Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 39





Ánh mắt của hắn quá mức hung tợn, dọa Đường Hi giật cả mình.

Không giống như hai nhân vật phản diện ở thế giới trước, nhân vật phản diện này đã từ trong vô số thây chất thành núi, máu chảy thành sông mà đi ra.

Muốn giết một người dễ như bóp chết một con gà.

Ý thức được mình đang dọa sợ hoàng đế nhỏ, Nhiếp Nhung thu lại biểu tình hung ác, chậm rãi nói: "Thần muốn hoàng thượng ban thưởng cho thần một đêm dạ ẩm cùng người."
Nếu ngủ chung một đêm thì càng tốt.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, muốn gì thì nói đó.

Nghĩ đến hậu cung ba ngàn mỹ nhân của hoàng đế nhỏ, hắn lại tức giận vô cùng, phải tìm chuyện để phát tiết.

Còn có những lời đồn đại hắn nghe được ở chốn biên cương ngày đó.

Người ta đồn hoàng đế nhỏ vừa mới đăng cơ đã trắng trợn thu nạp mỹ nhân từ khắp nơi trong thiên hạ, từ tiểu gia bích ngọc(1) đến khuê nữ đài các chẳng thiếu một ai, sau đó ngày đêm sênh ca không biết chán.

(1)Tiểu gia bích ngọc: là con gái của những gia đình nhỏ, bình dân nhưng lại xinh đẹp, đức hạnh.

Ngày đó nghe những lời này, hắn chỉ yên lặng cười nhạo, nhưng giờ đây nó lại như ngọn lửa vô hình thiêu đốt tâm can hắn.

Đường Hi vẫn còn sợ, cậu vẫn chưa quên việc khi mình uống say sẽ biến về nguyên hình.

【1551, tôi có quyền từ chối không?】
1551 nghiêm túc suy nghĩ một lúc:【Không có!】
Tiểu hoàng đế vô cùng oan ức chấp thuận, lúc này gương mặt Nhiếp Nhung mới dịu đi.

...!
Yến tiệc còn chưa kết thúc mà Đường Hi đã rời đi sớm.

Dùng bữa với nhiều người như vậy khiến cậu thời thời khắc khắc phải chú ý, không thể ăn nhiều như bình thường được.


Đường Hi đắc ý:【Đây là để thuận theo thiết lập tính cách làm việc không đàng hoàng của nguyên chủ thôi!】
1551:【Ồ, vậy bây giờ cậu muốn đi đâu để làm việc đàng hoàng đây?】
Đường Hi xấu hổ cười cười:【Chắc là đến hồ cá một lúc.】
1551 vô cảm:【Ồ, đúng là làm việc đàng hoàng.】
Chân trước Đường Hi vừa rời đi thì Nhiếp Nhung cũng lập tức nối đuôi theo sau.

Theo lệ thì thần tử không được phép tùy tiện ra vào nơi này, trừ phi là đường vào nơi tổ chức yến tiệc và nơi thiết đãi, ngoài ra bọn họ không được tự ý đi loạn.

Nhiếp Nhung lại xem ngự hoa viên như nhà hắn mà thoải mái ra vào, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng chỉ trích.

Nhiếp Nhung nhìn thấy hoàng đế nhỏ đang dựa vào đình viện xa xa, gương mặt mang theo nét phiền muộn nhìn vào đáy hồ.

Ánh mắt kia so với mặt hồ còn long lanh hơn vài phần.

Nhiếp Nhung thả chậm bước chân, đột nhiên hắn có chút hối hận.

Lúc nãy trong yến tiệc hắn không chừa thể diện cho hoàng đế nhỏ, có lẽ vì vậy nên y mới rời tiệc sớm.

Đường Hi không biết Nhiếp Nhung ở phía sau đang tự bổ não, nhưng quả thật cậu đang rất u sầu, mặt buồn rười rượi nhìn đàn cá trong hồ chỉ để ngắm chứ không thể ăn.

Sau khi thả một miếng bánh khác xuống, nhìn đàn cá mập mạp đủ sắc đang tung tăng bơi lội, cậu không nhịn được lầm bầm: "Tụi nó thật tự do."
"Hoàng thượng cảm thấy không tự do sao?"
Nhiếp Nhung đột nhiên lên tiếng khiến cậu giật nảy mình nghiêng người, suýt chút nữa đã rơi xuống hồ.

Cũng may Nhiếp Nhung nhanh tay lẹ mắt tiến lên hai bước ôm lấy cậu.

Hai người đều bị dọa một trận, Đường Hi ngơ ngác quay đầu lại.

Vốn dĩ Nhiếp Nhung muốn nổi giận nhưng vừa nhìn đến hàng mi cong cong của hoàng đế nhỏ còn vương hai giọt nước mắt, hắn không tài nào lớn tiếng được nữa.

Cuối cùng hắn vẫn nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng muốn tìm đường chết à?"
Ta không phải, ta không có, ngươi chớ nói lung tung!
Đường Hi mông lung nhìn hắn: "Chỉ là trẫm không cẩn thận thôi."
Nhìn thấy ánh mắt của hoàng đế nhỏ, tâm tình của Nhiếp Nhung đột nhiên khá hơn: "Vậy thì tốt, hoàng thượng nhất định phải bảo trọng long thể."
Đường Hi qua loa đáp lại hai tiếng, sau đó không chút lưu tình đuổi khách.

Nhiếp Nhung không hề tức giận, cố tình chậm rãi nói: "Hoàng thượng đã quên đêm nay thần sẽ ngủ lại ở trong cung sao?"
Trước giờ hắn chẳng có hứng thú với việc ở lại hoàng cung, càng không thể coi đây là đặc ân.

Nhưng không hiểu vì sao ban nãy hắn lại muốn được ban thưởng như vậy.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Đường Hi đúng như ý nguyện của hắn mà nhiễm phải lửa giận.

Hoàng đế nhỏ liên tục ăn quả đắng từ hắn, biết rõ không thể đắc tội người này nhưng cậu cũng không thể nhịn được, bèn cố tình ném bánh về phía hắn.

Ngay khi cậu vừa vung tay là hắn đã có thể né, nhưng hắn vẫn đứng yên cho hoàng đế nhỏ ném trúng, tựa như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm vậy.

Thành công ném bánh trúng hắn, Đường Hi vô cùng vui vẻ, trên mặt lộ ra vài phần đắc ý.

Nhiếp Nhung thấy cậu mau giận cũng mau quên, thầm nghĩ quả nhiên vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Cả ngày hôm nay Nhiếp Nhung vẫn luôn theo sau cậu như cận vệ, hoàng đế nhỏ đi chỗ nào hắn liền đến chỗ đó.

Đường Hi ngồi xổm xuống chơi đùa với ngự miêu trong cung, hắn cũng đứng phía sau không chút kiêng dè mà nhìn chằm chằm cậu.

Ánh nhìn trắng trợn như vậy khiến hoàng đế nhỏ vô cùng khó chịu.

Đường Hi không thể nhịn được nữa, trào phúng nói: "Nhiếp tướng quân có biết bây giờ nhìn ngươi giống gì không?"
Nhiếp Nhung hứng thú: "Giống gì?"
"Giống chó con xoay quanh chủ nhân." Đường Hi nở nụ cười tự mình cho là hung tợn nhất nhìn hắn.

Ánh mắt vô cùng khiêu khích.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe mắng nhưng lại thấy vành tai Nhiếp Nhung nhanh chóng ửng đỏ lên.


Đường Hi không thể tin được:【1551, nhân viên dọn phân bị bệnh rồi!】
1551:【...!Có vẻ như vai ác ở trong quân doanh đã học được rất nhiều thứ nha.】
Nhiếp Nhung ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở: "Thần đã sai người chuẩn bị rượu ngon rồi."
Hắn đã ở cùng hoàng đế nhỏ cả ngày hôm nay, nhìn y hết trêu chó tới chọc mèo, tựa như đứa nhỏ hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh, ngay cả một con bướm ở ngự hoa viên cũng có thể khiến y dừng chân chăm chú nhìn đến nửa ngày.

Thấy hoàng đế nhỏ ngây thơ không màng thế sự như vậy, trong lòng hắn như bị hàng ngàn vuốt mèo cào tới cào lui.

Cảm giác này vô cùng xa lạ, chưa từng xuất hiện trong đời của hắn.

Không muốn bị xem là yêu quái rồi bị bắt đi, Đường Hi chỉ còn cách cầu cứu hệ thống:【Kiếm cho tôi đạo cụ nào có thể ngàn chén không gục đi.】
1551 lục lọi tìm kiếm:【Làm sao mà có đạo cụ như vậy được.】
Dù sao ký chủ có bị lộ tẩy thì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người họ.

Ở hai thế giới trước nó liên tục bị ép ăn cẩu lương nên đã nhìn thấu tất cả rồi.

Đường Hi thấy mình làm nũng cũng vô dụng, chỉ có thể thay đổi chiến thuật:【Nếu cậu giúp tôi mua đạo cụ có thể ngàn chén không say, tôi sẽ cho cậu hai mươi phần trăm tích phân lần này.】
1551 lưỡng lự vài giây:【Thành giao!】
Sau khi có được buff ngàn chén không say, Đường Hi cảm thấy vô cùng an tâm.

Nhìn Nhiếp Nhung rót rượu cậu cũng chẳng sợ, nhấc trường bào lên ngồi xuống đối diện hắn, kiêu ngạo hệt như khổng tước xòe đuôi.

"Sau khi uống xong thì Nhiếp tướng quân cũng nên trở về thôi."
Nhiếp Nhung cười nhạt liếc nhìn vị hoàng đế nhỏ vô lương tâm này, hắn cũng không vội, trên mặt một vẻ đoan chính nhưng trong lòng đang thầm tính toán xem phải làm thế nào để một lát có thể ở chung với hoàng đế nhỏ.

Nhiếp Nhung biết rõ tâm tư của vị hoàng đế ngoài cứng trong mềm này, lúc ở trước mặt các triều thần đại quan thì vô cùng nể mặt hắn, nhưng khi ở nơi chỉ có hai người thì hung hăng hẳn lên, còn dám mắng hắn là chó.

Nhiếp Nhung âm thầm tính toán rót rượu cho cậu, hết chén này lại đến chén khác.

Đường Hi:【Cười chết tôi rồi, căn bản tôi sẽ không say được mà.】
1551 nhìn đạo cụ xuất hiện mà rơi vào trầm tư, cũng do quá mức kinh ngạc nên nó không có thời gian ngăn cản ký chủ.

Đây chính là đạo cụ do hệ thống sản xuất, chỉ có các thẩm phán cấp cao mới có thể dùng được, còn lại đa số sẽ gặp trục trặc.

Trong lòng 1551 hiện lên tia hoài nghi nhưng nó nhanh chóng gạt bỏ, cho dù là người thẩm phán thì cũng không thể đưa ra đạo cụ như vậy, trừ phi là vị thẩm phán tối cao kia.

Nhưng tất cả hệ thống và thẩm phán đều biết vị này ngàn năm rồi cũng chưa từng lộ mặt lấy một lần.

1551 suy nghĩ một hồi cũng chỉ có thể tự nhận do mình xui xẻo, mua phải vật phẩm cực hiếm trăm năm khó gặp một lần.

【Mèo ngốc, trước hết cậu khoan hãy dùng...】Rốt cuộc nó cũng phản ứng lại mình nên nhắc nhở ký chủ.

Nhưng hai má Đường Hi đã ửng hồng, mơ màng híp mắt lại.

Phỏng chừng đã say lắm rồi.

1551:...!Giả chết.

"Hoàng thượng, người say rồi." Nhiếp Nhung đã đạt được mục đích, nhưng khi nhìn thấy hoàng đế nhỏ say mềm như vậy hắn đột nhiên luống cuống.

Hắn cũng không biết bản thân muốn cái gì, lúc ở yến tiệc nói muốn được ban thưởng thế này hoàn toàn là dựa vào bản năng.

Ở trên chiến trường oai phong lẫm liệt, hiện tại lại như một tiểu tử ngốc nghếch không biết phải làm gì.

Gương mặt Đường Hi vô cùng nghiêm túc, chỉnh lại lời hắn: "Ta không, không có say."
Ta có đạo cụ ngàn chén không say thì làm sao có thể say được chứ, tên nhân viên dọn phân ngốc nghếch này.

Bất quá đạo cụ này có tác dụng phụ hơi lạ, không chỉ cảm thấy cả người phiêu diêu mà trên đầu và xương cụt cũng rất ngứa.

Cứ như có thứ gì muốn chui ra vậy.

Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.

Cậu đặt tay lên đỉnh đầu, vẻ mặt ủy khuất: "Muốn chui ra ngoài rồi."
Nhiếp Nhung như đang dỗ dành đứa nhỏ: "Ừm, hoàng thượng không say, thần đưa hoàng thượng về phòng nhé?" Say đến mức xưng hô cũng loạn cả lên, lại còn đang lảm nhảm nữa chứ.


Đường Hi thấy hắn không tin mình thì đột ngột tức giận, buông bàn tay đang che trên đầu mình ra.

"Ngươi xem!"
Một đôi tai nhỏ lông xù lộ ra, khi tiếp xúc trong không khí thì mẫn cảm run lên.

Nét mặt Nhiếp Nhung căng thẳng kéo hoàng đế nhỏ đang muốn chạy trốn ôm vào trong lòng, kinh ngạc xoa xoa đôi tai mèo kia.

Hắn hơi dùng lực, lòng bàn tay lại có vết chai sạn, Đường Hi bị xoa đến run cả người, nức nở nói: "Đau."
Nhiếp Nhung thu tay về, lúng túng nói: "Xin lỗi."
Đường Hi say khướt ngơ ngác nhìn hắn: "Ngươi say rồi?"
Người này nhất định là say rồi, nếu không thì làm sao mặt lại đỏ như vậy.

Gương mặt Nhiếp Nhung còn đỏ hơn so với hoàng đế nhỏ, hai mắt nhìn thẳng, gân xanh trên cổ cũng đủ thấy hắn đang khắc chế đến cỡ nào.

Sống hai mươi tám năm trên đời, đây là lần đầu tiên hắn gặp được yêu quái trong truyền thuyết.

Vốn nên là hoàn cảnh quỷ dị nhưng sao tai mèo kia ở trên người hoàng đế nhỏ lại vô cùng hài hòa, còn có...!sức mê hoặc chết người.

Cho nên trước giờ mình vẫn luôn bắt nạt một động vật nhỏ???
Nhiếp Nhung muốn tự cho mình một quyền, sau đó lại muốn chửi một tiếng cầm thú.

...!
Nhiếp Nhung bao bọc hoàng đế nhỏ kín mít rồi mới dám ôm về tẩm cung, sau khi sắp xếp xong xuôi mới chật vật trở về.

Lúc hoàng đế nhỏ ngồi ở trên giường, tai mèo run lên, ánh mắt buồn ngủ mơ màng nhìn hắn, hắn lại nổi lên phản ứng vô cùng đáng thẹn.

Tuy tai mèo kia mọc ra trên người hoàng đế nhỏ nhưng cứ như là trực tiếp mọc trong lòng hắn, mỗi khi tai mèo run lên thì trong lòng hắn cũng kịch liệt rung động.

Nhiếp Nhung dạo quanh phủ tướng quân tận nửa canh giờ, đợi đến khi gió đêm lạnh lẽo đánh bay lửa dục trong lòng.

Bản thân hắn vô cùng rối loạn, mang theo sự hoài nghi cùng chán ghét chính mình, dứt khoát kéo tâm phúc Trương Hiểu Sinh ra khỏi giấc mộng.

Trương Hiểu Sinh ngay cả ngoại bào cũng không kịp thay, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhiếp Nhung thì cũng vô thức sốt ruột theo.

Hắn bày ra dáng vẻ sẵn sàng đón địch, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao tướng quân?"
Lần cuối cùng nhìn thấy biểu tình này của tướng quân là khi bị vạn quân ngàn địch vây công, tuy lần đó tổn thất nặng nề nhưng dưới sự dẫn dắt của tướng quân mà thắng trận.

"Khi ta nhìn thấy một người thì trong lòng như có mèo cào, tại sao lại vậy?" Biểu tình của Nhiếp Nhung tựa như đang gặp một nan đề thế kỷ vậy.

Trương Hiểu Sinh sửng sốt khoảng mười giây, ngạc nhiên quên cả thở, suýt chút nữa trợn trắng mắt: "Tướng quân, chúc mừng ngài, ngài đã thông suốt rồi."
"Thông suốt?"
Trương Hiểu Sinh nháy mắt: "Là cô nương nhà ai a? Hay là tiểu công tử nào?"
Hắn chẳng hề kỳ thị nam tử cùng nam tử, trong quân doanh hắn đã thấy nhiều tiểu tử ở bên nhau rồi.

Trương Hiểu Sinh vẫn luôn hoài nghi tướng quân nhà mình có chuyện khó nói nhưng hắn cũng không tiện hỏi, hóa ra là chưa gặp được người thích hợp.

Đối diện với ánh mắt tò mò của Trương Hiểu Sinh, Nhiếp Nhung chậm rãi phun ra hai chữ: "Hoàng thượng."
Hoàng thượng? Hoàng thượng nào?
Trương Hiểu Sinh thân là quân sư mà lần đầu tiên đại não bất động, trơ mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tướng quân tròn mười phút mới phản ứng lại, đột nhiên nói: "Thì ra nãy giờ ta vẫn còn đang mơ!"
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân vật phản diện ở thế giới này là người đầu tiên (cũng có thể là người duy nhất) cảm thấy tội lỗi khi bắt nạt vật nhỏ..