắt nhìn hắn: "Anh đã biết từ trước rồi."
Hắn đã sớm biết người bạn thân này chính là hung thủ giết người, nhưng Hoàng Lại Hàn vẫn chưa động chạm đến lợi ích của hắn.

Vì vậy tên thợ săn nguy hiểm nhất này lựa chọn ẩn mình trong bóng tối xem kịch vui.

Đoàn Tư Phỉ không thừa nhận cũng không phủ nhận, qua loa nói: "Đáng tiếc, nếu hắn không vượt qua ranh giới thì tôi sẽ để hắn bay nhảy thêm một khoảng thời gian nữa." Thủ pháp giết người này trong mắt Đoàn Tư Phỉ chỉ là trò trẻ con, cũng chỉ để mua vui mà thôi.

Còn bây giờ đã vui thì càng vui hơn.

Hắn là một người cầu toàn, không cho phép một hạt cát nào lọt vào mắt, nếu như không phải Hoàng Lại Hàn còn hữu dụng thì từ ngay giây phút đầu tiên tên đó lộ ra vẻ hứng thú với Đường Hi, hắn đã có thể làm cho tên đó im hơi lặng tiếng mà rời khỏi thế giới này rồi.

Chứ không phải như bây giờ đại phí chu chương(1), cố ý xếp đặt cái bẫy để gậy ông đập lưng ông.

(1)Đại phí chu chương: thành ngữ, ý chỉ đến một vấn đề phức tạp rắc rối, rất khó xử lý.

Được sự ngầm đồng ý của hắn, tin tức hắn và Đường Hi ở chung nhanh chóng truyền đến tai Hoàng Lại Hàn, sau đó hắn lại tung tin nói tối nay hắn sẽ đến viện nghiên cứu một chuyến.

Lúc này Hoàng Lại Hàn sẽ nhân cơ hội này mà chạy đến, tên đó sợ nếu mình bỏ lỡ cơ hội này thì không biết đến bao giờ Đường Hi mới lại ở nhà một mình nữa.

Nhưng người mở cửa cho hắn không phải là người mà hắn ngày nhớ đêm thương, mà là Đoàn Tư Phỉ nở nụ cười giấu dao trong đó.

Tuy ván cờ này có phần hơi phiền phức lại còn phải động thủ ở nhà, nhưng cũng may là hắn vẫn đạt được mục đích.

Đoàn Tư Phỉ ôn nhu ngắm nhìn nghiên cứu viên nhỏ trong lòng mình, trong mắt không giấu được dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.

Đường Hi cũng không hiểu lắm, con mèo ngốc nghếch này còn tưởng rằng mình bị lộ tẩy chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.

Thật ra cũng không thể đảm bảo cậu vì sợ hãi quá độ mà sẽ biến trở về nguyên hình.

Đoàn Tư Phỉ thắng cược rồi.

Đường Hi vẫn còn sững sờ cho đến tận khi cảnh sát đến.

Trong nội dung cốt truyện, Hoàng Lại Hàn là người đầu tiên bị Đoàn Tư Phỉ giết chết nên cũng không có nhiều văn chương để miêu tả hắn, hắn còn chưa kịp giết người thì đã đi lĩnh cơm hộp(2) mất rồi.

(2)Là hết vai diễn.

Cũng khó trách Đường Hi lần đầu gặp hắn cũng không thể nghĩ hắn là dạng người như vậy.

Nhưng dù sao đây cũng là một thế giới hoàn chỉnh, những chi tiết nhỏ ẩn trong cốt truyện thì sẽ xuất hiện ở thế giới này.

Cảnh sát đã tìm thấy rất nhiều thứ ở trong nhà Hoàng Lại Hàn, thậm chí còn có một số bằng chứng hắn ngược đãi động vật.

Hắn càng không thoát khỏi hiềm nghi.

Đoàn Tư Phỉ che giấu một ít chi tiết nhỏ với cảnh sát.

Sự việc kết thúc viên mãn.

Hoàng Lại Hàn là một tên biến thái bị kết tội giết người, sau khi theo dõi Đoàn Tư Phỉ thì đã cầm hung khí gây án trực tiếp tìm đến cửa, nhưng hắn không ngờ mặc dù Đoàn Tư Phỉ là một nhà nghiên cứu khoa học nhưng những cơ bắp trên người hắn cũng không phải để chơi.

Vì vậy ngược lại hắn đã bị bắt.

Đoàn Tư Phỉ đứng ra giải quyết mọi vấn đề phát sinh sau đó, hắn đem Đường Hi bảo vệ sau lưng mình, trong toàn sự kiện này Đường Hi chỉ là một người qua đường không hơn không kém.

Đường Hi vốn tưởng lần này ít nhất vai ác cũng bị bắt vì phòng vệ quá mức, nhưng Đường Hi đã hoàn toàn yên tâm.

Dù sao thì nhìn qua hiện trường cũng rất thảm khốc, Đoàn Tư Phỉ một chút vết thương cũng không có, ngược lại tên hung thủ thì bị hành hạ vô cùng thê thảm.


Bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện không ra được.

Hung thủ chân chính thì không giống như là hung thủ, còn Đoàn Tư Phỉ thì càng giống như là người xấu hơn.

...!
Đoàn Tư Phỉ rất hài lòng.

Sau khi kết thúc chuyện này hắn rõ ràng cảm nhận được Đường Hi dính người hơn rất nhiều, khoảng cách giữa hai người cũng đã biến mất.

Đường Hi cũng rất vui vẻ, cậu biết nhiệm vụ cứu vớt của mình đã thành công rồi.

Đối mặt với Hoàng Lại Hàn, vai ác không ra tay xử lý mà lại tuân thủ pháp luật giao hắn cho tòa án để pháp luật trừng trị, chỉ điều này thôi là cũng đủ để chứng minh hắn không tàn nhẫn máu lạnh như trong nội dung cốt truyện.

Có một con mèo nhỏ đã len lỏi đặt chân vào trái tim khô cằn đã chết của hắn.

Hắn sẽ vì cậu mà xây dựng một thành trì vững chắc nhất, nghiên cứu viên nhỏ không thích máu tươi, hắn sẽ luôn giữ cho tay mình sạch sẽ không vượt qua ranh giới.

Lần thứ hai trở lại viện nghiên cứu, cậu và Đoàn Tư Phỉ nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Các nghiên cứu viên lần trước cho bánh quy bây giờ đau lòng chạy đến an ủi cậu.

"Đứa nhỏ tội nghiệp, con sợ lắm phải không?"
"Có bị thương chỗ nào không, sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa rồi hẳn đi làm?"
"Bên trên nói tên hung thủ kia theo dõi giáo sư Đoàn, nhưng tôi cảm thấy hắn nhất định là theo dõi tiểu Đường nhà chúng ta."
So với vị giáo sư Đoàn luôn nho nhã lễ độ thì thiếu niên mảnh mai xinh đẹp này càng gợi lên ý muốn bảo hộ của mọi người.

Đường Hi ngẩn người, không ngờ đến các vị nữ nghiên cứu viên này lại có thể nắm bắt được chân tướng.

Cậu hướng ánh mắt về phía Đoàn Tư Phỉ cầu xin giúp đỡ.

Sau khi thưởng thức sự ỷ lại của mèo nhỏ, Đoàn Tư Phỉ mới giải thoát cậu khỏi đám người.

Thậm chí chỉ vì hành động này mà danh tiếng tốt của hắn trong mắt mọi người đã thay đổi một chút.

Các nữ nghiên cứu oán trách hắn quá mức nhẫn tâm vô tình, sao lại để thiếu niên tiếp tục đi làm việc nhanh như vậy được.

Các vị giáo sư lớn tuổi cũng lộ ra biểu tình không đồng ý.

Thậm chí cuối cùng viện trưởng cũng đến, ý vị sâu xa khuyên hắn nên đối xử tốt với Đường Hi.

Đây là lần đầu tiên Đoàn Tư Phỉ, người luôn đeo mặt nạ khiêm tốn lễ độ, bị mọi người hiểu lầm.

Hắn cũng muốn mình và mèo nhỏ ở nhà một khoảng thời gian để bồi dưỡng chút tình cảm, nhưng chỉ cần hắn đề nghị nghỉ ngơi thì sẽ bị mèo nhỏ tức giận dùng Miêu Miêu quyền để tấn công.

Đoàn Tư Phỉ chỉ có thể mỉm cười yên lặng gánh cái nồi này.

Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới này cũng phải kết thúc rồi..